Lâu Tư Trầm ngồi trên xe lăn, hỏi Mộ Sở đang nằm trên giường.
Mộ Sở gật đầu:
- Vẫn chưa kịp bôi thuốc.
Lâu Tư Trầm nhìn cô một cái, lại nhìn vào chai thuốc để trên đầu giường, đưa tay qua, cầm lấy chai thuốc.
Hắn vỗ vỗ chân hắn nói:
- Chân.
Ý hắn là muốn Mộ Sở để chân lên chân hắn.
Mộ Sở nghe thấy, liền đưa chân mình từ trong chăn ra, nhưng lại đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, do dự một lúc, rồi lo lắng hỏi hắn:
- Chân của anh được không?
Lâu Tư Trầm điềm đạm nhìn cô một cái:
- Nếu như tôi nhớ không lầm, thì lúc nãy dường như có người gần một trăm cân vừa ngồi lên chân của tôi thì phải?
Mộ Sở nhấc chân lên, đặt chân trái lên chân của hắn:
- Cái gì mà gần một trăm cân? em chỉ có chín mươi cân! Cách một trăm cân những mười cân đó!
(Trung Quốc 1 cân bằng nửa kg.)
Lâu Tư Trầm hiển nhiên không thèm để ý cân nặng của cô có phải là hơn trăm hay không, ánh mắt của hắn rơi trên đôi chân bị sưng đỏ của cô, chau mày, sau đó lại ngẩng đôi mắt lạnh lùng nhìn Mộ Sở một cái.
Tuy là không nói chuyện, nhưng Mộ Sở biết ý trong ánh mắt đó của hắn.
Không phải là đang giáo huấn cô sao!
Mộ Sở thừa nhận, việc này thực sự là lỗi của cô, nhưng để có được sự đãi ngộ đặc biệt này của hắn mỗi giờ mỗi phút, cho dù là giả chết, cô cũng không oán không hận!
- A----
Đang lúc Mộ Sở lơ đãng, đột nhiên, cô cảm thấy chân cực đau.
Lâu Tư Trầm cư nhiên nhéo cô một cái.
Cô cực đau mà nói:
- Anh làm gì vậy?
Ánh mắt lạnh lẽo của Lâu Tư Trầm, như dao phóng vào cô:
- Biết sai rồi sao?
Lúc nói chuyện, tay lớn của hắn còn bóp mạnh lên vết bỏng lạnh của Mộ Sở một cái, động tác thì so với ban nãy nhẹ nhàng hơn rất nhiều, đôi lông mày đẹp đẽ đó nhíu lại thật chặt thành một chữ ‘xuyên’, thần sắc trên mặt càng ngày càng nghiêm túc.
Mộ Sở thật sự sợ nhất là gương mặt này của hắn, bộ dáng nắng mưa thất thường.
Cắn lấy môi dưới, không nói chuyện nữa.
Lâu Tư Trầm giúp cô thoa thuốc.
Ngón tay dịu dàng, cách một lớp thuốc mát lạnh chạm lên đôi chân mẫn cảm của cô, như vô ý, truyền dòng điện hàng ngàn vôn từ lòng bàn chân cô, thẳng trực tiếp đến trái tim cô...
Tim của cô, tùy theo động tác mền mại của hắn, ‘bùm bụp bùm bụp—’, một nhịp rồi lại một nhịp, không có chút tiết tấu nào mà nhảy loạn lên.
Ngay lúc Mộ Sở chìm đắm trong cảm giác mà hắn mang lại cho cô, thì Lâu Tư Trầm nói với cô:
- Đôi chân bên kia.
- Ừ.
Mộ Sở cuối cùng không nhịn được nữa mà hỏi hắn một câu:
- Giúp em thoa thuốc cũng là do nể tình của Đuôi Nhỏ sao?
Lâu Tư Trầm ngước mắt lên, thần sắc phức tạp mà nhìn cô một cái, hắn không nói chuyện, bạc môi mím chặt.
Mộ Sở nhướng nhướng mày lên.
Cô ngồi dựa vào đầu giường, hít hít cái mũi chua xót, quay đầu snag hướng khác, không nhìn hắn nữa, chỉ nói:
- Anh cũng biết tính khí của em mà, anh càng không cho em làm gì đó, thì em càng phải làm! Ví dụ... anh!
Lúc Mộ Sở nói xong câu đó, sắc mặt vốn đã ẩn lên một tầng phấn hồng, nay càng đỏ hơn.
Sau đó, lòng bàn chân đau lên.
- A—
Cô hét lên một tiếng, trừng mắt nhìn hắn, kháng nghị.
Sắc mặt Lâu Tư Trầm lạnh nhạt nghiêm túc nhìn cô:
- Có cần tôi rải đất vào trong đầu em không?
- Đừng! Đất thì không dùng đến đâu.
- Thiếu chủ, hay là anh cho người nghiên cứu một cía máy xóa trí nhớ đi! Có không?
- ...
- Không có? Nếu không có thì, cho em một cái máy đọc tâm tư của người khác cũng được!
- ...
Trong đầu của người phụ nữ này...
Mộ Sở ngồi thẳng lên, đưa người đến gần hắn:
- Này! Tần Mộ Sở tôi rốt cuộc có gì không tốt? Con cũng sinh cho anh, ba mẹ cũng chăm sóc dùm anh, cũng làm đến như vậy rồi, không lẽ anh không thấy anh cũng nên lấy thân báo đáp sao? Anh còn có cái gì mà né né tránh tránh nữa?
Tư thế này của Mộ Sở, thực chất là muốn bá vương căng cung rồi!
Không, đúng hơn là như ép người đem bán rồi.
Nói xong, hai chân cô, to gan mà vòng qua cơ thể hắn trực tiếp ngồi thẳng lên chân hắn, ngồi ở tư thế cao hơn nhìn xuống hắn, ánh mắt đầy ám muội:
- Cho dù là anh không yêu em, nhưng những ân tình này mà em cho anh, cũng đủ để anh lấy thân báo đáp rồi đi?
Lâu Tư Trầm ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào cô, sắc mặt bình tĩnh:
- Vậy Lâu Tư Trầm tôi rốt cuộc là có cái gì tốt? Một người tàn phế, ngay cả bản thân cũng không thể tự chăm sóc được, cô muốn thì có tác dụng gì?
Mộ Sở hai tay ôm lấy gương mặt tuấn mĩ của hắn, bật cười:
- Cuối cùng thì anh cũng thừa nhận là không muốn liên lụy đến em, mới luôn từ chối em, phải không? Muốn anh có tác dụng gì sao? Muốn anh thì đương nhiên hữu dụng...
Mộ Sở vừa nói, một cánh tay của cô đã bắt đầu không an phận mà sờ loạn người hắn.
- Tần Mộ Sở!
Lâu Tư Trầm nắm lấy cổ tay của cô.
Mộ Sở dường như là sớm đã đoán được phản ứng của hắn, cô nói:
- Không phải anh hỏi em là muốn anh thì có tác dụng gì sao? em không phải đang chuẩn bị giúp anh chứng minh anh hữu dụng ở đâu sao?
Lâu Tư Trầm đưa tay nắm lấy cái cằm của cô, ép lấy gương mặt kiêu ngạo của cô xuống, hắn cắn răn, phẫn nộ trừng mắt với cô:
- Đừng có mà được nước làm tới thử thách tính nhẫn nại của tôi đối cô!!
Bộ dáng của Lâu Tư Trầm dữ dằn, dường như muốn nuốt Mộ Sở vào bụng luôn vậy.
- Là do anh không dễ chọc vào!
Mắt Lâu Tư Trầm nhuốm vàitia giận dữ lạnh lẽo, giây sau, hắn phẫn nộ mà nắm chặt lấy thắt lưng quần của cô, không đợi cô kịp phản ứng, đã ‘roẹt—’ một cái, quần ngủ của cô liền bị xé rách thành nhiều mảnh, phần thắt lưng đỏ hồng của cô trực tiếp lộ ra ngoài không khí, xuất hiện trước mắt của Lâu Tư Trầm.
Đôi mắt sâu thẩm của hắn tối đen, khàn giọng mà nói:
- Muốn bị chơi, tôi có thể thành toàn cho cô!
Hai má của Mộ Sở, ửng lên một tầng phấn hồng mê người.
Rõ ràng cô biết kế tiếp điều hắn làm sẽ khiếng cô xấu hổ, nhưng cô lại không có từ chối, ngược lại... còn len lói chút chờ đợi.
- Ưm ưm ưm—
Mộ Sở đang mất tập trung, đột nhiên, cảm thấy thân dưới lạnh lẽo...
Quần của cô hoàn toàn bị Lâu Tư Trầm kéo ra, mà nơi mẫn cảm nhất của cô, đã bị một vật nóng hổi cứng ngắt ép vào!
Lâu Tư Trầm ngước mắt lên, ánh mắt nóng hổi nhìn cô, bàn tay lớn của hắn nắm chắc lấy hai cổ tay của cô, cổ họng gợi cảm khẽ đọng một cái, khàn giọng lên tiếng:
- Cô có phải nghĩ là tôi muốn cô thì tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô?
Mộ Sở nhìn chằm chằm vào hắn, giây kế tiếp, gương mặt đỏ hồng của cô đã đưa ra trước, đôi môi đỏ mọng của cô chuẩn xác mà ấn lên đôi môi mỏng của hắn, giọng cô hơi khàn:
- Em không cần anh chịu trách nhiệm, nhưng em sẽ chịu trách nhiệm với anh!
Tay của cô, thoát ra từ bàn tay lớn của hắn, không chờ đợt được mà cởi nút áo của hắn ra.
Đối diện với bộ dáng gấp gáp không chờ được nữa của cô, Lâu Tư Trầm cũng không từ chối, hai mắt thâm sâu nhìn cô một cách bất lực, môi mỏng hôn lên đôi mổi đỏ của cô, không tự chủ mà giúp nụ hôn này, thêm sâu hơn.
Có một âm thanh, không ngừng mà la hét trong tim hắn.
Tiếp nhận đi!
Tiếp nhận cô, tại sao không thể chứ?
Nhưng sau khi tiếp nhận thì sao? Sau đó thì có thể đem lại cho cô được gì?
Lâu tư Trầm không muốn nghĩ những điều đó nữa, nếu như có thể, hắn hi vọng, thời gian có thể dừng lại ngay phút này thì tốt biết bao!
Quần tây trên người hắn bị Mộ Sở mở ra, sau đó, là cái sơ mi trắng trên người hắn.
Hai bàn tay nhỏ rối loạn mà cởi nút áo cho hắn, lúc mở không được thì nhanh gọn mà kéo, kéo không ra, thì trược tiếp giật, không lâu sau, áo của hắn đã bị cô cởi ra.
Mắt Lâu Tư Trầm trầm lại, giây tiếp theo, tay hắn khóa chặt eo thon của cô, để cô đè lên nơi mẫn cảm nhất của hắn, bàn tay nóng hổi, luồng vào bên trong áo ngủ của cô.
Mộ Sở bị giữ chặt, thì phát ra âm thanh yêu kiều, phút đó, cô cảm thấy bản thân không phải bị hắn khóa chặt trong ngực hắn, mà là ở trong tim!
Mộ Sở cách một lớp áo ngủ của mình mà nắm lấy bàn tay lớn của hắn:
- Lâu Tư Trầm, lúc nãy anh nói nguyên nhân giả chết, thực ra là lừa em, phải không?
Trả lời Mộ Sở là bàn tay bóp mạnh hơn của Lâu Tư Trầm.
Mộ Sở lại dùng miệng để hồi âm cho hắn.
Cắn một cái tức giận ngay trên cổ của hắn.
Cô thở mạnh một hơi, ôm lấy gương mặt tuấn mĩ của hắn:
- Anh cho là em ngốc sao? Vì để né tránh em, có thể ngay cả con ruột và ba mẹ mình cũng không lo? Lâu Tư Trầm mà em quen căn bản không phải là người như vậy!
Lâu Tư Trầm ngước mắt lên nhìn cô, đôi mắt đen láy nhuốm phải một màu đỏ mê người:
- Vậy Lâu Tư Trầm cô quen là người như thế nào? Có lẽ hắn mà cô quen biết, sớm đã chết rồi!
Mộ Sở cong cong lông mày:
- Hắn chưa chết! Hắn chính là ngay trước mắt em sống rất tốt rất tốt! Anh chính là hắn, anh vẫn là hắn! Rõ ràng nhiều năm chưa nếm mùi vị đàn bà, nhưng trên miệng lại giả vờ như mình đã ngủ cùng hàng ngàn người đàn bà! Rõ ràng trong tim còn có em, nhưng lại cứng miệng nói dối với em! Nếu nếu người đàn ông của em có gì thay đổi...
Mộ Sở nói tới đây, đôi mắt tối lại, nhẹ nhàng nói:
- Không biết là gì, lại khiếng một người đàn ông khí thế áp trời, lại đột nhiên lại không dám đối mặt với tình yêu của em! Là tại sao?
Đôi mắt đục ngầu của Lâu Tư Trầm cũng tối lại, đáy mắt ánh lên vài tia đau khổ, nhưng giây sau, hắn mạnh mẽ kéo lấy cằm của Mộ Sở, chuẩn xác mà bịt kín miệng cô lại...
Đôi tay cứng như sắt ôm chặt lấy eo thon của cô, nhốt cô vào trong lòng mình, cái bộ dạng đó như hận không thể khắc cô dính sát vào da thịt của hắn vậy.
Mộ Sở bị hắn ghìm chặt đến muốn thở không ra hơi, cô cảm thấy cơ thể mình lúc nào cũng có thể đứt thành hai đoạn bởi cánh tay của hắn, nhưng cho dù như vậy, cô cũng không có chút ý muốn nào là muốn vùng ra, mà càng muốn mình dính sát vào hắn hơn phối hợp với nụ hôn của hắn.
Đối với tình yêu đến muộn 6 năm này, không, có lẽ chuẩn xác mà nói là đến muộn 12 năm, nếu như hắn đối mặt, vậy thì, đổi lại là cô dũng cảm đi, đổi lại là cô chủ động đi, vậy thì có sao chứ?
Cái lưỡi ẩm ướt của Lâu Tư Trầm, mạnh mẽ tấn công vào khoang miệng của Mộ Sở, gấp gáp không nhịn được mà chiếm đóng lãnh địa của cô, hút hết tất cả mùi vị thuộc về cô...
Là vì cái gì mà hắn đối với tình yêu này, trở nên nhút nhát?
Nói đến cùng, không phải tại yêu quá sâu đậm, thì là gì nữa?
Yêu sâu đậm, là một bộ áo giáp vững chắc, cũng là khúc xương sườn mềm mại.
Mầ Tần Mộ Sở cô, chính là khúc xương sườn mềm mại của hắn.
Tưởng rằng 6 năm qua, điều nên quên đi, cô sớm đã quên rồi, nhưng chưa từng nghĩ qua, cô vẫn như lúc trước như vậy, cố chấp...
Cố chấp đến khiếng người ta vừa tức vừa hận, nhưng lại khiếng hắn, không thể không yêu!