Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 253




- Vào đây!

Ánh mắt của Lâu Tư Trầm đọng lại trên thân hình nhếch nhác của cô, sắc mặt âm trầm, vẻ mặt nghiêm nghị, giọng điệu cũng chẳng dịu dàng gì.

Bấy giờ Tần Mộ Sở mới vào trong biệt thự của hắn.

Khi cô định đổi giày thì phát hiện ra giày của mình đã ướt đẫm từ khi nào.

Lúc này cô mới thấy hơi xấu hổ, đành phải cởi tất ra để ở trong giày, không đi dép lê mà cứ thế bước chân trần vào phòng khách.

Lâu Tư Trầm cau mày nhìn đôi chân trần của cô:

- Ai bảo cô để chân trần?

Giọng nói nghe như thể pha mấy phần tức giận.

Tần Mộ Sở áy náy lắm, bèn le lưỡi một cái rồi định lau khô chân mình đi, thế nhưng trên mặt đất đã chẳng còn chỗ nào khô nữa.

Một đôi dép lê lông nhung xuất hiện bên chân cô. Hắn đanh giọng nói:

  • Đi dép vào.
  • Nhưng chân em còn ướt lắm!
  • Đi vào!
Dường như Lâu Tư Trầm đã chẳng còn chút kiên nhẫn nào nữa.

Tần Mộ Sở thấy hắn không vui thì không dám nói thêm gì mà đành nghe lời hắn, ngoan ngoãn đi dép vào.

Sau đó Lâu Tư Trầm không nói chuyện với cô nữa. Hắn đi thẳng vào phòng, để lại một mình cô trong phòng khách.

Tần Mộ Sở đứng chờ mãi hồi lâu, nhìn khắp xung quanh rồi mà chưa thấy hắn đi ra.

Không thể nào?

Đừng bảo hắn định bỏ mặc cô ở đây một mình nhé, quá đáng thế?

Vì cả người Tần Mộ Sở đều ướt nước mưa nên cô không ngồi xuống sofa mà cứ ngây ngẩn đứng giữa nhà.

Tần Mộ Sở ơi là Tần Mộ Sở, mày nói coi mày có ngốc hay không? Đang yên đang lành, đêm hôm khuya khoắt mày đội mưa đến đây chịu khổ, ngày thường mày sống sung sướng quá à?

Mộ Sở không ngừng phỉ nhổ chính mình.

Trong lúc cô đang do dự không biết mình có nên bỏ đi hay không thì cửa phòng ngủ đóng chặt lại được mở ra. Lâu Tư Trầm ngồi trên xe lăn đi ra, trên đùi đắp một tấm chăn nhung.

Hắn ném đồ trong tay mình vào lòng Tần Mộ Sở:

  • Đi tắm rửa rồi thay quần áo đi! Bẩn chết được! Đừng có làm ướt nhà tôi.
  • ...
Lại lấy cái sàn nhà ra viện cớ.

Mộ Sở vội vàng ôm lấy quần áo mà hắn đưa cho.

- Phòng tắm ở đâu thế?

Lâu Tư Trầm chỉ vào phòng tắm chung, Mộ Sở ôm khăn lông và quần áo sạch vào trong.

Cô nhận ra chiếc áo hắn đưa là áo sơ mi trắng của hắn.

Cô không nhịn được mà hít sâu một hơi, mùi hương dễ ngửi đặc biệt thuộc về riêng hắn tràn đầy khoang mũi, khiến cho cô chỉ ngửi thôi mà tim đã đập loạn lên rồi.

Mộ Sở không nén nổi nụ cười.

Cô nghĩ mình đến đây đêm nay quả là đáng giá.

Cô treo áo sơ mi lên giá rồi cởi đồ tắm rửa.

Dầm mưa ướt lạnh rồi được tắm nước nóng, cả người đều thoải mái hơn nhiều.

Tần Mộ Sở thay chiếc áo sơ mi trắng lên rồi mới phát hiện dưới nó còn một chiếc quần đùi cây dừa bờ cát. Cô lấy xuống ngắm nghĩa một chút rồi ném về giá áo.

Còn lâu cô mới mặc cái quần xấu òm này!

Chẳng gợi cảm gì cả!

Trong phòng

Lâu Tư Trầm đang đọc một cuốn tạp chí kinh doanh nhàm chán để giết thời gian. Một lát sau thì nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở ra, rồi Tần Mộ Sở đã tắm xong bước ra khỏi màn hơi nước lờ mờ.

Cô chỉ phủ một chiếc áo sơ mi trắng, bên dưới không mặc quần đùi cây dừa hắn đưa, hai chiếc chân thon dài trắng nõn lộ trần trước mắt hắn.

Không biết cô cố ý hay vô tình mà hai cúc áo trước ngực buông lơi để lộ một mảng da thịt nõn nà. Chiếc áo sơ mi vốn đã rộng lại còn mặc theo kiểu hở hang, khiến cho bả vai lộ ra lấp ló dưới làn tóc đen dài. Trông cô gợi cảm mê người hệt như báu vật bước ra từ trong tranh vẽ, làm cho hết thảy đàn ông đều phải xuyến xao!

Đôi mắt đen thẳm của Lâu Tư Trầm tối đi.

Thế mà Tần Mộ Sở cứ như không ý thức được mình quyến rũ đến mức nào. Cô nhấc đôi chân trắng ngọc ngà bước từng bước trên sàn gỗ, vừa đi vừa nói:

- Bây giờ chân em khô rồi, không làm ướt sàn của anh nữa đâu.

Ánh mắt của Lâu Tư Trầm mải mê đuổi theo đôi chân trần của cô, mày kiếm nhăn lại càng sâu:

- Đi dép vào.

Mộ Sở quay đầu nhìn hắn, nhìn thẳng vào đôi mắt thăm thẳm như hồ sâu rồi len lén le lưỡi.

Thực ra cô rất sợ, cô không dám ngỗ nghịch hắn đâu, bèn quay người đến trước tủ giày đi dép vào, đến là ngoan ngoãn.

Đi xong dép lê, cô mới trở lại trước mặt hắn.

Lâu Tư Trầm ngẩng lên nhìn cô, cau mày hỏi:

- Sao lại đến đây?

Mộ Sở nhướn mày đáp với vẻ chột dạ:

- Muốn đến, nên mới đến...

Mộ Sở cũng không dám nhìn hắn.

Lâu Tư Trầm lại nói:

- Tiết Bỉnh cho cô địa chỉ à?

Mộ Sở sợ làm liên lụy đến Tiết Bỉnh, bèn vội vàng nói:

- Chuyện này đừng trách anh ta, em uy hiếp anh ta đấy. Nếu anh muốn trách thì cứ trách em đi, không liên quan gì đến anh ta đâu.

Lưu Trì Tân liếc nhìn Tần Mộ Sở một cái rồi không nói gì nữa.

Tần Mộ Sở lén nhìn bốn phía trong phòng khách, không hề phát hiện ra bất cứ dấu vết gì về “vợ” của Lâu Tư Trầm, chỉ có đồ của Nhật Lâm là không ít.

Mộ Sở đoán có lẽ hắn không có vợ, hoặc là đã ở riêng với vợ mình rồi.

Nhìn chán xung quanh, Mộ Sở lại nhìn hắn:

  • Đêm nay em ở lại đây được không?
  • Trời sáng thì cô đi ngay cho tôi!
Không ngờ Lâu Tư Trầm lại đồng ý nha, hiếm thấy thật.

Tuy là giọng nói vẫn cứ lạnh như nước đá.

Nói xong, Lâu Tư Trầm quay xe lăn về hướng thang máy.

Mộ Sở thấy thế, bèn vội vàng chạy qua, vịn lấy xe lăn của hắn:

- Để em giúp anh qua.

Nói xong, không chờ Lâu Tư Trầm nhận lời, cô đã đẩy hắn vào trong thang máy.

Thang máy đi lên tầng hai.

Trong không gian nhỏ hẹp chỉ có hai người bọn họ.

Mộ Sở tưởng rằng Lâu Tư Trầm sẽ không để ý đến mình, không ngờ hắn lại là người lên tiếng trước. Hắn nghiêng đầu hỏi cô đang đứng sau lưng:

- Sao cô lại tới London?

Lần này thì Tần Mộ Sở không giả vờ ngớ ngẩn để lừa hắn nữa mà nói thật:

- Em đến tập huấn, không lâu lắm, chỉ có hơn một tháng thôi.

Mộ Sở trả lời xong thì Lâu Tư Trầm quay đi, không nói thêm gì nữa.

Lúc này, sau một tiếng “tinh” nhỏ, thang máy cũng lên tới nơi.

Cửa thang máy mở ra.

Mộ Sở đẩy Lâu Tư Trầm ra khỏi thang máy rồi hướng thẳng về phòng ngủ của hắn.

Vào phòng ngủ, phản ứng đầu tiên của Tần Mộ Sở là quan sát cách bài trí xung quanh.

Tốt lắm, không giống có nữ chủ nhân, Tần Mộ Sở yên tâm rồi.

- Lấy cái gậy ra đây cho tôi.

Lâu Tư Trầm chỉ chiếc gậy gác ở cửa.

- Để em dìu anh đi.

Tần Mộ Sở còn muốn thay vào chiếc gậy của hắn hơn.

- Khỏi cần!

Lâu Tư Trầm lạnh mặt rồi từ chối cái một.

Mộ Sở đành phải đi lấy gậy lại cho hắn.

Lâu Tư Trầm chống gậy xuống khỏi xe lăn, sau đó ngồi xuống giường, Mộ Sở muốn vươn tay ra đỡ nhưng bị hắn cự tuyệt.

Mộ Sở đứng trước mặt hắn, cúi thấp người xuống, áp vào thật sát. Khuôn mặt hai người gần trong gang tấc, chóp mũi như sắp chạm vào nhau. Tần Mộ Sở hỏi hắn:

- Anh cho phép Lý Vi An dìu anh, cho phép phục vụ khách sạn dìu anh, tại sao chỉ có em là không được? Anh sợ em cười nhạo anh, hay là không muốn yếu thế trước mặt em đây?

Lâu Tư Trầm nhìn cô với ánh mắt lãnh đạm:

- Cô Tần, phiền cô tránh xa tôi ra một chút.

Hắn bỗng vươn tay vòng qua cổ cô rồi bắt lấy cổ áo phía sau, định kéo cô ra xa một chút.

Mộ Sở thấy thế, bèn vòng tay ôm chặt lấy cổ hắn như một cọng dây leo. Sau đó thân hình mềm mại ra sức đè xuống người của hắn.

Mộ Sở dồn hết sức lực mới có thể đè được Lâu Tư Trầm xuống.

Hai người cùng ngã xuống giường.

Tần Mộ Sở ở trên, Lâu Tư Trầm ở dưới!

Mộ Sở cưỡi trên người hắn, cúi đầu nhìn hắn từ trên cao, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười hư hỏng.

Lâu Tư Trầm vẫn lãnh đạm như cũ. Hắn hờ hững nhìn cô, trong nét mặt và trong đáy mắt đều chẳng hề mảy may gợn sóng.

- Làm loạn đủ chưa?

Mộ Sở cúi rạp người trên ngực hắn, hơi thở như hương lan phả lên mặt hắn:

  • Đêm nay em muốn ngủ cùng anh...
  • Cút xuống!
Chẳng hiểu vì sao Lâu Tư Trầm lại nổi giận. Hắn kéo áo Tần Mộ Sở trên người mình rồi quăng mạnh xuống mặt đất.

Sau đó trở người ngồi dậy, lườm cô:

  • Cút ra ngoài!
  • Em không ra!
Tần Mộ Sở bò dậy, không sợ chết, lại leo lên người hắn. Hai bàn tay táo bạo bắt đầu lần mò cởi thắt lưng của hắn.

- Tần Mộ Sở!

Lâu Tư Trầm tức giận gầm nhẹ lên một tiếng.

Mộ Sở coi như không nghe thấy, hai tay vẫn mày mò tháo thắt lưng hắn ra.

Lâu Tư Trầm vươn tay bắt lấy bàn tay không an phận của cô, yết hầu trượt lên trượt xuống, ánh mắt nhìn xoáy vào cô như một mũi tên, đáy mắt lại bỏng cháy như lửa. Hắn nghiến răng:

- Có phải cô nghĩ tôi không dám dạy dỗ cô không?

Đôi mắt to ngập nước đượm màu kiều diễm, cô “a” khẽ một tiếng:

- Dạy dỗ em ở trên giường đi...

Lâu Tư Trầm siết cổ tay cô thật mạnh.

Mộ Sở cau mày vì đau, thử giãy một chút nhưng giãy không ra.

- Buông tay!

Cô kháng nghị.

Thế nhưng hắn càng bóp chặt hơn.

Tay hắn nắm chặt tay cô như kìm sắt.

Mộ Sở túa mồ hôi lạnh. Cô hơi nhướn mày:

- Anh nghĩ anh siết tay em thì em không có cách nào à?

Nói xong, Mộ Sở vụt cuối người xuống thăm dò, rồi hé đôi môi căng mọng, vươn đầu lưỡi nóng, đánh bạo tấn công về phía bụng dưới của hắn!

Lúc này Tần Mộ Sở thấy cực kì may mắn vì hắn không tiện hành động, mới cho cô cơ hội để ngang ngược đến như thế.