Đi được một đoạn, có lẽ Lâu Tư Trầm không chịu nổi nên hỏi với vẻ hờ hững:
- Có chuyện gì sao?
Khóe mắt liếc cô một cái.
- Có chứ! Dĩ nhiên là có rồi.
Tần Mộ Sở gật đầu nói:
- Tôi vẫn chưa cảm ơn anh chuyện khi nãy!
- Cô cảm ơn Vi An là được rồi.
- Tất nhiên phải cảm ơn cô Lý rồi.
Đoạn Tần Mộ Sở mỉm cười với Lý Vi An.
- Trông cô Lý dịu dàng mảnh mai như vậy lại giỏi võ như thế! Cảm ơn cô nhé.
- Không cần đâu, tôi chỉ làm theo lời sếp mà thôi.
Cô ta nói cũng không sai, chẳng qua cô ta chỉ nghe theo lệnh của Lâu Tư Trầm thôi!
- Vậy tôi mời hai người một bữa nhé!
Tần Mộ Sở đi theo họ ra tận cổng chính.
- Không cần, tôi bận lắm.
Lâu Tư Trầm từ chối thẳng thừng.
- Còn cô Lý thì sao?
Mộ Sở không hy vọng hắn sẽ đồng ý, cô quay sang hỏi Lý Vi An.
Lý Vi An cười cười nói:
- Tôi cũng bận lắm.
Ngay lúc đó, một chiếc xe RolLý Sảng-Royce màu đen quen thuộc chạy tới, dừng trước mặt bọn họ.
Sau đó tài xế xuống xe, cúng kính chào Lâu Tư Trầm một tiếng rồi đỡ hắn lên xe, còn Lý Vi An thì xếp xe lăn lại bỏ vào trong cốp xe.
Trước khi Lý Vi An lên xe, cô gật đầu chào Tần Mộ Sở một cái rồi mới ngồi vào xe.
Chiếc xe màu đen kia nhanh chóng chạy đi, biến mất trong tầm mắt của Mộ Sở.
Tần Mộ Sở thấy thế thì nhún vai.
Nhưng lòng vẫn có chút buồn bã, mất mác.
Lúc Mộ Sở vừa trở lại khách sạn thì Lý Sảng sáp lại, hỏi với vẻ tò mò.
- Chị Sở Sở à, khi nãy xảy ra chuyện gì thế? Sao ngài Lâu lại dạy tên họ Lý một bài học dữ dội như thế vậy?
Lý Sảng nghĩ tới cảnh máu me khi nãy mà lòng cô vẫn còn sợ hãi.
Mộ Sở vừa bước vào trong vừa nói:
- Tên họ Lý đó là một tên cầm thú thích sàm sỡ người khác, chẳng phải thứ tốt lành gì cho cam!
- Gã đó… sàm sỡ chị ư?
Im lặng tức là phải rồi.
- Wow! Vậy là ngài Lâu ra tay cứu chị ư? Thì là tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân nha! Nghĩ tới cảnh ngài ấy bảo muốn đánh tên Lý Vực Tề rớt hai mươi tám cái răng thì em thấy buồn cười quá chừng. Không ngờ một người lạnh lùng như ngài Lâu lại nham hiểm như thế! Chị Sở Sở có hy vọng lắm đó!
Lý Sảng nói một cách mập mờ, cô còn thúc nhẹ vào eo của Mộ Sở.
Mộ Sở ôm mặt hỏi:
- Em thấy chị như thế này có hy vọng lắm à?
- Chứ sao nữa? Chẳng lẽ ngài Lâu tán đã rồi phủi tay bỏ đi à?
- Yes!
- Không sao hết, chị đừng tức giận, chúng ta vẫn còn cơ hội mà! Ớ… không đúng, chị sắp hết thời gian rồi đấy!
- Là sao?
- Ngài Lâu sắp đi rồi!
Mộ Sở nghe thấy thế thì căng thẳng hỏi lại:
- Khi nào thì đi?
- Hình như là ba ngày sau, chuyến bay tới nước Anh.
- Nhanh như thế à…
Cô biết sẽ có ngày hắn sẽ trở lại nước anh nhưng không ngờ lại nhanh như thế.
- Chị Sở Sở, chị không sao chứ?
Lý Sảng nhận ra vẻ mặt Mộ Sở là lạ.
- Không… không sao.
Mộ Sở lắc đầu nhưng trên mặt vẫn lộ vẻ hoảng hốt.
- Thật không sao chứ ạ?
Trông chẳng giống như không sao chút nào.
- Tiểu Sảng à, chị có thể thương lượng một chuyện với em được không?
Mộ Sở nắm lấy tay Lý Sảng.
- Chị Sở Sở, có phải chị muốn đổi ca ba ngày sau không?
Lý Sảng hiểu rõ suy nghĩ trong lòng Mộ Sở.
- Chúc mừng em đã trả lời đúng rồi!
- Em thì sao cũng được, nhưng quản lý sẽ đồng ý sao?
Lần trước cô bị Lâu Tư Trầm đuổi ra ngoài, cho nên bây giờ quản lý sẽ không để cô làm thế đâu!
Mộ Sở cắn môi đầy bực dọc.
- Hay hai chúng ta lén đổi cho nhau thế nào?
Lý Sảng đề nghị.
- Khó lắm!
Mộ Sở thừa nhận cô dao động thật nhưng vẫn từ chối:
- Lỡ bị quản lý phát hiện thì không biết bị phạt bao nhiêu tiền đây nữa!
Thật ra Mộ Sở không để ý đến việc bị phạt bao nhiêu tiền, chủ yếu cô không muốn liên lụy tới Lý Sảng.
- Thôi được rồi, chị tự giải quyết được rồi! Em mau làm việc đi nào.
- Vậy em làm tiếp đây.
Ba ngày!
Chỉ vẻn vẹn ba ngày!
Sau ba ngày thì hắn sẽ rời khỏi đây!
Mộ Sở cảm thấy rất buồn bực.
Sau đó, Mộ Sở bị quản lý gọi vào văn phòng để hỏi về chuyện xảy ra hồi chiều.
Tần Mộ Sở thuật lại toàn bộ đầu đuôi câu chuyện.
Mà trước giờ quản lý cũng không phải là người vô lý, anh ta gật đầu nói:
- Cô thiệt thòi rồi, có điều may mà lần này có ngài Lâu ra mặt hộ cô, tôi nghĩ tên lvt đó cũng không dám tới tìm cô gây sự đâu! Cô phải cảm ơn ngài Lâu đấy.
- Vâng tôi biết rồi.
- Quản lý, tôi có thể đổi ca với Lý Sảng được không?
- Là sao?
- Khi nãy anh cũng nói rồi đấy. Ngài Lâu đã giúp tôi, tôi phải trả ơn ngài ấy mới phải. Nhưng mà bình thường tôi không có cơ hội tiếp xúc với ngài ấy. Cho nên tôi muốn hỏi ngày có thể cho tôi cơ hội cảm ơn người ta hay không thôi?
- Tin được không đấy?
- Quản lý, chẳng lẽ anh không biết tôi là người giỏi ứng xử sao?
- Nếu cô làm tốt thì tại sao ngài Lâu lại đuổi cô đi?
- Anh muốn nghe thật à?
- Đương nhiên rồi!
Mộ Sở nói:
- Bởi vì tôi là vợ cũ của anh ấy!
- …
Sau đó Tần Mộ Sở vẫn được phép đổi ca với ly.
Cô rời khỏi văn phỏng với tâm trạng vô cùng sung sướng.
Tần Mộ Sở làm thủ tục giao ca với Lý Sảng, chờ tới khi cô lấy được thẻ phòng của tầng cao nhất thì Lâu Tư Trầm cũng trở về.
Lúc Mộ Sở gõ cửa bước phòng thì hắn đang nằm nghỉ bên trong.
- Bây giờ sếp đang nghỉ ngơi, cô đừng quấy rầy ngài ấy.
Lý Vi An nghĩ rằng Tần Mộ Sở tới đây để cảm ơn Lâu Tư Trầm.
Mộ Sở ngước mắt nhìn đồng hồ thạch anh trên tường, giờ mới bốn giờ chiều.
Sao lại nghỉ ngơi vào giờ này?
Mộ Sở lại nhớ tới lúc Lâu Tư Trầm bị đau dạ dày, chẳng phải hắn cũng thường nằm nghỉ đấy sao. Cô nhíu mày hỏi Lý Vi An:
- Bệnh dạ dày của anh ấy lại tái phát nữa à?
Lý Vi An sững sốt một lúc rồi mới gật đầu.
- Để tôi xem anh ấy thế nào.
Mộ Sở toan đi vào phòng thì bị Lý Vi An cản lại.
- Cô Tần…
- Tôi đảm bảo sẽ không làm phiền anh ấy.
- Tôi là bác sỹ nên tôi chỉ muốn khám cho anh ấy thôi.
Lý Vi An do dự vài giây rồi buông tay.
- Lúc cô vào thì bước nhẹ nhàng một chút, sếp cần nghỉ ngơi đấy.
- Cảm ơn cô.
Lý Vi An không biết quyết định để Mộ Sở vào phòng là đúng hay sai nữa. Nếu đổi lại là người khác thì cô sẽ không cho vào đâu, nhưng xảy ra chuyện hôm nay. Cô hiểu rõ tính sếp mình, nếu là người khác thì sếp sẽ không ra mặt giúp đỡ, trước giờ hắn không thích lo chuyện bao đồng. Nhưng trước mặt cô gái tên Tần Mộ Sở này thì sếp liên tục phá lệ.
Nhìn thấy bóng lưng của Mộ Sở biến mất sau cánh cửa, ánh mắt của Lý Vi An tối lại.
Cô biết mình không thể với tới người đàn ông trong phòng kia, nhưng lòng bất giác lại mong chờ…
Trước khi vào phòng, Mộ Sở đã cởi giày cao gót, đặt sang một bên để không làm ồn tới hắn. Sau đó mới rón rén bước vào phòng hắn.
Lâu Tư Trầm nằm trên chiếc giường cỡ lớn, chẳng biết hắn đã ngủ hay chưa.
Vẻ mặt Lâu Tư Trầm rất khó coi, thậm chí có thể nói là trắng bệt. Trông còn tệ hơn lúc trước nữa. Có lẽ vì Lâu Tư Trầm đang khó chịu nên cứ nhíu mày suốt, trên này không ngừng túa ra mồ hôi.
Chẳng lẽ dạ dày hắn vẫn còn đau ư?
Cô cũng không biết trước khi ngủ hắn đã uống thuốc chưa.
Tần Mộ Sở nhìn về phía tủ đầu giường, trên đó để nhiều lọ thuốc lơn nhỏ khác nhau, chẳng qua không có ghi tên thuốc.
Mấy lọ này đều là thuốc đau dạ dày sao?
Mộ Sở bèn cầm lấy một lọ lên, mở ra xem.
Trong lọ là thuốc con nhộng, nhìn bề ngoài thì không biết đây là thuốc gì.
Tần Mộ Sở đành phải đặt lọ thuốc xuống, cô nhíu mày nhìn đống lọ trên tủ.
Bệnh đau dạ dày của hắn đã nặng hơn rồi ư? Sao phải uống nhiều loại thuốc thế này? Hay đây là thuốc trị chân hắn? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện khiến chân hắn thành thế này?
Mộ Sở lại nhìn gương mặt điển trai của Lâu Tư Trầm.
Đã nhiều năm rồi cô không được ngắm gương mặt hắn gần thế này.
Mấy năm không gặp hắn vẫn không thay đổi ngoại trừ ốm một chút, chín chắn hơn chút.
- Rốt cuộc sáu năm nay anh đã đi đâu thế? Anh đã trải qua những gì vậy?
Cô không kiềm lòng được vuốt trán hắn.
Trán Lâu Tư Trầm lạnh như băng khiến cho tay Mộ Sở run rẩy. Nhìn thấy mồ hôi trên trán hắn, lòng cô đau nhói giống như có người đánh mạnh vào tim cô vậy.
Tần Mộ Sở vén chăn lên, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Lâu Tư Trầm rồi nghiêng người nằm xuống cạnh hắn.
Bây giờ Tần Mộ Sở chỉ muốn truyền toàn bộ hơi ấm của mình sang người hắn.
Cô muốn sưởi ấm cho hắn!
Dù Lâu Tư Trầm không nhớ ra cô, không thương cô, thậm chí hắn đã chán ghét cô thì sao chứ? Cô vẫn thương hắn, đau lòng cho hắn, muốn đưa hết thảy những gì cô có cho hắn!