- Diên Vỹ cậu nhìn xem! Lại có nhà tài trợ tốt bụng quyên tặng cho trường học chúng ta nữa kìa! Nghe nói lần này người đó đã quyên một trăm cây đàn dương cầm lận đó! Mình còn nghe nói người nọ là ba của một người trong lớp tụi mình đấy! Mình rất thắc mắc, rốt cuộc người này là ai thế nhỉ? Lần trước người đó đã quyên tặng mười ngàn quyển sách, lần kia thì tài trợ một ngàn cái máy chiếu. Giờ thì lại tài trợ một trăm cây đàn dương câm, cậu nói xem có phải người này rất giàu có hay không? Nhưng mình cũng không thấy ai trong lớp giàu có tới vậy? Cậu nói có phải không?
- … Ừm.
- Đuôi Nhỏ à, bộ cậu không tò mò đấy là ba ai à?
Bạn học nghiêng đầu hỏi cô bé.
Diên Vỹ lắc đầu.
Bé chẳng tò mò chút nào.
Bởi vì, dẫu sao cũng không thể là ba bé được.
Kể từ sáu năm trước thì bé đã không còn cha nữa rồi!
Cho nên, dù là ai cũng chẳng liên quan gì tới cô bé cả, biết quá nhiều chỉ khiến bé càng hâm mộ mà thôi.
- Nhưng cậu không thấy kỳ lạ hay sao?
Bạn học nói với vẻ thần bí:
- Cậu không để ý tới à? Cứ mỗi lần chủ nhiệm khen ba của bạn kia đều nhìn về phía cậu. Tuy cô ấy không nhắc tới tên của bạn đó, nhưng mọi người đều cảm thấy người mà cô giáo nói tới chính là cậu đấy! Diên Vỹ, có phải nhà cậu là đại gia ngầm không?
Diên Vỹ nghe thấy thế thì bật cười, cô bé quay đầu lại nói với người bạn kia:
- Năm mình được năm tuổi thì ba mình đã hy sinh vì bảo vệ mẹ con mình rồi!
- …
Sau đó Tần Diên Vỹ lại ngẩng đầu lên nhìn trời, như thể ở đấy có ba của bé.
- Cho nên, người kia có thể là bất kì ai trong lớp chúng ta nhưng tuyệt đối không thể là mình.
- Xin lỗi nhé, Diên Vỹ. Mình… mình không biết chuyện đó.
- Không sao, chuyện xảy ra cũng lâu rồi. Chỉ cần mình biết ba vẫn sống mãi trong tim mẹ con mình là được rồi!
Diên Vỹ nhoẻn miệng cười nói.
Lại nghe thấy có người trong lớp hô lên:
- Nè! Mọi người mau đi xem đi, nghe nói ông bố tốt bụng ấy đã xuất hiện rồi đấy! Lúc này chú ấy vẫn còn ở cổng trường, chưa đi đâu đó! Mau tới xem xem!
Ngay sau đó, một đám người chạy như điên về phía cổng trường.
- Diên Vỹ à, chúng ta cũng đi xem đi! Mau lên nào…
Cô bé kia kéo Diên Vỹ đang ngồi trên mặt đất.
Diên Vỹ thật sự chẳng có hứng thú với chuyện này, nhưng bé không muốn làm bạn bè cụt hứng, đành phải đứng dậy đi theo bạn.
Chờ tới khi hai người chạy tới nơi thì người nọ đã ngồi vào chiếc xe RolLý Sảng-Royce màu đen rồi.
Hai người chỉ nhìn thấy thuộc hạ của người kia xếp xe lăn lại, rồi cất vào cốp xe mà thôi.
- Trời ạ! Rốt cuộc là ba của ai thế nhỉ, đẹp trai quá!
Trong đám đông, nhiều người liên tục cảm thán:
- Đẹp trai quá chừng luôn ấy chứ!
- Mọi người đều nhìn thấy hết à?
- Trông như thế nào thế?
- Cực kỳ đẹp trai luôn!
Diên Vỹ không hứng thú lắm, nhíu mày lại.
Rất đẹp trai à?
- Chắc chắn không đẹp bằng ba mình.
Bé nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.
Chẳng ai nghe thấy.
Cũng chẳng ai biết được cô bé ao ước có “ba”.
- Nhưng tiếc thay, hình như chú ấy là người tàn tật.
- Đúng đó, khi nãy mình còn nhìn thấy chú ấy ngồi xe lăn nữa kìa, sau đó được người khác đỡ vào xe đấy.
- Tàn tật sao? Đáng tiếc thật nhỉ?
Bạn Diên Vỹ thổn thức một câu.
- Nhưng mà cho dù chú ấy ngồi trên xe lăn đi nữa thì khí chất vẫn ngời ngời!
- Chao ôi! Tiếc là bọn mình tới chậm một bước rồi! Thế rốt cuộc mấy cậu có nhìn ra đấy là ba của ai không?
- Chẳng phải là ba của Diên Vỹ à?
Diên Vỹ bị mọi người nhìn chằm chằm như thế hơi ơn ớn, cô bé ngừng một chút rồi mới nói:
- Sáu năm trước, ba mình đã mất rồi cho nên không phải đâu!
Nói xong, cô bé liền xoay người rời đi.
Nhóm bạn học sau lưng nghe thấy thế thì đứng ngây người ra, trên mặt lộ vẻ thổn thức.
Tần Diên Vỹ thừa nhận bây giờ cô bé hơi nhớ tới ba mình! Nếu có thể, bé ao ước người tốt bụng kia chính là ba mình, nhưng mà bé biết rõ chuyện này căn bản không thể nào!
Diên Vỹ ngẩng đầu lên nhìn trời, chẳng biết vì ánh mặt trời chói lóa hay vì lý do gì khác, đôi mắt cô bé bỗng trở nên ươn ướt.
- Ba ơi, Đuôi Nhỏ nhớ ba lắm…
…
Tần Mộ Sở vừa mới đi làm về, cô vẫn chưa kịp đặt túi xuống thì Trần Ngọc đã bước tới, cầm lấy túi xách của cô rồi nhỏ giọng nói với cô:
- Con mau xem Đuôi Nhỏ thế nào. Hôm nay chẳng biết làm sao, con bé vừa vào nhà đã tự nhốt mình trong phòng rồi. Mẹ có nói thế nào con bé cũng ỉu xìu buồn bã, hỏi nó có phải bị bệnh rồi không thì con bé chỉ nói tâm trạng không tốt thôi. Chẳng biết có phải con bé đi học bị người ta bắt nạy hay không nữa.
Mộ Sở nhìn thoáng qua phòng ngủ của Đuôi Nhỏ, cô vừa cởi giày ra vừa trấn an Trần Ngọc:
- Mẹ khoan sốt ruột đã, để con vào xem thế nào.
- Ưm.
Sau đó, Tần Mộ Sở liền đi thẳng vào phòng của Diên Vỹ.
Bây giờ chắc con gái cô cũng sắp bước vào thời kỳ phản kháng rồi, cho nên cần hiểu rõ tâm trạng của con bé, quan tâm đến con bé nhiều hơn.
- Cộc cộc cộc.
Tần Mộ Sở gõ cửa.
Đây là sự tôn trọng tối thiếu của mẹ dành cho con gái, ít nhất thì cô nghĩ như thế.
Nào ngờ, cô đã gõ cửa ba lần nhưng chẳng có chút phản ứng.
Tần Mộ Sở lại gõ thêm cái nữa, vẫn không có phản ứng như cũ.
Chẳng lẽ con bé đang ngủ?
Tần Mộ Sở đành phải nhẹ nhàng đẩy cửa vào, cô thò đầu vào trong.
Quả nhiên con gái cô vẫn chưa thay đồ đang nằm trên giường, trong tai còn đeo hai cái tai nghe, chẳng biết con bé đang nghe thứ gì nữa.
Mộ Sở rón rén lại gần giường Diên Vỹ.
Lúc này, Đuôi Nhỏ đã chìm vào giấc ngủ say, Mộ Sở khẽ khàng lấy tai nghe ra khỏi tai cô bé.
Cô hơi tò mò rốt cuộc con bé cô đang nghe thứ gì. Vì thế cô đeo tai nghe vào, lại nghe thấy giọng nói quen thuộc khiến lòng cô đau nhói…
- Ngày xửa ngày xưa, có một cô công chúa xinh đẹp…
Đây là truyện cổ tích mà ba bé đã kể cho bé nghe vào sáu năm trước.
Tần Mộ Sở không ngờ tới tận bây giờ, con bé vẫn nghe nó để đi ngủ.
Thì ra con bé luôn nhớ tới ba nó!
Đôi mắt Tần Mộ Sở dần ươn ướt, cô rất đau lòng cho con gái mình.
Ban bè trong lớp Đuôi Nhỏ ai nấy cũng có ba, trong khi bé từ hồi nhỏ cho tới năm mười một tuổi, khoảng thời gian được hưởng tình thương của ba chẳng tới một năm.
Mộ Sở vỗ nhẹ lên vai Đuôi Nhỏ, an ủi bé.
Đuôi Nhỏ ngủ không sâu, cho nên Tần Mộ Sở vừa vỗ nhẹ vào vai bé thì bé đã tỉnh lại, bé mơ mơ màng màng mở mắt ra.
- Mẹ…
- Mẹ đánh thức con à?
Đuôi Nhỏ lắc đầu đáp:
- Không ạ, com chỉ mới chợp mắt thôi.
Nói xong, con bé liền ngồi dậy.
- Bà nội nói hôm nay con không vui, xảy ra chuyện gì thế? Nói mẹ nghe có được không?
Đuôi Nhỏ lắc đầu nói:
- Thật ra không phải không vui…
- Thế là gì nào?
- Con nhớ ba à?
Suy nghĩ của Đuôi Nhỏ bị mẹ nhìn thấu có phần ngại ngùng, cuối cùng cô bé vẫn gật đầu rồi đáp:
- Hơi hơi ạ…
Dường như cô bé lại sợ mình làm mẹ đau lòng, vội hỏi Mộ Sở:
- Mẹ à, có phải con nói thế đã làm mẹ buồn không?
- Không đâu con.
Cô đau lòng vuốt ve gương mặt xinh xắn của con gái mình rồi hỏi:
- Sao con lại nhớ tới ba thế?
- Trước giờ con vẫn nhớ ba, nhưng hôm nay đặc biệt nhớ nhiều hơn…
- Tuy con không gặp được chú ấy, nhưng mà con nghe bạn con bảo chú ấy đẹp trai lắm. Lúc đó con đã nghĩ rằng có đẹp trai cũng không bằng ba con! Đúng không mẹ?
- Đúng thế.
Về điều này thì cô đồng ý.
Thẩm mỹ của hai mẹ con cô như nhau.
- Có điều các bạn còn nói chú ấy là người tàn tật.
Trong giọng nói của Đuôi Nhỏ lộ ra vẻ tiếc nuối.
- Tàn tật ư?
Md khẽ giật mình.
- Vâng ạ.
Đuôi Nhỏ gật đầu rồi đáp:
- Mặc dù lúc con tới thì không nhìn thấy chú ấy nhưng con thấy xe lăn của chú ấy rồi, đúng là chân bị tật thật.
Tần Mộ Sở ngạc niên, trong đầu lại nảy lên một ý nghĩ to gan. Chẳng lẽ người tốt bụng mà con bé nói lại chính là … Lâu Tư Trầm ư?
- Mẹ à, còn một chuyện cũng kỳ lạ lắm. Mỗi lần cô giáo khen chú tốt bụng đều nhìn vào con, khiến cho bạn bè trong lớp đều nghĩ rằng chú ấy là ba con.
Đuôi Nhỏ nhún vai, nhướng mày rồi cười nói:
- Con cũng hy vọng chú ấy là ba con, nhưng tiếc là không phải…
- Chú tốt bụng con nói đã tài trợ cho trường con từ khi nào vậy?
- Chắc cũng mấy năm rồi.
- Trước giờ chú ấy đã quyên tặng rất nhiều thứ cho trường con rồi, nhưng chẳng khi nào xuất hiện cả. Hôm nay là lần đầu tiên chú ây tới trường con đấy mẹ! Con nhớ lần đầu tiên chú ấy tặng sách cho trường con hình như là…
Đuôi Nhỏ vừa nói vừa nghiêm túc đếm ngón tay:
- Hình như là năm con học lớp bảy hay lớp tám gì đấy, con không nhớ rõ lắm.
Vậy ra lúc đó Lâu Tư Trầm đã xuất hiện bên cạnh bọn họ rồi sao?
Rõ ràng hắn quan tâm con gái như thế, nhưng tại sao lại không chịu nhìn nhận mẹ con cô? Chẳng lẽ vì đôi chân tàn tật hay soa?