Đối mặt với hoa hồng mà Tô Kỳ mang đến, thật ra Mộ Sở còn rất kinh ngạc bất ngờ.
- Cảm ơn…
Cô nhận lấy hoa hồng, ôm nó trên tay, ghé sát vào ngửi:
- Thơm quá.
Trong trí nhớ, đây là lần đầu tiên cô nhận được hoa hồng do phái nam tặng. Nếu nói trong lòng không có một chút mừng thầm thì quả là dối trá. Trên đời này có người phụ nữ nào lại không thích hoa hồng đẹp đẽ như vậy chứ?
- Vừa lúc lái xe ngang qua một tiệm bán hoa nên tiện tay mua.
Có lẽ Tô Kỳ sợ Mộ Sở sẽ xấu hổ nên còn cố ý giải thích một câu.
Nhưng chỉ có chính anh biết, sau khi nhận được thông báo mở cuộc họp ở khách sạn Phàm Thuyền, hắn đã cố ý đi vòng qua chỗ khác để đến tiệm bán hoa gần nhất, mua bó hoa này rồi mới tới đây.
- Tôi thích lắm.
Mộ Sở cười rạng rỡ.
- Ăn cơm trưa chưa?
- Vừa ăn xong. Còn anh?
- Còn chưa đâu!
Tô Kỳ xòe tay.
- Wow, công ty của anh keo kiệt thế à? Cả cơm trưa mà cũng không có.
Mộ Sở trêu ghẹo anh, lại không biết anh ta chờ cô nên mới từ chối bữa cơm của công ty.
Mộ Sở lại nói:
- Hay là anh thử nhà hàng của khách sạn chúng tôi đi! Hương vị cũng được lắm đấy.
- OK, thế thì đi nhà hàng kiểu Âu vậy! Tôi ăn beef steak, em uống café.
- Được thôi, để tôi mời.
- Được thôi! Bao nhiêu năm qua còn chưa từng có cô gái nào bao tôi ăn đâu! Thế thì tôi không khách khí nhé.
Hai người vừa nói vừa cười đi về phía nhà hàng kiểu Âu.
Vào nhà hàng, hai người chọn vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, sau đó gọi nhân viên phục vụ tới, chọn món.
Mộ Sở gọi một ly café, Tô Kỳ chọn một phần thịt bò phi lê. Vốn còn định gọi thêm bình rượu vang đỏ, nhưng lại nghĩ Mộ Sở đang uống café, buổi chiều còn phải đi làm tiếp nên đành thôi.
Ở bên đại sảnh, xe đã được chuẩn bị xong.
Sắc mặt Lâu Tư Trầm rất là khó coi. Bé Nhật Lâm bên cạnh hắn cũng cúi đầu, ngóng trông nhìn nữ thần lòng mình vào nhà hàng với một người đàn ông khác.
Cách một lớp thủy tinh, nhìn họ gọi món, bé Nhật Lâm bỗng nói:
- Ba ơi, con muốn uống café.
Lâu Tư Trầm liếc cậu nhóc một phát.
- Ba, mình đi uống café đi! Được không?
Chắc là bé Nhật Lâm sợ ba mình không đồng ý, đang định bật mode moe thì không ngờ rằng mình còn chưa tung tuyệt chiêu ra thì đã nghe thấy người đàn ông bên cạnh đáp “Ừ” một tiếng nặng nề.
Cho nên, ba đồng ý rồi?
Bé Nhật Lâm còn chưa hoàn hồn.
Thật sự là khiến cậu bé quá bất ngờ. Phải biết rằng trước kia ba nó chưa bao giờ cho phép nó uống bất cứ thức uống nào, café lại càng không được.
- Ba, ba đúng là người cha tốt của con!
Bé Nhật Lâm sướng rơn cả người, nhảy nhót vào nhà hàng kiểu Âu gần đó.
Họ vừa xuất hiện, Mộ Sở lập tức chú ý tới họ.
Bé Nhật Lâm vốn định chọn một bàn ăn gần Mộ Sở nhất. Nhưng Lâu Tư Trầm lại cứ chọn vị trí cách họ xa nhất. Bé Nhật Lâm vừa ngồi xuống, thấy ba mình không có ý định tới đây, đành phải ngượng nghịu bò xuống ghế, trở về bên cạnh ba mình.
Tầm mắt Mộ Sở không tự chủ bị thu hút bởi Lâu Tư Trầm.
Hắn ngồi ở đó, ánh nắng ấm áp xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu lên vóc người cao lớn của hắn, giống như che phủ một lớp lụa mỏng vàng óng xán lạn lên dáng dấp lạnh lùng của hắn, khiến hắn trở nên càng chói mắt, càng thu hút ánh nhìn chung quanh.
Hắn cúi đầu, dường như đang chăm chú chọn món.
Bé Nhật Lâm nhìn café trong tay Mộ Sở, rồi sau đó ghé sát vào Lâu Tư Trầm nói:
- Ba, con muốn café giống Sở Sở!
Lâu Tư Trầm lại như thể không nghe thấy vậy, chỉ nói với nhân viên phục vụ bên cạnh:
- Lấy hai ly nước tới.
Rồi sau đó trả menu lại cho nhân viên phục vụ.
- …
Bé Nhật Lâm cạn lời.
- Ba, không phải ba đã đồng ý cho con uống café hay sao?
- Ba đồng ý con vào đây, chứ không có đồng ý cho con uống café.
Lâu Tư Trầm sửa đúng lời của thằng bé một cách nghiêm túc.
Bé Nhật Lâm mếu máo:
- Ba xấu xa quá!
Lâu Tư Trầm chỉ làm bộ như không nghe thấy, cũng không để ý đến cậu bé.
Nhân viên phục vụ nhanh chóng bưng nước lên, mỗi người một ly.
Bé Nhật Lâm không muốn uống, vẫn còn mếu máo, có vẻ rất là khó chịu.
Lâu Tư Trầm không buồn ngẩng đầu lên, chỉ nói bằng giọng xa xăm:
- Nếu con không muốn uống thì chúng ta đi thôi.
Nghe vậy, bé Nhật Lâm vội bưng ly lên uống ực một ngụm:
- Ba, con uống rồi! Nước này ngon ghê!
- …
Chả nhẽ thằng nhóc này sợ rời khỏi đây thì sau này không thể gặp Mộ Sở được nữa hay sao?
Tô Kỳ thấy tầm mắt Mộ Sở vẫn dừng ở nơi nào đó gần cửa, anh cũng tò mò dõi mắt nhìn theo.
Ở trên bàn ăn cách đó không xa, một cặp cha con thú vị đang ‘dụng tâm’ nếm hai ly nước lọc.
Tô Kỳ không biết Lâu Tư Trầm. Tuy rằng biết trên đời này mình từng có một người họ hàng huyền thoại như vậy, nhưng anh cũng không biết mặt mũi của người anh họ mình trông như thế nào.
Tô Kỳ hỏi Mộ Sở:
- Em quen họ à?
Đúng lúc này, Lâu Tư Trầm ngước đôi mắt trong trẻo lên, vừa vặn chạm phải ánh mắt của Mộ Sở. Mộ Sở hoảng hốt, vội dời mắt đi.
- Hả?
Mộ Sở chưa kịp nghe rõ Tô Kỳ nói gì.
Tô Kỳ lại hỏi một câu:
- Bạn hả?
Mộ Sở ngẫm nghĩ rồi đáp:
- Cũng có thể nói thế.
Cô quấy muỗng café, ánh mắt hơi buồn bã:
- Ngày xưa đã từng là bạn.
- Không cần chào hỏi một tiếng à?
- Không cần không cần!
Mộ Sở vội xua tay:
- Thật ra thì cũng không có thân quen lắm đâu…
- Vậy à…
Tô Kỳ gật đầu, vẻ mặt sáng tỏ.
Mộ Sở lại kìm lòng không đặng nhìn lén chỗ cửa, rồi sau đó lại nhanh chóng quay đầu lại, cúi đầu uống café để che giấu cảm xúc sôi trào mãnh liệt trong lòng mình.
Tô Kỳ phát hiện sự khác thường của Mộ Sở.
- Tôi thấy có vẻ em rất quen thuộc với họ.
- Hả?
- Biểu cảm trên mặt em đã nói rõ điều đó.
Tô Kỳ chỉ vào mặt Mộ Sở, nửa đùa nửa thật nói:
- Nếu em thích anh ta thì tôi sẽ đau lòng đấy.
- Tôi đâu có thích anh ta!
Mộ Sở thề thốt phủ nhận, nhưng gò má lại không kìm lòng được mà đỏ ửng.
Tô Kỳ nhìn cô tràn đầy hàm ý, không nói thêm lời nào, chỉ cúi đầu cắt beef steak trên chiếc đĩa trước mặt mình.
Anh cắt một miếng nhỏ, không biết có phải là do một chút cảm xúc ghen tỵ quấy phá trong lòng hay không, anh xiên miếng beef steak vừa cắt xong, đưa đến bên môi Mộ Sở:
- Hương vị ngon lắm, có muốn nếm thử không?
Mộ Sở hơi xấu hổ, vốn định từ chối, nhưng ai biết Tô Kỳ lại đẩy miếng thịt đó đến gần cô hơn, gần như sắp dính lên đôi môi cô.
- Tôi… Tôi tự… Ưm ưm…
Cô vốn định nói để cô tự ăn, nhưng vừa hé miệng thì miếng beef steak kia đã thuận thế nhét vào miệng cô, khiến cô trở tay không kịp.
Tô Kỳ mỉm cười hài lòng nhìn cô:
- Ngon chứ?
Mộ Sở xấu hổ tới mức đỏ mặt, ăn cũng không phải, không ăn cũng không được. Cuối cùng đành phải cố nhai rồi nuốt xuống, lúng túng gật đầu. Ánh mắt lại không tự giác nhìn về phía cửa, đã thấy người đàn ông kia đang cúi đầu chuyên chú đọc tờ báo trên tay, dường như không mảy may quan tâm tới tình hình của cô bên này.
Ánh mắt Mộ Sở chợt lóe lên vẻ cô đơn, thu hồi tầm mắt.
Sau tờ báo, đôi môi mỏng của Lâu Tư Trầm mím thật chặt, khuôn mặt tuấn tú như bao phủ một lớp sương giá, khí thế quanh thân lạnh lẽo tới mức khiến người ta rùng mình.
Mà Nhật Lâm cũng nhìn thấy cảnh đút thịt kia, cậu nhóc có vẻ sốt ruột nói:
- Ba ơi, có phải là chú kia muốn theo đuổi Sở Sở không vậy?
- Không biết.
Sắc mặt Lâu Tư Trầm âm u như mây đen đầy trời.
- Ba ơi, Sở Sở sẽ thích chú ấy à?
- Không biết,
- Ba ơi, Sở Sở sẽ gả cho chú ấy à?
- Không biết.
- Ba ơi, có khi nào Sở Sở sẽ sinh cục cưng cho chú ấy không vậy?
- Lâu Nhật Lâm!
Cuối cùng Lâu Tư Trầm không thể nhịn được nữa.
- Con ồn ào quá đấy!
Bé Nhật Lâm lại không hơi đâu mà bận tâm tới tâm trạng của cha mình, vươn bàn tay nhỏ ra đẩy Lâu Tư Trầm với vẻ sốt ruột:
- Ba ơi, ba đi theo đuổi Sở Sở giúp con nhanh lên!
- …
- Con còn nhỏ quá, chắc chắn dì ấy sẽ không thích con đâu. Nhưng ba thì khác. Ba lớn như vậy, có thể theo đuổi phái nữ, hơn nữa ba còn điển trai như thế, chắc chắn Sở Sở sẽ thích ba!
Con trai liên tục khuyến khích hắn.
Lâu Tư Trầm nhìn thoáng qua hai người bằng ánh mắt phức tạp, thấy họ trò chuyện vui vẻ với nhau. Hắn giấu cảm xúc của mình đi, thay bằng vẻ mặt lạnh lùng như trước, nói với Lý Vi An đứng bên cạnh:
- Vi An, chúng ta đi thôi.
- Vâng!
Lý Vi An nhận được mệnh lệnh, đẩy Lâu Tư Trầm đi ra ngoài, còn không quên nhắc nhở bé Nhật Lâm đang chậm chạp lê bước đằng sau.
- Nhật Lâm, chúng ta đi thôi.
- … Ờm.
Bé Nhật Lâm rất phiền muộn, quay đầu nhìn thoáng qua Mộ Sở ngồi bên tường thủy tinh, sau đó mới vắt chân lên đuổi theo ba mình.
- Ba ơi, sao ba lại không thích Sở Sở vậy?
- Ba ơi, ba không thấy bề ngoài của Sở Sở rất xinh đẹp à?
- Ba ơi, ba không thấy lúc cười ánh mắt của Sở Sở như là chứa đầy sao à?
- Ba ơi, con thích Sở Sở, con muốn Sở Sở làm vợ của con.
Trong thang máy, Lâu Tư Trầm vẫn giữ im lặng cuối cùng cũng lên tiếng:
- Con còn phiền như thế thì ba sẽ đưa con về nước Anh đấy!
Lần đầu tiên Lâu Tư Trầm biết thì ra con trai mình lại có tài năng xuất gia đọc kinh như vậy đấy!
Lúc này cậu nhóc mới chịu ngoan ngoãn ngậm miệng lại, giống như cô vợ nhỏ bị răn dạy một trận, hai bàn tay nhỏ đặt trước người trông rất đứng đắn, không dám lộn xộn nữa, thậm chí không dám hé miệng ra dù chỉ một chút.
Cứ vậy, ngoan ngoãn im lặng được ba giây.
- Ba, con nói câu cuối cùng!
Cậu nhóc giơ tay lên, vẻ mặt chân thành xin được phát biểu.
Lâu Tư Trầm liếc xéo cậu nhóc một cái.
- Nói đi.
- Hay là… Ba để Sở Sở làm vợ của ba đi. Nếu là ba thì con có thể cân nhắc nhường lại cho ba!
Hơ! Hào phóng ghê ta!!
Lâu Tư Trầm không để ý tới thằng con ngớ ngẩn của mình mà hỏi Lý Vi An bên cạnh:
- Cô cảm thấy Tô Kỳ thế nào?
- Nói thật?
- Nói đi.
- Nói thật thì là, rất là tốt! Có thể thấy được, đối xử với… Chị dâu cũng rất chân thành.
Hai chữ ‘Chị dâu’ khiến đôi mắt đen tuyền của Lâu Tư Trầm trở nên tối sầm.
Nhưng bất ngờ là hắn không sửa lại xưng hô của Lý Vi An.
Hắn cúi đầu, ho sặc sụa mấy tiếng, sắc mặt cũng trắng hơn một chút.
- Sếp, ngài không sao chứ?
Lý Vi An khẩn trương hỏi hắn.
Lâu Tư Trầm khoát tay:
- Còn chịu được.