Sau khi cho Lâu Tư Trầm số wechat, cả ngày cứ hễ rảnh tay là Tần Mộ Sở lại lấy điện thoại ra rồi mở wechat lên xem thử.
Thế nhưng không hề có thông báo mới nào.
Căn bản là hắn không hề thêm tài khoản của cô.
Mà cũng đúng, hắn bận như thế sao có thời gian chơi wechat chứ!
- Cậu đang làm gì thế Mộ Sở? Cả ngày nay cứ thấy cậu cầm điện thoại nhìn danh sách bạn bè suốt thôi, chẳng giống thái độ làm việc bình thường của cậu gì cả! Khai thật đi, có phải đang chờ tin nhắn của ai không hả?
Đi kiểm tra phòng bệnh rồi bàn giao xong Tần Mộ Sở mới ngồi xuống nghỉ ngơi, lúc này Lục Dung Nhan đã quay sang, rướn đầu nhìn điện thoại của cô với vẻ mặt hóng hớt.
- Vớ vẩn! Ai chờ chứ!
Bị đoán đúng suy nghĩ nên hai má Tần Mộ Sở hồng rực cả lên, vội giơ tay đẩy đầu cô bạn thân rồi luống cuống cất di động đi.
- Còn không chịu nhận là đang chờ tin hả?! Cậu nhìn xem nè, mình vừa nói là tai cậu đã đỏ hết cả rồi đấy! Wow! Bác sĩ Tần, không phải cậu đang chờ tin nhắn của Cố đại tài tử đấy chứ? Anh ta từ Viena về rồi à?... Lâu... Trưởng khoa Lâu!
Lục Dung Nhan đang nói rất hăng say nhưng vừa nhác thấy một bóng người cao lớn đứng trước cửa phòng đã lập tức im bặt.
- Đang rảnh sao? Không định tan ca a? Hay tính ở đây làm tiếp ca tối nữa?
Lời này của Lâu Tư Trầm là nói với Tần Mộ Sở.
- ...Không đâu trưởng khoa, chúng tôi đi ngay đây!
Tần Mộ Sở không kịp dọn bàn làm việc đã vội vã túm lấy balo trên bàn, định bụng trốn thẳng.
- Về sau còn sử dụng di động trong giờ làm việc sẽ phạt chép hồ sơ bệnh án mười lần!
Thái độ cứng rắn, không thể phản bác.
- ...
Quá độc ác rồi!!
- ...Vâng.
Lúc này cô cũng nào dám cãi lại, chỉ đành kéo Lục Dung Nhân ra khỏi văn phòng.
...
Sáng thứ tư, trong thời gian khám bệnh của Lâu Tư Trầm.
Hắn vừa khám xong cho một bệnh nhân, còn chưa kịp gọi người tiếp theo thì di động trên bàn đã vang lên.
Là trợ lý riêng của hắn, Tiết Bỉnh.
- Thiếu gia, giờ tôi đang có một đống hồ sơ cần ngài ký, ngài xem...
Lâu Tư Trầm cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay, còn hơn một tiếng nữa mới tới giờ tan ca của hắn.
- Mang đến bệnh viện đi!
- Vâng.
Lúc Tiết Bỉnh tới Lâu Tư Trầm vẫn còn vài người bệnh chờ khám, thế nên bảo anh ta cứ ra ngoài chờ một lát.
Không ngờ Tiết Bỉnh còn chưa chờ được Lâu Tư Trầm ra ngoài đã thấy Tần Mộ Sở đến đây.
Lúc thấy anh ta Tần Mộ Sở còn tưởng mình hoa mắt, nhưng nhìn kỹ lại thì đúng là người kia!
Chính là người trợ lý thay ông chủ mình về nước để chuẩn bị thủ tục kết hôn với cô, Tiết Bỉnh!
- Anh Tiết? Là anh đấy à?!
Tần Mộ Sở giật mình nhìn anh ta.
Mà lúc này Tiết Bỉnh có muốn chạy cũng không kịp nữa.
- Thiếu... Thiếu phu nhân!
Tiết Bỉnh vội vàng chào hỏi, hồ sơ trên tay càng siết chặt hơn.
Trong đầu anh ta cũng đang tính toán rất nhanh, nghĩ cách làm sao để che đậy chuyện dối trá ông chủ mình làm.
- Sao anh lại tới đây?
Tần Mộ Sở tò mò hỏi Tiết Bỉnh, cô không kìm được mà liếc xung quanh một vòng, xem thử có ai đi cùng anh ta hay không.
Ví dụ như người chồng mà cô chưa từng thấy mặt kia!
- Tôi... tôi...
Tiết Bỉnh cứ ấp úng mãi không nói lên lời, đột nhiên cửa phòng khám bị Lâu Tư Trầm đẩy ra:
- Tiết Bỉnh, đưa hồ sơ...