- Ding ding, ding ding.
Chuông cửa reo vang, Lâu Tư Trầm ngồi trên xe lăn thu lại ánh mắt, theo bản năng nhìn về lỗ mắt mèo ở cửa.
Có thể nhìn thấy rõ ràng cô đang ở trước gương căng thẳng chỉnh trang lại vẻ ngoài của mình, sau đó lại nhấp nhấp đôi môi đỏ hồng, giống như sợ rằng lớp son trên môi sẽ trôi mất
Ánh mắt thâm sâu của Lâu Tư Trầm như có chút trầm xuống, giống như có hàng ngàn cảm xúc đang đan xen dưới đáy mắt hắn, rồi lại nhanh chóng thu lại hào quang, giấu xuống sự nuông chiều trong mắt.
- Vào đi!
Nghe được âm thanh sắc lạnh của hắn, lúc này Mộ Sở mới tiến vào phòng
- Lâu tiên sinh, bữa sáng của ngài.
Mộ Sở đặt bữa sáng của hắn ta và con trai hắn lên bàn, nhìn thấy trong phòng vẫn không hề có bóng dáng của đứa bé kia, vì thế theo bản năng hỏi một câu:
- Lâu tiên sinh, con trai của ngài đâu?
Lâu Tư Trầm nhìn về phía phòng của khách.
Mộ Sở hiểu rồi, thằng nhóc kia vẫn còn đang ngủ!
- Có cần tôi đi gọi nó dậy không?
Mộ Sở bày xong đồ ăn, hỏi hắn.
Lâu Tư Trầm lăn xe vào phòng ăn, không nhìn cô, chỉ nói:
- Phiền cô mặc quần áo cho nó.
Mộ Sở nhăn mày, không nói gì, coi như đã đồng ý.
Nghĩ đến những việc hàng ngày này đều do Lý Vi An thay hắn lo liệu, nhưng bây giờ Lý Vi An không ở đây, vì vậy hắn không còn cách nào khác phải tìm đến cô.
Mộ Sở gõ cửa phòng của khách.
Tiểu Nhật Lâm bốn tuổi lúc này đã tỉnh giấc, đang ngồi trên giường, trong tay cầm một cái áo đáng yêu, cố gắng luồn áo qua đầu nhưng dù nó đã rất cố gắng thì cái áo đó vẫn như cố tình chống đối lại nó, làm thế nào cũng không thể mặc vào nổi.
Thấy Mộ Sở đang đứng ở cửa nhìn mình, thằng nhóc lộ ra chút xấu hổ, bỏ mặc sự nghiệp mặc quần áo của mình
- Dì ơi.....
Nó cầu cứu Mộ Sở.
Mộ Sở nhìn biểu cảm của thằng bé giống như thỏ con đáng yêu, không thể kìm nổi bật cười một tiếng.
Cái thằng nhóc này cũng thật là quá đáng yêu rồi! Cái bộ dang đáng yêu giống hệt Đuôi Nhỏ ngày bé. nhưng theo lí mà nói thì nó là con của tình địch và chồng trước của cô, cô phải nên ghét nó mới đúng? Nhưng, nhìn khuôn mặt ngây thơ đáng yêu, Mộ Sở thật sự không thể ghét nổi nó.
Quả nhiên ai cũng có tâm hồn yêu cái đẹp!
Mộ Sở bước tới gần, ngồi xuống mép giường của thằng bé
- Đến đây, dì giúp con mặc.
- Cảm ơn dì!
Thằng nhóc quả thật rất dễ ngại ngùng, khuôn mặt đáng yêu trắng mịn phủ lên chút sắc hồng.
Mộ Sở vừa vội vàng mặc quần áo cho nó, vừa hỏi Nhật Lâm:
- Hồi trước con và ba con sống ở đâu? Nước Anh sao?
- Vâng.
- Thế còn mẹ con?
- Mẹ? Thằng nhóc nháy nháy hai mắt tròn to đen nháy, sau đó, nở một nụ cười thật ngây thơ:
- Mẹ ở Trung Quốc ạ!
- Ở Trung Quốc? Mộ Sở có chút hồ nghi.
- Vâng ạ!
Thằng nhóc vô cùng chắc chăn gật đầu, con tới đây là để tìm mẹ.
Nói xong, thằng bé thần bí ghé sát vào tai Mộ Sở, thì thầm:
- Nhưng ba con không biết, dì nhất định đừng nói với ba, nếu bị ba biết con sẽ bị giáo huấn mất...
- ......
Vẫn còn đang muốn hỏi tiếp, nhưng lại nghe thấy âm thanh nghiêm khắc của Lâu Tư Trầm gọi một tiếng:
- Nhật Lâm, nên tỉnh giấc rồi!
- ......Vâng.
- Cảm ơn dì đã mặc quần áo giúp con.
- Không cần cảm ơn.
- Con biết đánh răng không?
- Biết.
- Đánh nhanh rồi đi ăn sáng, không thì tí nữa thức ăn sẽ nguội mất.
- Vâng.
Thân hình bé nhỏ, còn không cao bằng bồn rửa mặt, Mộ Sở nhìn thấy thằng bé nhón nhón chân, ghé vào bồn rửa mặt, đôi tay bé nhỏ cố gắng bám lấy mặt bồn, một tay khác vươn dài với lấy bàn chải đánh răng hình con ếch xanh, nhưng vì tay quá ngắn nên với thế nào cũng không tới.
Mộ Sở nhìn thấy có chút buồn cười, không đợi thằng bé cầu cứu, cô đã đi qua bên đó lấy bàn chải đánh răng đưa cho nó.
Bộ dạng của nó rất vui vẻ, ngửa mặt nói với Mộ Sở:
- Cảm ơn dì.
- Mau đánh răng đi.
- Vâng.
- Sùng sục___________
Bàn chải điện dành cho trẻ con di chuyển trong miệng thằng bé, tạo ra từng âm thanh vang động, Mộ Sở liền dựa vào khung cửa nhà vệ sinh nhìn nó.
Thằng bé dường như bị Mộ Sở nhìn đến mức ngại ngùng, mặt đỏ lên, lén lút xoay người đi, thân người nhỏ bé tiếp tục động tác đánh răng.
Mộ Sở cảm thấy nó vừa đáng yêu vừa buồn cười, mới tí tuổi đầu mà đã biết xấu hổ, hơn nữa, bộ dạng khi xấu hổ của nó đáng yêu như một trái táo nhỏ, thật khiến người ta có cảm giác muốn tiến lên trước cắn cái má tròn tròn, trắng hồng, phúng phính ấy. Thật là làm người khác yêu chết đi được!
Uhm, ít nhất đáng yêu hơn ba của nó nhiều!
Thân hình nhỏ bé như chú mèo con, lại thêm cái vẻ thẹn thùng, khả ái.
Mộ Sở không kìm được cười thành tiếng.
Thằng bé dường như nhận ra rằng cô đang cười nó, mặt nó đỏ lên quay lại nhìn cô một cái, sau đó, mặt càng đỏ hơn
- Nhật Lâm!
Ngoài cửa, vang lên giọng của Lâu Tư Trầm.
- Con đến đây!
Tiểu Nhật Lâm đánh răng xong, thuận tiện dùng nước sạch rửa mặt, sau đó chuẩn bị ra ngoài ăn sáng.
Lúc đi ngang qua người Mộ Sở, nó chợt dừng lại, ngẩng cao đầu nhìn Mộ Sở, giống như do dự một chút, cuối cùng, nói một câu không đầu không đuôi:
- Dì à, dì đã có bạn trai chưa?
Hỏi xong, mặt của nó càng đỏ rực lên.
Mộ Sở kinh ngạc.
Sao tự dưng tiểu quỷ này lại hỏi mình vấn đề này?
Trừ khi nó giống như Đuôi Nhỏ, có hứng thứ đối với người yêu của cô? Hoặc là, nó muốn giới thiệu ba nó cho cô? Mặc dù cô biết điều này khả năng xảy ra rất thấp.
- Không có!
Mộ Sở vội vàng mỉm cười lắc đầu.
Thằng bé cười hở cả răng, gương mặt đỏ bừng
- Được.
Nói xong, liền như một làn khói chạy ra khỏi phòng.
Được?
Chỉ như vậy?
Không còn phần sau?
Mộ Sở đứng ngơ ngác ở chỗ cũ, khuôn mặt lờ mờ.
Vì vậy, tất cả mong đợi của cô đều vô nghĩa rồi?
Mộ Sở gấp gọn chăn, thu dọn phòng cho Nhật Lâm xong mới đi ra khỏi phòng ngủ của nó.
Đột nhiên nghe thấy âm thanh trong phòng ăn, Tiểu Nhật Lâm gọi Lâu Tư Trầm:
- Ba ơi....
Lâu Tư Trầm đang chăm chú đọc báo, chỉ "ừ " một tiếng, coi như đã đáp lại.
- Con có chuyện muốn nói với ba
Thằng bé bộ dạng giống như rất mong đợi, sâu trong đôi mắt to tròn ánh lên những tia sáng.
- Nói.
Lâu Tư Trầm vẫn như cũ cúi đầu không ngửng lên.
Thằng bé trong tay cầm cái dĩa, thân người nhỏ nhắn tiến đến gần phía Lâu Tư Trầm đang đọc báo ở đối diện, cười híp mí hỏi hắn:
- Ba thấy dì xinh đẹp đang chăm sóc con thế nào?
Mộ Sở nghe xong, tim bất chợt nảy lên một nhịp.
Trong lòng nghĩ, lẽ nào thật sự bị mình đoán trúng rồi? Muốn kết đôi, coi mắt gì đó, thật sự tới rồi?
Lâu Tư Trầm đối với câu hỏi này sẽ trả lời thế nào đây? Hắn thấy cô như thế nào nhỉ? Mộ Sở bắt đầu vô cùng chờ đợi, cũng có chút hơi căng thẳng.
Lâu Tư Trầm nghe xong, ngừng một chút, rốt cuộc cũng bỏ tờ báo trong tay xuống, nhìn thẳn khuôn mặt hớn hở tươi rói của con trai mình.
Quay lại như vừa phát giác ra sự tồn tại của Mộ Sở, ánh mắt lạnh nhạt của hắn nhìn lướt qua Mộ Sở đang ở trong phòng, sau đó, thu hồi tầm mắt, tặng cho thằng bé mấy chữ đơn giản:
- Chẳng ra gì cả.
- ......
Mộ Sở tức đến nỗi muốn cắn hắn.
- Ba thật sự cảm thấy chẳng ra sao ư?
- Thật sự.
Thằng bé lúc này thật sự rất vui vẻ.
Nó lại trở về ngồi trên ghế của mình, " ha ha " cười nói:
- Vậy thì tốt, ba không thích, vậy con liền thích! Con còn sợ ba tranh giành dì xinh đẹp với con cơ! Nếu như ba đã không thích, vậy con yên tâm rồi.
- ......
Mộ Sở cứ cho rằng mình nghe nhầm rồi.
Còn Lâu Tư Trầm?
Hắn cũng cho rằng mình nghe nhầm rồi, hắn buông tờ báo xuống, dùng ánh mắt như nhìn thấy quái vật để nhìn con trai mình
- Tiểu Nhật Lâm, có phải con bị trúng tà rồi không?
Vừa nói vừa giơ tay sờ thử trán thằng bé.
- Ba à, ba làm gì vậy?
Thằng bé không hiểu nổi trợn mắt nhìn ba mình.
Không bị sốt.
Lâu Tư Trầm nhìn về Mộ Sở trong phòng, Mộ Sở vô tội buông tay một cái.
Chuyện này không có một chút quan hệ với cô, cô không muốn dây vào.
- Dì ơi....
Tiểu Nhật Lâm lúc này cuối cùng cũng chú ý tới Mộ Sở trong phòng.
Mặt nó đỏ hồng, sau đó vứt cái dĩa trong tay đi, từ trên ghế cao trượt xuống, vui mừng chạy nhanh về phía Mộ Sở, nhiệt tình dắt tay cô, mà khuôn mặt của nó tựa hồ càng đỏ rực lên, nó ngẩng cao đầu cười hỏi Mộ Sở:
- Dì à, dì tên gì vậy?
Âm thanh non nớt, khiến Mộ Sở không sức kháng cự.
Mộ Sở thành thật trả lời nó:
- Dì họ Tần, Tần Mộ Sở, con gọi dì Tần là được rồi.
- Con gọi là Sở Sở
- .......
- OK!
Mộ Sở đồng ý
- Con thích gọi thế nào cũng được.
Thằng bé tựa như vô cùng vui sướng, nó giống như một con chim sẻ đắc ý, lải nhải hỏi cô:
- Dì ăn cơm chưa?
- Dì ăn rồi.
- Dì ăn no chưa? Có muốn ăn thêm không?
- Dì no rồi.
- Vậy dì đút con ăn, được không?
- Còn không qua đây ăn cơm, ba sẽ đưa con quay trở về Anh!
- ....
Thằng bé buông tay Mộ Sở, ngoan ngoãn quay lại chỗ ngồi trên bàn ăn, cũng không dám nói thêm câu gì nữa.