Lý Sảng nhỏ giọng thì thầm vào điện thoại:
- Chị đương nhiên chưa quên, chỉ là chị đã gọi đi một vòng nhưng bọn họ đều có hẹn rồi, cho nên...
- Biết rõ em sẽ không bận phải không?
- Chị không có ý đó!
- Được rồi, em hiểu, chị nghỉ ngơi đi, em thay chị đi là được chứ gì.
- Cảm ơn Sở Sở, chị biết em tốt nhất mà!
- Biết là tốt rồi, lần sau nhớ khao em đấy.
- Nhất định rồi! Nhưng mà, nữ hiệp, lần này chị phải nhớ rõ... thủ hạ lưu tình, cố gắng khắc chế bản thân... khụ khụ khụ... cái kiểu xúc động đó.
- .... Tút tút tút.
Lý Sảng nắm chặt điện thoại thổn thức cảm thán:
- Nữ hiệp quả nhiên là nữ hiệp a...
***
Sáng sớm...
Vào thời điểm chuông cửa vang lên, Lâu Tư Trầm đang chống gậy dựa vào chạn bát phòng bếp đun nóng sữa bò. Dạ dày không tốt nên hắn có thói quen uống đồ nóng vào mỗi sáng.
Kính coong...
Kính coong kính coong....
Chuông cửa vang lên, Mộ Sở đang đứng sẵn bên ngoài.
Lâu Tư Trầm không đi xem người ngoài mắt mèo là ai, không nhấc đầu, chỉ nói:
- Vào đi!
Hắn biết, người có thể lên đến tầng này ngoài Lý Vi An cũng chỉ còn quản gia của hắn.
Mộ Sở quẹt thẻ vào phòng.
Lâu Tư Trầm khi thấy Mộ Sở bỗng nhiên xuất hiện ở cửa phòng, dường như đôi mày kiếm đẹp đẽ khó chịu mà nhăn thành một chữ "xuyên".
Mộ Sở dường như nhìn ra tâm tư của hắn, cũng không đợi hắn lên tiếng đuổi ra ngoài liền cướp lời trước, vừa đi vào vừa nói:
- Tôi đến làm thay Lý Sảng một ngày thôi, cô ấy đang ốm, nếu lát nữa anh cảm thấy trong hội nghị không cần người rót nước bưng trà, tôi sẽ rời đi!
Cô trực tiếp đến trước mặt Lâu Tư Trầm, cầm lấy ấm nước trong tay hắn:
- Anh đi đứng không tiện, để tôi giúp cho!
Cũng không đợi hắn đồng ý, Mộ Sở đã bắt đầu đun sữa cho hắn.
Sáu năm không gặp, thói quen của hắn so với trước đây đã tốt lên rất nhiều. Ít nhất sáng dậy hắn không còn uống nước lạnh nữa. Mộ Sở đun sữa xong đẩy lên trước mặt hắn, chỉ nói:
- Bữa sáng ngài đây muốn ăn gì?
Ngữ khí của cô vừa xa cách vừa khách khí, so với cô của một tuần trước quả nhiên đã lãnh đạm hơn rất nhiều. Con ngươi Lâu Tư Trầm nhìn vào thẳng mắt cô, cầm cốc sữa trước mặt lên, nói:
- Tùy thôi!
- Nhật Lâm con của ngài thì sao?
- Sữa bò và món phụ.
- Ở nhà hay ăn những món phụ nào ạ?
- Bánh mì, yến mạch, quả hạch, hoa quả.
- Vâng.
- Còn vấn đề gì thì đợi Lý Vi An đến mà hỏi.
Hiển nhiên hắn chẳng còn tâm trạng cùng cô nói chuyện tiếp.
- OK!
Mộ Sở nháy nháy mặt, tỏ vẻ không sao.
Lâu Tư Trầm đem cốc sữa cô đun một hơi uống cạn, uống xong, bên môi hắn còn dính một vòng sữa trắng, Mộ Sở theo bản năng suýt nữa giơ tay qua giúp hắn lau đi, cũng may cô kịp thời phản ứng, kiềm nén xuống cảm xúc của mình mà quay mặt đi. Lâu Tư Trầm dường như nhận ra, đôi mắt đen thẳm nhẹ trầm xuống, hắn khẽ cúi đầu dùng tay lau đi vệt sữa.
Khóe mắt Mộ Sở trộm liếc sang, chỉ cảm thấy động tác lau môi của anh gợi cảm đến đáng ghét!
Mộ Sở nghĩ, đại khái cũng do cô thiếu hơi đàn ông quá lâu đi, đến mức bây giờ dáng vẻ nào của hắn cũng thấy mị hoặc chết người!
Lâu Tư Trầm thấy cô đứng mãi không có ý rời đi, liền nhắc nhở một câu:
- Còn không mau đi chuẩn bị bữa sáng?
- À
- Không cần tôi giúp đem xe lăn tới sao?
- Không cần.
Mộ Sở không lên tiếng, cuối cùng cô không nói gì, chỉ gật đầu xoay người đi ra ngoài.
Thẳng đến khi cửa đóng lại, thân ảnh Mộ Sở dần biến mất, cơ thể căng cứng của Lâu Tư Trầm mới buông lỏng. Hắn cầm lấy gậy chống bên cạnh, từng bước chậm chạp đi đến phòng khách,mỗi một bước lại nhăn mày thêm một chút, trên trán nổi lên một tầng mồ hôi lạnh.
Mỗi bước của hắn như dẫm lên kim, đau đớn khó chịu, nhưng lại phải nhịn xuống.
Mà lúc này cửa lại một lần nữa bật ra, khuôn mặt Mộ Sở lần nữa xuất hiện ngoài cửa. Cô xuất hiện quá đột ngột khiến Lâu Tư Trầm có chút không kịp trở tay, nhưng rất nhanh sau đó hắn đã khôi phục lại sự bình tĩnh, không biến sắc giấu đi sự luống cuống nơi đáy mắt, sắc mặt hờ hững hỏi Mộ Sở:
- Còn có việc?
- .... Vâng.
- Nói
- Hội nghị lúc mấy giờ?
- Chín giờ
- Được.
- Còn không mau đi?
- Đi!
Mộ Sở lại gật đâu.
Lâu Tư Trầm cầm gậy trừng cô, đợi cô rời đi. Mộ Sở đứng lại ngoài cửa vài giây, rốt cuộc vẫn bước vào trong:
- Xe lăn của anh đâu? Tôi đẩy lại giúp anh?
- Không cần!
- Tốt, vậy tôi đỡ anh!
Mộ Sở nói xong liền nhanh chóng bước về phía hắn, rút lấy gậy chống trong tay hắn.
- Tần Mộ Sở!
Lâu Tư Trầm nghiến răng.
Mộ Sở lại như không nghe thấy gì, nghiêng người xuống luôn tay qua, mặt không đổi sắc, thản nhiên nói:
- Đi thôi!
Bỗng nhiên nhớ tới lời dặn dò của Lý Sảng lúc sáng, Mộ Sở muốn cắn vào lưỡi. Quả nhiên cô vẫn không làm nổi!
Mộ Sở đỡ Lâu Tư Trầm đi, nhưng hắn lại sống chết không chịu cử động, ánh mắt lạnh lùng sắc bén nhìn cô như hận không thể đem cô đâm thủng!
Mộ Sở cảm thấy nếu ánh mắt có thể đả thương người, e rằng bản thân lúc này sớm đã vỡ nát rồi!
- Đi nào!
Mộ Sở thấy hắn bất động, cố ý nhắc nhở một tiếng. Cô biết lúc này hắn không đẩy cô ra bởi hắn không đẩy nổi. Chẳng phải đẩy mình ra sẽ ngã luôn sao? Chuyện mất mặt như thế, chắc chắn Lâu Tư Trầm sẽ không làm đâu! Đặc biệt là trước mặt cô, Mộ Sở càng cá hắn không dám.
Lâu Tư Trầm quả thật không làm vậy.
Thấy sự đắc ý nho nhỏ trên mặt cô, vẻ mặt Lâu Tư Trầm càng lạnh lẽo như băng:
- Thích lo chuyện bao đồng vậy sao?
- Sao lại gọi là lo chuyện bao đồng được chứ? Việc của anh cũng là việc của tôi.
Con ngươi Lâu Tư Trầm trầm lại càng thêm trầm, ánh mắt lạnh lùng đối diện mắt long lanh nước của Mộ Sở, vừa định mở miệng lại bị Mộ Sở đoạt lời:
- Lâu Tiên Sinh, ngài đừng hiểu nhầm, ý tôi là hiện tại công việc tạm thời của tôi là quản gia riêng của ngài, mà việc của quản gia là giúp ngài giải quyết khó khăn, vậy nên hiện tại tôi làm chỗ dựa cho ngài cũng chỉ là vì công việc thôi, hiển nhiên chẳng phải là lo chuyện bao đồng. Chuyện của ngài, đương nhiên cũng là chuyện của tôi.
Mộ Sở nói đến rõ ràng mạch lạc, có tình có lý. Lâu Tư Trầm tựa hồ cũng lười mở miệng tranh luận với cô, dứt khoát quay sang áp thân hình vạm vỡ lên Mộ Sở.
- Ây da!
Mộ Sở bị ép tới không kịp trở tay, suýt nữa té ngã, cũng may cô kịp thời vịn tay vào tường mới tránh được.
- Sao anh lại nặng thế này!
Mộ Sở không nhịn được phun ra.
Người nào đó không lên tiếng. Sắc mặt hắn đen kịt như Bao Công.
Mộ Sở đỡ lấy cơ thể cồng kềnh của hắn, gian nan di chuyển hai chân, từng bước từng bước một đi tới ghế số pha trong phòng.
Người này đúng là không hề khách khí gì!
Rõ ràng chỉ có khoảng mười mét ngắn ngủi, Mộ Sở lại cảm thấy lao lực như đã đi bộ đến mười ki lô mét. Cô đặt Lâu Tư Trầm lên sô pha, hổn hển thở mấy tiếng:
- Anh rốt cục là bao nhiêu cân vậy? Nhìn gầy mà đỡ lên lại tốn sức đến vậy!
Sắc mặt Lâu Tư Trầm lạnh xuống, trông càng khó coi hơn
- Đi ra ngoài.
- ....
- Đi ra!
Mộ Sở buồn bực, không nhịn được giận dữ:
- Tôi nói, sao anh lại vô lương tâm như vậy chứ? Tôi đã có ý tốt dìu anh ra khỏi phòng bếp, thế mà không có lấy một lời cảm ơn, lại còn phải nhận lấy thái độ ác liệt thế này nữa! Đi thì đi, tôi cũng chẳng thèm ở lại!
Nói xong, Mộ Sở rời khỏi phòng. Lần này quả nhiên không thèm ngoài đầu.
Lâu Tư Trầm ngồi trên sô pha, thật lâu sau vẫn không nhúc nhích.
Nơi bị cô chạm trên người dường như đang nóng lên, khoảng thời gian sáu năm biệt âm vô tín kia như tro tàn cháy lại trong tim hắn...
Hắn hướng mắt ra cửa sổ, ánh sáng rực rỡ rọi qua thủy tinh mơ màng phủ lên cặp mặt trầm tĩnh của hắn, xúc cảm nơi đáy mắt phức tạp khó hiểu, có lẽ giờ phút này chẳng ai hiểu được rốt cục trong lòng hắn đang nghĩ gì.
Tinh tinh... tinh tinh...
Di động trong túi vang lên. Là Tiết Bỉnh gọi tới.
- Thiếu chủ.
Tiết Bỉnh đầu bên kia điện thoại dè dặt gọi một tiếng.
Lâu Tư Trầm không nói gì. Dù vậy, từ tiếng hít thở của hắn Tiết Bỉnh có thể nhận ra hắn đang nén giận.
- Xin lỗi....
Tiết Bỉnh giải thích. Anh đã tận lực giấu Mộ Sở thông tin là thành phố S, nhưng lúc đó chẳng phải anh bỗng dưng sinh ra lòng tốt sao? Nếu cho hắn biết Mộ Sở ở thành phố S chứ không phải thành phố A, như vậy hắn còn có thể tới sao? Khẳng định là không!
- Cho nên, cậu đã biết Mộ Sở đang ở thành phố S, sớm biết cô ấy làm việc tại quầy bar trên thuyền, chứ không phải y tá bệnh viện ở thành phố A!
Nhiều năm như vậy, Tiết Bỉnh vẫn luôn phụng mệnh chăm sóc Mộ Sở cùng tất cả người nhà thiếu chủ, hiển nhiên rõ như lòng bàn tay về cuộc sống của họ. Anh cố ý giấu giếm, bởi anh vẫn hi vọng vợ chồng họ một ngày nào đó có thể quay về bên nhau.
Tiết Bỉnh trầm mặc.
Trầm mặc, nghĩa là ngầm thừa nhận.
- Đến Châu Phi một chuyến! Bên đó vừa hay còn thiếu nhân công. Chưa lột được một tầng da, không cho phép quay về!
- Vâng!