Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 236




Lời của Lâu Tư Trầm vừa nói hết, đột nhiên, một cánh cửa phòng ngủ khác được mở ra từ bên trong, thì thấy một cậu bé dễ thương, đôt nhiên cjay ra:

- Ba ơi! Bên ngoài sao mà ồn qúa vậy?

Tiếng ‘ba’ đó khiếng Mộ Sở hoảng loạn.

Cậu bé lao vào lòng của Tâu tư Trầm.

Hắn nuông chiều vo đầu cậu bé, hỏi nó:

  • Có phải ba ồn đến con không?
  • Không có.
Cậu bé ngoan ngoãn lắc đầu, sau đó mới chú ý đên Mộ Sở ở trước mặt, nó chớp chớp đôi mắt to lấp lánh nghi ngờ, ngoan ngoãn chào Mộ Sở:

- Chào dì ạ.

Nước mắt của Mộ Sở, lại chảy ra từ trong hốc mắt.

Hàm răng trắng của cô, cắn chặt lấy môi dưới, dường như muốn cắm sâu vào môi của cô, nhưng cô lại hoàn toàn không có ý muốn buông ra, ngược lại càng cắn chặt hơn.

Dường như chỉ có như vậy, mới có thể giảm bớt nỗi đau trong tim của cô lại.

Cậu bé tưởng mình đã làm sai điều gì, gương mặt vô tội không hiểu gì hết của nó nhìn về Lâu Tư Trầm nhỏ giọng hỏi hắn:

  • Ba ơi, tại sao dì lại khóc vậy? Có phải là con làm sai gì không?
  • Không liên quan đến con.
Lâu Tư Trầm vỗ nhẹ đầu cậu bé.

Cậu bé ở trong lòng Lâu Tư Trầm, ngước đầu lên nhìn hắn nói:

- Ba, không liên quan đến con, vậy là tại ba rồi, ba ức hiếp dì há? Làm cho dì khóc rồi?

- ...

Đưa khuỷu tay hướng ra ngoài, là ý như vậy hã?

- vào trong chơi cùng dì Vi An đi.

Lâu Tư Trầm nói xong, nhìn Lý Vi An, biểu thị muốn cô ta dắt con trai vào trong.

- Đến đây, đi với dì.

Lý Vi An dắt cậu bé vào trong phòng.

Sau khi hai người đó đi vào, trong phòng khách chỉ còn lại Lâu Tư Trầm và Mộ Sở hai người.

Hai người một cao một thấp nhìn nhau.

Rõ ràng là hắn ngồi, nhưng cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cái khí thế to lớn mà hắn mang đến, còn đôi mắt của hắn thì lạnh lẽo, khiếng cho Mộ Sở càng thêm tuyệt vọng.

Hắn nhẹ giọng mở miệng:

  • Nhật Lâm, con trai tôi, năm nay 4 tuổi, mẹ nó đang ở England, tôi đi công tác đến Trung Quốc, thuận tiện đưa nó đến đây chơi một chuyến.
  • Hơ!
Hắn tại sao phải nói rõ ràng như vậy với cô chứ?

Âm thanh cười nhạo của Mộ Sở phát ra.

Nhước mắt vẫm không ngừng rơi ra.

Thật tốt!

6 năm trời, tần Mộ Sở cô ở đây bởi vì hắn mà nháo đến sống chết, hắn thì tốt rồi, ở nước ngoài hưởng thụ, còn cùng người khác kết hôn sinh con!

So như vậy thì Tần Mộ Sở cô rõ ràng là chính là một chuyện cười, một con ngu đần!

- Thì ra, tất cả đàn ông đều TM một cái đức hạnh!!

Mộ Sở nói xong, đưa tay lên, kéo đứt cái bình pha lê đeo trên cổ suốt 6 năm trời, cô dùng lực rất lớn, cũng vào lúc sợi dây đứt, cũng khiếng cho cổ cô bị cắt trúng, nhưng cô chẳng cảm thấy đau chút nào.

Cô nắm lấy cái bình pha lê trong tay, nhìn chằm chằm vào nó, sau đó, ‘bụp—’ một tiếng, cô vứt cái bình xuống đất, cái bình vỡ ra cùng với tất ca ‘tro cốt’ trong đó rơi đầy ra mặt đất, mà cô cố nhịn nước mắt không chế lấy nỗi đau của bản thân mình:

- Tôi coi nó như là tro cốt của Lâu Tư Trầm, đeo trên cổ suốt 6 năm trời!! Trong 6 năm này, một ngày nó cũng không rời khỏi tôi, một giờ, một phút, một giây đầu không! Nưng từ hôm nay trở đi, tôi thật sự coi như hắn chết thật rồi!! Trong lòng tôi, chết hoàn hoàn toàn toàn!!

Mộ Sở kìm nước mắt nói xong, quay người, ngẩng cao đầu, ưởng thẳng ngực, đạp trên đôi giày cao gót kiêu ngạo rời khỏi phòng của hắn.

Nhưng tất cả kiêu ngạo của cô, tất cả sự thành toàn, toàn bộ đều là giả vờ bày ra!

Hai tay của cô nắm chặt lại thành hai nấm đấm, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, nhưng cô chẳng cảm giác được một chút đau đớn nào.

Nước mắt, cứ như được mở van, điên cuồng mà xông ra.

Vừa mới ra khỏi cửa, tất cả trang bị của cô đều sụp dổ xuống, cô ngồi trước hành lang, che mặt, khóc trong đau đớn.

Trong phòng khách, Lâu Tư Trầm ngồi trên xe lăn bất động, rất lâu sau, cũng không động đậy.

Hai tay nắm chắt lấy tay vịn, mu bàn tay nổi lên nhưng đường gân xanh, những ngón tay trắng bệch, như hắn đang nhẫn nhịn một điều gì đó vậy.

- Vi An!

Lâu Tư Trầm trầm giọng, gọi một tiếng.

- Có!

Lý An Vi dùng tốc độ nhanh nhất từ trong phòng bước ra:

  • Sếp!
  • Tại sao Tiết Bỉnh nói với tôi cô ấy không có ở A thành?!
  • A?
Đầu Lý Vi An xuất hiện một dãy sường mù:

  • Cô ấy?
  • A...
Lý Vi An lúc này mới hiểu ra được/

Cô aassy, chính là chỉ Tần Mộ Sở!

Không... Không lẽ người phụ nữ lúc này chính là...

Lý Vi An kinh sợ mà đổ một tầng mồ hôi, liền nói:

  • Tiết... bên phía trợ lý Tiết tình hình như thế nào, tôi cũng không biết được...
  • Nói với Tiết Bỉnh, bảo cậu ta đem đầu đến gặp tôi!
-...

Lý Vi An giật mình đến run lên một cái.

Sếp nhà họ lần này hình như tức giận rồi!

A di đà phật! Trợ lý Tiết, anh tự mình cầu phúc đi!

........................................

Mộ Sở vừa về đến nhà, liền đem tất cả đồ vật liên quan đến người đàn ông kia lôi ra hết, gồm cả hình của hắn vâng vâng.

Đuôi Nhỏ nhìn thấy liền gấp gáp gọi Trần Ngọc qua đó:

  • Bà nôi, bà mau đến coi mẹ con đi! Mẹ con hôm này không biết bị cái gì kích thích nữa, đem tất cả di vật của ba con đều lật tung ra hết! Nói phải đem đốt hết tất cả.
  • Chuyện gì xảy ra vậy?
Trần Ngọc vừa nghe thấy cũng bị dọa một phen, liền cùng Đuôi Nhỏ đi vào phòng của Mộ Sở.

Vừa đẩy cửa vào trong, liền thấy Mộ Sở ngồi xếp bằng trên giường, trong tay đang cầm cây kéo, đang cắt tấm hình Lâu Tư Trầm để lại 6 năm trước.

Trần Ngọc liền đi về trước, giật lấy cây kéo trong tay cô:

- Sở Sở, con đang làm cái gì vậy?

Mộ Sở lại bình tĩnh mà nói:

  • Không có gì, chỉ là đột nhiên cảm thấy bản thân mình 6 năm nay thật sự như một vở kịch bi hài!
  • Có ý gì chứ?
  • Mẹ, mẹ trả kéo lại cho con.
  • Tâm trạng không tốt, con cũng không thể đem đồ của Tư Trầm ra mà trút giận chứ? Đây không phải toàn là những đồ vậy mà con quý giá nhất sao? Lúc trước chúng ta muốn giúp con dọn dẹp con còn không cho chúng ta động vào, bây giờ......
  • Trong lòng con con người này đã chết rồi, cho nên, mấy cái thứ đồ lung tung này cũng chẳng cần thiết giữ lại nữa!
Cô nói xong, liền vớ lấy một đống hình bên kia tất cả vứt vào thùng rác, lại lấy nhưng đồ vật khác của hắn từng món từng món vứt cả vào trong, sau đó lấy túi rác ra, đưa cho Trần Ngọc:

- Mẹ, phiền mẹ giúp con đem vứt đi, sau này con không muốn nhìn thấy mấy đồ vật này nữa!

Trần Ngọc ngẩng người nhìn Mộ Sở, lại hoài nghi mà nhìn Đuôi Nhỏ một cái, cuối cùng, nhận lấy túi rác trong tay Mộ Sở.

Bà nhịn không được mà nói một câu:

- Con rốt cuộc là mắc cái chứng gì vậy?

Mộ Sở không quan tâm, kéo chăn đắp lên, che kín đầu, ngủ:

  • Mẹ, tối nay đừng gọi con ăn cơm, con muốn ngủ...
  • Đứa nhỏ này!
Trần Ngọc rất lo lắng, nhưng Mộ Sở không nói, bà cũng không tiện hỏi.

Hơn nữa, thực ra bà cảm thấy trong lòng Mộ Sở thật sự muốn quên Tư Trầm đi, đó cũng không phải là chuyện xấu gì.

Vừa ra khỏi cửa, Trần Ngọc liền hỏi Đuôi Nhỏ:

- Mẹ con sao vậy?

Đuôi Nhỏ lắc đầu:

- Con cũng không biết nữa! Mẹ vừa về đến nhà liền như vậy, con hỏi mẹ, mẹ cũng không nói tiếng nào.

Trần Ngọc thở dài một hơi:

  • Bà thấy là mẹ con không định nói với chúng ta.
  • Đúng nha!
Đuôi Nhỏ gật đầu, sờ cằm như Sherlock Holmes, nghiêm tức nói:

  • Bà nội, bà nói là ai làm cho mẹ con không vui rồi? Lợi hại như vậy, còn khiếng cho mẹ con đem tất cả đồ của ba con vứt đi! Phải biết là đây từng là những đồ mà mẹ con quý giá nhất, mà mẹ lại đem kéo cắt... roẹt roẹt! Quá kì lạ luôn!
  • Còn không sao?! Kì lạ!
Trần Ngọc cũng cảm thấy chuyện này quá kì lạ.

Đuôi Nhỏ chỉ chỉ túi rác trong tay Trần Ngọc:

  • Bà nội, người không định thật sự đem tất cả đồ của ba con đi vứt chứ?
  • Con thấy ta dám sao? Không chừng một lát nữa mẹ con thức dậy tìm ta muốn, ta mới không cùng mẹ con lục thùng rác đâu! Giúp mẹ con cất lại trước rồi nói!
Trần Ngọc nói xong muốn đi, thì nghe thấy cửa phía sau lưng ‘cạch—’ một tiếng, từ ở bên trong mở ra, thì thấy gương mặt của Mộ Sở xuất hiện trước cửa, cô nhìn túi rác trong tay Trần Ngọc, giây sau, còn không đợi Trần Ngọc phản ứng, Mộ Sở liền lấy tại túi rác về, Mộ Sở ngại ngùng giải thích:

- Cái đó, mẹ... ờ, con... con đột nhiên nhớ tới bên trong còn có đồ quan trọng mà con quên, con, con lấy về trước.

Nói xong, cửa ‘rầm—’ một tiếng, đóng lại, cũng đóng luôn gương mặt ngại ngùng của Mộ Sở sau cánh cửa.

- ... Phụt!

Đuôi Nhỏ che miệng, bật cười lên.

Trần Ngọc cũng lắc đầu:

- Biết ngay con nha đầu này bỏ không được mà, thật không biết là tốt hay là xấu nữa! Con sau này lớn lên đừng giống mẹ của con mới tốt, cứ như vậy, tổn thương chỉ có bản thân, biết chưa?

Đuôi Nhỏ hơ hơ cười, ngây thơ lắc đầu:

  • Không hiểu lắm.
  • Sau này cũng hiểu được thôi.
Mộ Sở đứng dựa vào cửa, đem túi rác chứa đồ vật của Lâu Tư Trầm ôm chặt trong lòng, trái tim tổn thương đó từ đầu đến cuối cùng không bình phục lại được.

Trong đầu cô toàn là câu nói:

- - Tôi đã kết hôn rồi!

- - Tôi đã kết hôn rồi!!

Trong suy nghĩ của cô, hắn đã cuộc sống mới, hơn nữa còn có gia đình của hắn...

Còn cô thì sao?

Vẫn ôm khư khư cái quá khứ đáng thương này, không muốn đối diện sự thật, cho dù là một chút, cô cũng không nỡ!

Nước mắt, thấm đẫm mắt cô.

Tim cô, dường như bị vô số bàn tay vô hình, mạnh mẽ bóp nát, mỗi lần, đều khiếng cô hít thở không thông.

Cô nói với bản thân mình, tất cả mọi chuyện nên kết thúc rồi, giữa họ cái gì cũng đã hết rồi, nhưng khi Trần Ngọc mang tất cả đồ vật của hắn đi, cô cư nhiên lại... thất vọng, không nhỡ!!

Tần Mộ Sở, cô căn bản hết thuốc chữa rồi!