Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 235




Một suy nghĩ to gan, xông thẳng vào lòng cô.

Có lẽ, người khách ở trong căn phòng này, chính là hắn!

- - Lâu Tư Trầm!

- Ở đây chờ trước!

Lý An Vi nói với Mộ Sở.

Mộ Sở gật đầu.

Ánh mắt Mộ Sở bất giác nhìn chầm chầm vào cánh cửa phòng ngủ, lúc này, cô rất muốn biết, người khách bên trong có phải là hắn không?!

Lý An Vi bước vào phòng ngủ.

Một lúc lâu, cũng không thấy bước ra.

Mộ Sở ngồi ở phòng khách đợi cũng cảm thấy gấp gáp, nhưng cô cũng không thể hối thúc người bên trong, càng không thể đẩy cửa bước vào trong.

Mộ Sở cắn chặt môi dưới, hai tay cũng muốn loạn cả lên, đến lúc cô đợi đến sắp không kịp, cuối cùng, cánh cửa đóng kín đó cũng đc người từ bên trong mở ra.

Mộ Sở nín thở.

Thấy một thân hình quan thuộc, được người phụ nữ lúc nãy đẩy ra trên xe lăn.

Là hắn!

Chính là hắn!!

Khi nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ quen thuộc của Lâu Tư Trầm, nước mắt trong hốc mắt Mộ Sở như được mở van, trào ra không tiếng động.

Lâu Tư Trầm ngồi trên xe lăn dường như cũng ngẩng người ra, có chút ngoài ý muốn, người đến lại là cô.

Mà lúc này, Lý Vi An cũng cuối cùng nhận ra Mộ Sở.

- Cô không phải là người phụ nữ đột nhiên khóc trong thang máy sao?

Mà lúc này, nước mắt Mộ Sở không ngừng rơi, cô nhìn chầm chầm vào Lâu Tư Trầm ngồi trên xe lăn.

Hắn cứ như là cái van điều khiểng của tuyến nước mắt của cô vậy, chỉ cần hắn xuất hiện, cái van đó sẽ tự đọng mở, căn bản là không nghe lời của cô.

- An Vi, bảo khách sạn đổi quản gia khác đến.

Trên xe lăn, Lâu Tư Trầm cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện.

Ngữ khí của hắn vẫn là lạnh băng không chút độ ấm nào.

Gương mặt từ đầu đến cuối lạnh nhạt, nói xong, hắn quay chiếc xe lăn lại, quay người rời đi.

Mộ Sở lúc này mới bừng tỉnh lại.

Thấy hắn muốn đi, cô vài bước đuổi theo, thân hình nhỏ nhắn đứng trước mặt hắn, dang tay ra cản đường hắn lại.

Đôi mắt đỏ hồng, mang vài tia oán hận nhìn hắn.

Lâu Tư Trầm ngẩng đầu lên, thản nhiên nhìn vào đôi mắt oán hận của cô, từ đầu đến cuối đôi mắt của hắn luôn tĩnh lặng.

  • Có việc?
  • Anh không nhận ra em?
Lâu Tư Trầm chau mày nhẹ:

- Tôi có lý do gì phải quen biết cô?

Mộ Sở cắn mạnh môi dưới, nước mắt vừa mới thu hồi lúc nãy, bất chợt lại từ hốc mắt chảy ra:

  • Anh rõ ràng là anh ấy! Anh rõ ràng là anh ấy—
  • Vi An, tiễn khách.
Lâu Tư Trầm hiển nhiên không muốn cùng cô nói nhiều lời, xe lăn đi qua người cô, hướng về phòng ngủ mà đi.

Mộ Sở vẫn còn muốn đuổi theo hắn, nhưng lại bị Lý Vi An cản lại.

- Cô buông tôi ra!!

Mộ Sở có chút tức giận.

Lý Vi An đương nhiên không buông, bề ngoài cô ta gợi cảm quyến rũ, nhưng thự chất là một huấn luyện viên, đi theo làm vệ sĩ cho Lâu Tư Trầm.

Cô ta giữ lấy cánh tay của Mộ Sở, dùng lực một chút, muốn kéo cô về, Mộ Sở giằng co ra, thì cô ta vặn mạnh một cái, thiếu chút nữa bẻ gãy cổ tay của Mộ Sở, thì nghe thấy giọng nói chậm rãi của người đàn ông ngồi trên xe lăn:

- An Vi, đừng quá thô lỗ.

Hắn vố không có quay đầu lại.

- Vâng!

Lý Vi An nghe theo lệnh của sếp xong, buông tay Mộ Sở ra:

  • Sếp nói rồi, thay người, mời cô ra ngoài! Nếu cô còn làm loạn, tôi thật không khách khí nữa!
  • Tại sao phải thay người! Tôi muốn lý do!
Mộ Sở xông về phía người đàn ông ngời trên xe lăn đằng trước hỏi.

Lâu Tư Trầm căn bản không để ý cô, cũng không quay đầu mà đi về phía trước.

- Nói không được lý do thì chứng minh anh có quen em! Anh chính là người đàn ông mà em tìm!! Lâu Tư Trầm—

Bị Lý Vi An giữ lại nhưng Mộ Sở vẫn hướng về hắn hét lên.

Nhưng chỉ nghe người đàn ông phía trước, chậm rãi phun ra hai chữ:

- Ồn ào!

Sau đó, hướng về phòng ngủ đi vào.

Cửa vừa đóng lại, thân ảnh của hắn cũng biến mất.

Người đàn ông đó, từng là chồng của cô, cho dù hắn có hóa thành tro, cô cũng nhận ra!

Rõ ràng là hắn! Rõ ràng chính là hắn!!

Nhưng tại sao, hắn không chịu nhận cô chứ?

Còn nữa, hắn không phải mất rồi sao? Tại sao lại đột nhiên xuất hiện? 6 năm này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao hắn xuất hiện lại lại ngồi trên xe lăn chứ?

Mộ Sở cảm thấy cực kì cần thiết làm rõ tất cả các vẫn đề đó.

- Tiểu thư, mời đi cho!

Lý Vi An hướng Mộ Sở rồi đưa ra động tác ‘mời’.

Mộ Sở nhìn cô ta một cái, rồi lại nhìn cánh cửa phòng ngủ đóng chặt kia, cô cố ý nói lớn:

- Cô nói với hắn, chức vụ quán gia này, tôi làm! Buổi trưa tôi sẽ mang tới! Nếu như hắn cứ trốn tránh tôi, chỉ càng chứng minh hắn đang chột dạ!

Cô nói xong, quay người ra khỏi cửa.

Cô vừa mới đi, cánh cửa phòng ngủ từ bên trong mở ra, Lâu Tư Trầm đẩy xe lăn ra, Lý Vi An vội đạp trên đôi giày cao gót 7 phân đi qua đó:

- Sếp, cô ấy dường như không nghe lời, lúc cần thiết có thể dùng bạo lực không?

Lâu Tư Trầm chau mày:

  • Không cần để ý cô ấy.
  • Nếu cô ấy còn đến thì sao?
Đôi mắt đen sâu của Lâu Tư Trầm có chút nặng nề.

Gặp lại cô, đại khái là điều duy nhất không theo dự tính trong kế hoạch của hắn.

Cuối cùng, Lý Vi An cũng không nhận được thêm bất kì mệnh lệnh nào của sếp, cho nên, đến buổi trưa Mộ Sở lại ấn chuông cửa lần nữa, Lý Vi An chỉ có thể mở cửa cho cô.

Nhưng cô ta không né người qua để cho Mộ Sở vào, chỉ nói:

- Nếu tôi nhớ không nhầm, cô đã không phải là quán gia của sếp chúng tôi nữa rồi.

Thái độ Mộ Sở thản nhiên:

- Cô nhớ lầm rồi.

Nói xong, cô đi qua mặt cô ta, đi thẳng vào trong phòng, hơn nữa còn nói với phục vụ đang mang bữa ăn bên ngoài:

  • Đẩy xe thức ăn vào đi!
  • Cô...
Lý Vi An tức nghẹn.

Đối mặt với người không nói lý lẽ như Mộ Sở, cô chỉ hận không thể nắm lấy Mộ Sở rồi vật ngã cô, nhưng mà sếp đã ra lệnh, đối với cô ấy, không được động thủ.

Chơi cái gì vậy trời?

- Ai cho mấy người đi vào?

Phục vụ nghe theo chỉ huy của Mộ Sở, vừa đẩy xe thức ăn vào, thì nghe thấy bên trong phòng khách một giọng nói chất vấn truyền đến.

Âm thanh tuy không to, nhưng lại khiếng người ta lạnh sống lưng.

Người mang thức ăn đến sợ đến run một hồi, trên trán đổ đầy mồ hôi.

Phục vụ trong khách sạn đều biết, tầng cao nhất có một vị khách quý ở, tuy là tàn phế nửa người, nhưng quyền cao chức trọng, ngay cả sếp lớn của khách sạn cũng không dám không kính trọng.

Lúc này, phục vụ đã bị dọa đến không biết phải làm gì, liền kính cẩn chào một câu:

  • Tiên sinh, xin chào!
  • Ra ngoài!
Lâu Tư Trầm lạnh giọng ra lệnh.

- Vâng!

Phục vụ trả lời một tiếng.

  • Đem cã thức ăn đi ra!
  • Vâng!
Phục vụ lại đẩy theo xe thức ăn rời khỏi, một chút cũng không dám ngừng lại.

Ngược lại Mộ Sở, từ đầu đến cuối cũng chỉ đứng một chỗ không nói tiếng nào, hoàn toàn không có ý định rời khỏi.

- Cô cũng ra ngoài!

Lâu Tư Trầm mặc nhiên ra lệnh.

Mộ Sở chỉ nhìn hắn, không động đậy.

Hắn không hài lòng mà chau mày:

  • Cần phải dùng bạo lực?
  • Tại sao anh không muốn nhận em?
-...

Lâu Tư Trầm chau mày.

- Bởi vì chân anh?

Ánh mắt Lâu Tư Trầm dường như ánh lên sự tức giận:

  • Vi An, vứt cô ta ra ngoài!
  • Không!!
Mộ Sở cố chấp hét lên một tiếng, chạy nhanh vài bước về phía hắn, cong người, hai tay ôm chặt lấy cổ hắn.

Vừa cảm nhận được hơi ấm từ trên người của hắn, tát cả cảm xúc đè nén của Mộ Sở lại đột nhiên sụp đỏ, nhất thời, nước mắt cô lại điên cuồng tuông ra.

Cảm giác ấm áp này, thật tốt biết bao!

Mộ Sở mãi mãi cũng không quên được thân hình cứng ngắt lạnh lẽo của hắn 6 năm trước, cảm giác lạnh lẽo tuyệt vọng đó.

  • Anh còn sống!
  • Anh còn sống......
  • Hu hu hu hu......
Bàn tay lớn của Lâu Tư Trầm nắm chặt lấy cổ tay của Mộ Sở, có chút cứng nhắc.

Giây sau, hắn thô lỗ lùi về sau một cái, Mộ Sở phút chốc bị hắn vứt đi như vứt con gà con vậy, không chút lưu tình.

- A—

Mộ Sở ngã trên mặt đất, tay chống lên đất, đau mà la lên một tiếng.

Trên xe lăn, Lâu Từ Trầm nhìn xuống cô, đôi mắt lạnh lùng đó nhìn không ra chút nào vì cô mà đau lòng, hắn lạnh nhạt mở miệng:

- Thứ nhất, tôi không quen cô; thức hai, tôi rất ghét bị phụ nữ chủ động ôm; thức ba, tôi đã kết hôn rồi, cho nên, làm ơn tự trọng.

Lời của Lâu Tư Trầm vừa nói hết, đột nhiên, một cánh cửa phòng ngủ khác được mở ra từ bên trong, thì thấy một bé trai dễ thương, đôt nhiên cjay ra:

- Ba ơi! Bên ngoài sao mà ồn qúa vậy?