Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 222




- Mẹ, con sẽ không để mẹ uy hiếp anh ấy!

Mộ Sở nói xong, bỗng nhiên đứng dậy, "Bịch ——" một tiếng, một mạch tiến đến đập đầu vào bức tường xi-măng phía trước.

Máu...

Lập tức từ trên trán chảy xuống.

Mộ Sở chỉ cảm thấy đầu choáng váng hoa mắt đến kịch liệt, lại nghe giọng nói âm hiểm ác độc của Lý Thiện Xuân vang lên, "Không sao, con chết đi, cùng lắm lần sau mẹ sẽ đưa con gái của con đến, giá trị lợi dụng của nó so với con cao hơn rất nhiều, dù sao cũng là cốt nhục của Lâu Tư Trầm..."

- Lý Thiện Xuân!!!! Bà không phải là người —— ——

Mộ Sở ngồi trên ghế, nhìn bà với ánh mắt căm thù, trên trán máu đỏ từng giọt từng giọt chảy xuống, trong nháy mắt gò má tái nhợt của cô đã bị máu nhuộm đỏ thẫm.

Dáng vẻ kia nhìn thấy mà đau lòng.

Cơ thể của cô run nhẹ, "Bà không được đụng đến con bé! Tôi sẽ không để bà đụng đến con bé —— "

Lý Thiện Xuân trước sau vẫn giữ khuôn mặt lãnh đạm, hờ hững như nước, đem Mộ Sở đặt trên ghế, ngay cả chân của cũng bị trói làm cho cô không thể động đậy, "Nếu muốn sống thì hãy ngoan ngoãn phối hợp với ta!"

- Rốt cuộc bà muốn làm gì!!

Mộ Sở bây giờ mới nhận ra, người đàn bà trước mặt sớm đã không còn chút nhân tính nào!

Lý Thiện Xuân đưa tay, lau đi những vệt máu trên mặt cô, động tác không chút nhẹ nhàng làm cho Mộ Sở co rút đau đớn, một giây sau, cô đã tránh ra khỏi bàn tay máu lạnh kia.

  • Đừng đụng vào tôi!!
  • Sở Sở...
Giọng của Lý Thiện Xuân khàn khàn, những ngón tay của bà ta nhẹ nhàng sờ lên mặt con gái, nhìn thấu những cảm xúc sâu nặng đang lẩn trổn trong đôi mắt kia, "Con nói xem, nếu lựa chọn giữa mẹ với Cô Lang kia, con sẽ chọn ai?"

Mộ Sở nhắm chặt đôi mắt đang đỏ bừng.

Câu hỏi này, cô từ chối trả lời, đương nhiên, cũng bởi vì cô không biết nên trả lời như thế nào.

Trước khi sự việc tiến triển thêm một bước nữa, cô mãi mãi không có cách nào trả lời đáp án thật sự ở trong lòng.

Cô không trả lời, Lý Thiện Xuân cũng không vội, chỉ nhẹ nhàng cười một tiếng, lại hỏi:

- Vậy giữa con với tài liệu kia, con nghĩ hắn ta sẽ chọn cái nào?

Đang hỏi, bỗng nhiên cánh cửa của công xưởng bỏ hoang bị người ở ngoài đạp "Bịch ——" lên một tiếng, một đám người mặc áo đen cầm súng liên thanh, ngay ngắn trật tự đi vào, dạt sang hai bên, trong phút chốc Lý Thiện Xuân đã bị bao vây.

Lâu Tư Trầm mặc áo màu đen như một vị vương giả, đứng ngay chính giữa.

Sắc mặt hắn lạnh lùng, ánh mắt sâu đen nhánh, lạnh như băng, giống như Quỷ thần Tu La vậy.

Ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Lý Thiện Xuân, khí thế kia như muốn đem bà ta ăn tươi nuốt sống.

Lý Thiện Xuân đã từng đối mặt với cảnh tượng như thế này, nên không có chút bối rối nào, lạnh lẽo đưa súng áp lên thái dương của Mộ Sở, cười lạnh, "Nếu không muốn nhìn con gái tôi chết, thì ngoan ngoãn phối hợp với tôi! Cô Lang, cậu có lẽ đã hiểu tính cách của tôi, hôm nay nếu như tôi chết thì tôi sẽ mang người phụ nữ của cậu chôn theo!!"

Mộ Sở toàn thân lạnh run, không phải lạnh về thể xác mà là nơi trái tim!

Trái tim lạnh đến cực hạn gần như đã đông lạnh kết băng.

- Mẹ, trước khi là người phụ nữ của anh ấy thì con là con gái của mẹ!!

Mộ Sở thất vọng đau khổ thức tỉnh bà ta, đáy mắt sớm đã bị nhuộm một tầng hơi nước.

Lý Thiện Xuân cũng không vì thế mà thay đổi, chỉ cười lạnh nhìn Lâu Tư Trầm, "Cô Lang, để tôi nhìn xem, cậu có thể vì con gái tôi mà hy sinh bao nhiêu..."

Nói xong, bà lấy ra một bình không tên chứa chất lỏng trong suốt, Lâu Tư Trầm thuận tay tiếp.

- Uống đi! Nếu không tôi sẽ giết con bé!

Lý Thiện Xuân nói, tay đưa súng dí gần ở giữa trán Mộ Sở, ngón tay đặt trên cò súng, bất cứ lúc nào đều có thể ra tay.

Kĩ thuật bắn súng của Tra Lý phu nhân từ trước đến nay rất nhanh, rất hung ác, khét tiếng, nếu bà ta muốn mạng ai thì người đó cơ bản sẽ không thể thoát khỏi nòng súng dưới tay bà.

Về điểm này, Lâu Tư Trầm biết rất rõ.

Nếu như Lý Thiện Xuân bắn một phát này thì Mộ Sở chắc chắn sẽ phải chết.

Lâu Tư Trầm nhìn bình thủy tinh ở trong tay.

Thân bình rất nhỏ, tinh xảo, bên trong chỉ là chứa vài giọt nước.

Nhưng loại nước này...

Hắn nhìn một chút liền nhận ra!

Ngũ vị độc.

Không màu không vị, nhưng trong vài giây ngắn ngủi có thể ăn mòn lục phủ ngũ tạng, làm hại tính mạng con người!

Lục Ngạn Diễm đương nhiên cũng nhận ra loại nước kì lạ này, "Anh ba, không thể uống!!"

- Đừng uống!!

Mộ Sở mặc dù không biết nước kia rốt cuộc là gì, nhưng cô biết, nếu là vật của mẹ cô đưa ra thì chắc chắn không phải là thứ tốt đẹp gì.

Mắt cô đỏ lên, lắc đầu gào thét:

- Đừng uống!! Không được uống!!"

Cô chết đi cũng không sao, nhưng cô không muốn Lâu Tư Trầm vì cô mà phải chịu một chút tổn thương nào.

Lâu Tư Trầm nắm chặt bình thủy tinh trong tay, ánh mắt thâm trầm nhìn Mộ Sở ở phía đối diện, ánh mắt sâu không thấy đáy

- Tôi đã từng nói, có tôi ở đây, sẽ không để em xảy ra chuyện!

Nói xong, hắn không do dự mở nắp bình, ngửa đầu, uống cạn mấy giọt nước trong bình.

- Đừng —— ——

Thời điểm mà hắn uống xong, tất cả mọi người đều hô to lên.

Nước mắt Mộ Sở không ngừng tuôn rơi.

Đôi mắt đỏ ngầu, ngẩng đầu lên không khống chế được mà rống hỏi Lý Thiện Xuân.

- Bà cho anh ấy uống cái gì hả? Bà cho anh ấy uống cái gì!!

Lý Thiện Xuân cười lạnh.

Lâu Tư Trầm ném chiếc bình không xuống cạnh chân Lý Thiện Xuân, thần sắc lạnh lẽo, từ đầu đến cuối rất thư thái,

- Hài lòng chưa?

Mộ Sở nước mắt như mưa.

Từ khi nào, người đàn ông ý chí sắt đá kia dễ dàng bị người ta khống chế như thế chứ?

Ánh mắt Lâu Tư Trầm dừng lại trên khuôn mặt của Mộ Sở, dường như cô là người duy nhất mà hắn ta hướng tới.

  • Cô Lang, cậu chắc hẳn biết rõ nước mà tôi cho cậu uống là gì? Thật không nghĩ ra cậu vì con gái tôi mà hy sinh nhiều như vậy!
  • Bớt nói nhảm đi!! Bà còn muốn cái gì? Tài liệu?
Sắc mặt Lâu Tư Trầm không biến đổi chút nào, hờ hững như nước.

Dường như chút nước độc vừa uống, đối với hắn mà nói không có chút ảnh hưởng nào.

Hắn lấy tài liệu, mở ra:

- Bà không phải muốn cái này sao? Muốn không? Tôi tặng cho bà!

Lâu Tư Trầm nói xong, giơ tay vứt tài liệu về hướng Lý Thiện Xuân.

Lục Ngạn Diễm kinh ngạc một chút, nhắc nhở một tiếng:

- Anh ba!!

Khi Lý Thiện Xuân thấy được tài liệu, hai mắt phát sáng, đây chính là thời cơ duy nhất để bà ta trở lại như ngày xưa!

Bà ta theo bản năng đưa tay ra đón, ngay giây phút mà bà ta lơ là, súng trong tay Lâu Tư Trầm lập tức hướng về phía bà ta.

- Pằng —— ——

Tiếng súng đi qua nòng giảm thanh vang lên.

Ở trong công xưởng bỏ hoang, như có tiếng sấm chớp lại vừa như có mây mù.

- Đừng —— —— ——

Mộ Sở chỉ cảm thấy mọi thứ trong đầu đều trở nên trống rỗng.

- Pằng —— —— ——

Tiếng súng lại vang lên.

Chính cô tận mắt thấy hai viên đạn thần tốc xuyên qua nhau...

Một viên trúng bả vai của Lý Thiện Xuân, ngược lại một viên kia...

Lại trực tiếp bắn vào ngực Lâu Tư Trầm!!

- Đừng!!!

Mộ Sở lớn tiếng thét lên.

Viên đạn thứ nhất là Lâu Tư Trầm bắn ra.

Sau khi nghe thấy tiếng thét chói tai thống khổ của Mộ Sở, hắn do dự một chút, chỉ trong nháy mắt, đã thay đổi vị trí nhắm tới Lý Thiện Xuân từ ấn đường sang bả vai.

Hắn không lấy mạng của bà ta!

Chỉ vì Mộ Sở kêu một tiếng: "Đừng —— "

Cũng chỉ bởi vì hắn không muốn để cho Mộ Sở hận mình!! Không muốn cho cô nhìn thấy cảnh chính hắn giết chết mẹ cô, càng không muốn bi kịch sáu năm trước lại một lần nữa tiếp diễn, lại càng không muốn cái mạng này sẽ là cái gai mãi mãi không bao giờ loại bỏ được giữa hai người...

Nhưng đó lại là giây phút sai lầm, một viên đạn không chút do dự cắm vào trong ngực của Lâu Tư Trầm.

Mộ Sở biết được hắn thủ hạ lưu tình, nhìn ra sự đau khổ trong lòng hắn, nhưng cô cũng biết rằng mẹ cô muốn đưa hắn vào chỗ chết!!

- Tư Trầm —— ——

Máu bắn ra tung tóe, nhuộm đỏ hai mắt Mộ Sở.

Ngay tức khắc, tiếng súng một trận "Rầm rầm rầm ——" vang lên, không một người nào giống như Lâu Tư Trầm để ý đến sống chết của cô, càng không có ai sẽ bận tâm trong lòng cô nghĩ gì.

Trong không khí, mỗi một viên đạn đều hướng tới người của Lý Thiện Xuân mà găm xuống.

Dường như chỗ nào cũng dính đạn!!

  • Đừng mà —— ——
  • Đừng...
Mộ Sở trơ mắt nhìn mẹ nằm trong vũng máu, một thân găm đạn.

Ánh mắt đỏ sẫm, chuyển sang màu trắng, sau đó trống rỗng và ngất đi...

Sau đó xảy ra chuyện gì nữa, Mộ Sở cũng không rõ.

Trong cơn mê man, cô đã có một giấc mộng dài.

Trong mộng là một mảnh trắng xóa như bông, như tuyết, dường nhưng không có điểm cuối cùng.

Cô mang đôi chân trần đi tới, mỗi một bước chân lại bị hãm sâu trong đó.

- Sở Sở!

Trong lúc mơ hồ, cô thấy một bóng dáng màu đen, sương mù lờ mờ che đi khuôn mặt hắn, Mộ Sở hoàn toàn không nhìn thấy rõ mặt, nhưng lại có thể minh mẫn nhận ra thanh âm của hắn.

Là Tư Trầm!

Lâu Tư Trầm!!

  • Tư Trầm!!
  • Tư Trầm, là anh, đúng không?
Mộ Sở bước nhanh về phía trước, nước mắt trút xuống như mưa.

- Tư Trầm...

Nhưng mặc cho cô đuổi theo như thế nào, vẫn không đuổi kịp bóng dáng màu đen kia.

- Tư Trầm, chờ em với!! Xin anh...

Mộ Sở đứng trong biển tuyết mênh mông, khóc lóc năn nỉ hắn, nhưng hắn dường như lại không nghe thấy, đi càng lúc càng xa cho đến khi không nhìn thấy nữa.

- Đừng!!

Mộ Sở hét lên:

- Tư Trầm, xin anh, đừng rời bỏ em!! Đừng rời xa em —— ——

Nhưng, không có người nào đáp lại.

Cũng dường như không có người nào nghe thấy.

Cô khóc đến bi thảm, tiếng khóc không ngừng vang vọng trong không gian trắng xóa.

- Ô ô ô ô ô...

Mộ Sở ngã xuống trong đống tuyết trắng xóa, nghẹn ngào khóc rống lên.

Cô khóc đến ruột gan như đứt thành từng khúc, trái tim cũng hoàn toàn đổ vỡ!!