Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 221




Lục Ngạn Diễm không chút do dự đi tới gần, ra tay.

Dao sắc chém lộn xộn, không cần tới một phút, da đã bị cắt ra, lấy được tài liệu từ trong lớp da của Mộ Sở một cách thuận lợi.

Nếu nói không đau, tất nhiên là giả.

Mộ Sở cắn chặt răng, cơ hồ như muốn cắn nát cả hàm răng, Lâu Tư Trầm cạy đôi môi đang cắn chặt của cô, đưa tay của mình nhét vào miệng cô:

- Đau thì liền cắn tôi!

Mộ Sở có thể rõ ràng cảm nhận được, da của mình từng lớp từng lớp bị rạch ra...

Có cái nhíp thăm dò vào sâu bên trong, lôi một vật gì đó từ phía trong ra ngoài, cái cảm giác da thịt vừa bị kéo căng vừa bị thít chặt đó thật sự khiến cô đau đến nỗi răng cũng phát run.

Tốc độ của Lục Ngạn Diễm rất nhanh.

Lấy xong, khâu vết thương lại, bôi thuốc, đều dùng tốc độ nhanh nhất để hoàn thành.

Tất cả quá trình, chỉ mất khoảng 10 phút đã hoàn thành xong.

- Đại công cáo thành!

Mộ Sở thở phào nhẽ nhõm, hỏi:

  • Nhanh như vậy, vết thương khâu lại sẽ không bị xấu xí chứ?
  • Chị Ba cũng có người lấy rồi, xấu xí thì xấu xí, dù sao anh ba kông kén chọn, dù chị có như thế nào, anh ấy vẫn cứ yêu chị! Đúng không? Anh Ba!
Lâu Tư Trầm lười để ý tới cậu ta, chỉ nói với Mộ Sở:

  • Hai ngày nay em nghỉ ngơi cho tốt, dù chỉ là vết thương ngoài da, nhưng vị trí vết thương không tốt, bắt buộc nằm trên giường tĩnh dưỡng, hiểu không?
  • .....
Mộ Sở có chút cảm mê man không nhìn rõ ánh sáng.

Miệng cô méo xệch:

- Vết thương này không dễ dàng gì mới lành lặn, kết quả lành chưa được hai ngày, đã lại rạch nó ra lần nữa....

Cô thật là đã tạo nên nghiệp gì đây!

- Mấy ngày nay em không cần đi đâu, ngoan ngoãn nằm trên giường tĩnh dưỡng cho tôi, rõ chưa?

Lâu Tư Trầm vươn tay, thay cô lau đi những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán.

- Thế còn anh?

Mộ Sở bắt lấy tay hắn, lúc này mới phát hiện hai ngón tay đã bị mình cắn lưu lại dấu răng sâu hoắm.

Vừa nãy chắc hẳn là rất đau đi?

  • Mấy ngày nay tôi sẽ hơi bận một chút.
  • Vậy mẹ em đâu?
Mộ Sở nắm chặt tay của hắn, khuôn mặt lo lắng nhìn hắn hỏi:

- Mẹ em rốt cuộc thế nào rồi?

Lâu Tư Trầm mím môi không trả lời, ánh mắt thâm trầm chỉ nhìn cô chăm chú.

  • Tư Trầm, em muốn gặp mẹ!
  • Không được!
Về điều này, Lâu Tư Trầm không chút do dự từ chối, hơn nữa không có khả năng xoay chuyển được ý hắn.

  • Mẹ sẽ không làm tổn thương em!
  • Đã bị như vậy rồi, còn kêu không làm tổn thương?
Sắc mặt Lâu Tư Trầm, có chút khó coi.

Mộ Sở căn chặt đôi môi đỏ mọng, những giọt nước mắt không ngừng lay động.

  • Tư Trầm, em muốn đi khuyên mẹ, em cảm thấy mẹ không phải là người xấu như vậy, nói không chừng em có thể khuyên được mẹ, em là con gái mẹ...
  • Vô dụng thôi.
Ngón tay thon dài của Lâu Tư Trầm, mơn trớn đôi gò má tái nhợt của Mộ Sở

- Đồng ý với anh, đừng khiến anh phải lo lắng nữa, được không?

Mộ Sở cắn chặt môi dưới.

Lâu Tư Trầm coi như là cô đã chấp thuận rồi.

- Ngoan....

........................................................................................................................................

Mộ Sở nằm trên giường ba ngày, cho đến ngày thứ tư, cô cuối cùng cũng có thể xuống giường.

Những ngày này, Mộ Sở không hề hỏi bất cứ ai về tình hình bên ngoài, cô sợ mình sẽ nghe thấy những tin xấu.

Mỗi sớm mai, cô lặng lẽ tiễn Lâu Tư Trầm ra ngoài, mỗi đêm khuya, hầu như đều khoảng hai ba giờ sáng, hắn ta mới từ bên ngoài gió sương vất vả trở về.

Cô biết, thế giới ngoài kia, tràn ngập khói súng, nhưng tất cả đều là do mẹ cô gây nên, nhưng cô hết lần này tới lần khác, một câu cũng không dám hỏi!

Chỉ là ban đêm, trằn trọc không ngủ được.

Giữa ban ngày, cả ngày ngồi ngơ ngẩn, chờ đợi.

Ngày hôm đó, Mộ Sở vẫn dang ngồi trên ghế sô pha thì bỗng nhiên, chuông điện thoại của cô reo lên.

Là một cuộc gọi video.

Đến từ mẹ cô!

Trong lòng Mộ Sở thoáng qua một tia kinh ngạc, cơ hồ không hề do dự, vội vàng kết nối cuộc gọi.

  • Mẹ!! Mẹ -------- Mẹ đang ở đâu?
  • Sở Sở...
Trong điện thoại, Lý Thiện Xuân mặt mũi dính đầy đất cát bẩn thỉu, cả người chật vật.

Mà trong tay bà, vẫn đang cầm một khẩu súng, miệng súng kia, thẳng tắp nhắm vào ngay giữa đầu bà.

  • Sở Sở, mẹ không sống nổi nữa rồi...
  • Mẹ!! Mẹ đừng làm bậy----------
Mộ Sở sụp đổ khóc lớn tiếng

  • Mẹ, mẹ phải sống thật tốt!! Mau bỏ súng xuống, bỏ súng xuống!!
  • Sở Sở, mẹ chết cũng không sao, nhưng người mẹ lưu luyến nhất chính là con...
  • Mẹ, cầu xin mẹ....Huhuhu
  • Mẹ xin lỗi con, những chuyện trong quá khứ, đều là lỗi của mẹ! Nhưng con phải tin rằng, mẹ thật sự rất yêu con!
  • Con tin, con đương nhiên tin!! Mẹ, con không muốn mẹ chết, con muốn mẹ sống, sống thật tốt!!
Lý Thiện Xuân trong điện thoại lệ rơi đầy mặt, bà lắc đầu.

  • Cứ cho là mẹ muốn sống thật tốt, hắn ta cũng không cho mẹ cơ hội! Hắn sẽ giết mẹ, hắn lập tức sẽ tới...
  • Không đâu! Mẹ, con có thể giúp mẹ cầu xin anh ấy, cầu xin mẹ đừng làm chuyện ngốc nghếch, được không?
  • Sở Sở, mẹ không cầu mong có thể sống tiếp, mẹ chỉ mong có thể gặp mặt con lần cuối, con có thể ra ngoài gặp mẹ không? Chính là lần gặp mặt cuối cùng...
  • Huhuhu...
  • Mẹ đang ở ngoài nhà con, gặp mặt lần cuối cũng không được sao?
  • Mẹ, con cầu xin mẹ, đừng như vậy....
Thật ra, cho tới tận giờ phút này, Mộ Sở trong lòng đã vô cùng rõ ràng.

Cô biết mục đích thật sự của cuộc gọi này, thật ra không phải vì để gặp cô, mà là để... bắt cóc cô!

Lý do bắt cóc là gì?

Đương nhiên là, còn sống! thoát thân!

- Sở Sở....

Bà ấy vẫn đang muốn thuyết phục cô,

Mộ Sở, ngẩng đầu lên,

- Được...

Cô đồng ý rồi.

- Thật sao!

Khuôn mặt Lý Thiện Xuân bừng sáng trong nháy mắt.

Mộ Sở gật đầu, trong hốc mắt thật ẩm ướt, cô khàn giọng nói với mẹ:

- Mẹ, con vì mẹ làm một điều cuối cùng, về sau....con cũng không thể bảo vệ mẹ được nữa.

Bởi vì....

Về sau...

Có thể sẽ không còn về sau nữa!

Giữa cô và mẹ...bắt buộc phải có một người phải chết!

Con dao gọt hoa quả lần trước, cô đã đỡ cho bà, cũng sẽ không còn lần sau nữa...

Lời của Mộ Sở, khiến Lý Thiện Xuân sửng sốt.

  • Mẹ, con có thể đi gặp mẹ, nhưng mẹ phải hứa với con một chuyện...
  • Con nói đi.
  • Không được tổn thương Tư Trầm!
  • Được!
Lý Thiện Xuân không hề do dự đồng ý

  • Chỉ cần mẹ có thể thoát thân, mẹ đương nhiên sẽ không làm tổn thương hắn ta, sẽ càng không làm tổn thương con.
  • Được..
  • Mẹ ở lùm cây bên ngoài đợi con...
Trước khi Mộ Sở ra khỏi nhà, liền đi xem Đuôi Nhỏ vẫn đang say giấc nồng, cô không dám đánh thức con bé, chỉ ngồi cạnh mép giường bé con gần mười phút, sau đó đứng dậy rời đi.

Lúc ra khỏi nhà, cô còn bị chị Lý ngăn lại.

  • Thiếu phu nhân, thiếu chủ có dặn dò...
  • Tôi không ra ngoài.
Mộ Sở trực tiếp cắt ngang lời chị Lý, nói:

  • Tôi đi dạo phía trước một chút.
  • Tôi đi cùng cô.
  • Không cần đâu, tôi muốn đi một mình.
Mộ Sở sợ rằng sẽ liên lụy đến chị Lý, liền vội vàng bước ra ngoài.

Chị Lý vội vàng đuổi theo, Mộ Sở điên cuồng chạy, hướng về phía lùm cây, một chiếc xe thượng vụ màu đen đậu phía sau, Mộ Sở nhìn thấy trên xe chỉ có một mình mẹ cô Lý Thiện Xuân.

- Lên xe!

Mộ Sở mở cửa ngồi vào trong xe.

Nhưng không biết vì sao, ngay lúc ngồi vào xe, cô liền thấy hối hận.

Nhìn thấy chị Lý bị bỏ lại phía sau xe, xuyên qua kính chiếu hậu, cô dường như thấy được trong đôi mắt tang thương của chị Lý toát ra sự thất vọng.

Mộ Sở khó khăn nhắm chặt hai mắt.

Cô của hiện tại, nên lựa chọn như thế nào?

Cô muốn sống trọn đời trọn kiếp với Lâu Tư Trầm, bên nhau mãi mãi.

Nhưng, mẹ cô, lại là người sinh thành nuôi nấng cô...

Bất luận là bên nào, cô đều không thể lựa chọn!

Mộ Sở dựa vào ghế, nhắm chặt hai mắt.

Tại sao đến cuối cùng cô lại rơi vào tình cảnh khó khăn đến vậy? Lại là ai ép cô vào đường cùng như vậy?

Từ khi Lâu Tư Trầm quyết định cưới cô, muốn moi thông tin của mẹ cô từ cô, thì đã kéo cô vào vực sâu không đáy này rồi! Từ khi mẹ cô muốn cô tạo lập quan hệ với Lâu Tư Trầm, moi được thông tin từ trên người anh ấy, cô đã được xác định rằng bản thân sẽ người gánh chịu bi kịch...

Nhưng, có lẽ, cô căn bản không phải người!

Trong trò chơi đuổi bắt này, vai diễn của cô, cuối cùng cũng chỉ là một con cờ.

Bất luận đối với anh ấy cũng tốt, đối với mẹ cô cũng không có gì thiệt hại!

Chỉ là như vậy mà thôi!!

- Ngủ một giấc đi, rất nhanh sẽ tới nơi...

Lý Thiện Xuân nói với Mộ Sở một câu.

Mộ Sở cuối cùng cũng không chợp mắt.

Thời khắc này, đầu óc cô trống rỗng, cái gì cũng không nghĩ được.

Mộ Sở vốn cho rằng, lúc người ta sắp chết, đầu óc sẽ vô cùng tỉnh táo, có rất nhiều hồi ức sẽ như một cảnh phim chiếu chậm trong đầu, nhưng đến thời khắc này, Mộ Sở phát hiện, hóa ra khi người ta sắp chết, trong đầu, trong lòng, chẳng còn chút gì!

Xe không biết đang đi tới nơi nào.

Cuối cùng, Mộ Sở bị đưa đến một công xưởng bỏ hoang.

Bên trong trống rỗng không có đồ đạc gì.

Lý Thiện Xuân trói Mộ Sở trên ghế, bản thân thì ngồi trên mặt đất.

- Sở Sở, mẹ không còn gì cả...

Mộ Sở vốn muốn nói, mẹ còn có con.

Nhưng đến giờ phút này, một chữ cũng không thể thốt ra.

  • Tâm huyết cả đời này của mẹ, đều đặt cược hết vào lần này! Người đàn ông của con cũng thật nhẫn tâm, thật nhẫn tâm...
  • Mẹ, lẽ nào tất cả những thứ này đều không phải mẹ tự gieo gió gặt bão sao?
Lý Thiện Xuân lạnh lùng cười một tiếng, nhếch môi nói:

  • Con là con át chủ bài cuối cùng của mẹ rồi! Con nói, hắn ta có thể vì con mà giao ra tài liệu không??
  • Mẹ vẫn còn chưa muốn thu tay sao?
  • Thu tay? Thu thế nào?
Lý Thiện Xuân cười lạnh

  • Thu tay thì chỉ còn con đường chết, vì sao không đấu một trận cuối cùng?
  • Mẹ!! Mẹ muốn dùng con uy hiếp anh ấy?
  • Nếu không thì sao?
Lý Thiện Xuân cười lạnh, nhất thời như mưa gió cuồn cuộn kéo tới, cho đến lúc này, cô mới hoàn toàn tin tưởng lời của Lâu Tư Trầm.

Bà ấy không thể khuyên được nữa rồi!

Nhân tính bà ấy đã bị ma quỷ chiếm đoạt rồi, cũng không thể làm người được nữa!

- Mẹ, con sẽ không để mẹ uy hiếp anh ấy!

Mộ Sở nói xong, bỗng nhiên đứng dậy, "Bịch ——" một tiếng, một mạch tiến đến đập đầu vào bức tường xi-măng phía trước.