- Thiếu phu nhân, thắt chặt dây an toàn!
- Có chuyện gì vậy?
- Chuyện nhỏ thôi.
- Chết tiệt!
Cậu ta mắng nhỏ một câu.
Vô số người áo đen nhảy xuống khỏi xe, mỗi người đều vác súng tự động, trận thế lớn dọa Tần Mộ Sở giật nảy mình, chỉ biết ôm chặt Đuôi Nhỏ vào lồng ngực.
Tiểu Âu thấy tình hình không ổn thì lập tức phát tín hiệu báo động, vệ sĩ trong hai chiếc xe thương vụ phía sau đã sớm lao vào sống mái với đội áo đen trong xe tải rồi.
Thế nhưng đám người áo đen đông hơn, lại có chuẩn bị kĩ càng. Bọn họ hướng thẳng họng súng bazooka về phía chiếc xe của Tần Mộ Sở.
Tần Mộ Sở nhìn thấy kẻ cầm đầu là một gã đàn ông đeo khẩu trang có đôi mắt xanh biếc đặc trưng của người phương Tây. Hắn chỉ vào Tần Mộ Sở trong xe, ngoắc tay rồi nói bằng giọng tiếng Trung chẳng hề lưu loát:
- Tôi chỉ cần cô! Nếu cô không xuống, xe nổ, người chết!
- Thiếu phu nhân, cô đừng tin hắn, xe này chống bom! Tôi nhất định sẽ đưa cô thoát khỏi vòng vây!
Vô số viên đạn bắn về phía họ.
Đoàng
Đoàng
Đoàng!
Từng tiếng từng tiếng nổ vang trên thân xe của họ, mỗi tiếng vang đều khiến cho Tần Mộ Sở kinh hoàng.
Đuôi Nhỏ được cô ôm trong lòng đã tỉnh dậy từ lâu.
- Mẹ ơi, ở ngoài có tiếng gì thế ạ?
- Không có gì đâu con.
- Cục cưng ngoan, con ngủ tiếp đi, tí nữa là mình về đến nhà rồi.
Mộ Sở cố gắng hết sức ép mình phải bình tĩnh, thế nhưng cô phát hiện ra giọng nói của mình đã run bần bật tự bao giờ.
- Đoàng!
Lại một tiếng động nặng nề vang lên.
Tần Mộ Sở cảm thấy cả người mình nảy lên một cái.
Đầu cô va vào nóc xe, cả chiếc xe bay ra ngoài, ma sát với mặt đất làm vang lên tiếng “két” chói tai. Đuôi Nhỏ ngồi ở ghế an toàn cũng văng ra, đập mạnh vào lưng ghế, vì sức va quá mạnh nên máu đã chảy ròng ròng.
- Oa....
Đuôi Nhỏ sợ quá, khóc òa lên.
Trên trán Tiểu Âu, mồ hôi ướt đẫm.
Một lát sau, Mộ Sở lại thấy người kia nâng súng tấn công về phía này.
Cô thấy ánh mắt hắn lóe lên ý cười.
Cứ thế này thì sớm muộn đạn pháo cũng sẽ làm chiếc xe nổ tung.
Dù xe không nổ thì sóng xung kích cũng sẽ khiến cho Đuôi Nhỏ bị thương nghiêm trọng.
Người nọ ghìm súng, nở nụ cười:
- 3...
- 2...
- Tôi đi!
- Tôi đi!
- Thiếu phu nhân!
Tiểu Âu hét lên.
Mộ Sở quát lớn:
- Chăm sóc Đuôi Nhỏ giúp tôi!
Giọng nói của cô run lên trong gió, thế nhưng chẳng hề lộ vẻ sợ hãi.
Cô đứng gữa mưa bom bão đạn, nhưng nước mắt không rơi.
- Thả họ đi!
Cô nói với gã đàn ông khiêng ống pháo bazooka nọ.
Hắn chỉ hất cằm một cái, xe tải ở phía trước lập tức nhường đường.
- Đưa Đuôi Nhỏ đi đi.
Mộ Sở thấy Tiểu Âu không nhúc nhích thì quát lên.
Cô có thể gặp bất trắc, thế nhưng Đuôi Nhỏ của cô thì phải sống!
- Nhanh lên!
Mộ Sở lại hét lớn.
Tiểu Âu đành phải hạ quyết tâm, đạp nghiến chân ga, phóng như bay ra bên ngoài.
- Đi!
Tần Mộ Sở bị người nọ kéo lên xe.
Cô vừa mới lên xe thì đã bị trói nghiến lại.
- Phải nhanh!
Kẻ kia ra lệnh.
- Rõ!
Một người trong số họ lấy ra một con dao.
- Các người muốn làm gì?!
Mộ Sở đổ đầm đìa mồ hôi lạnh, mà người cầm dao đã rạch một đường ở vạt áo cô. Vết thương trước bụng cô lập tức lộ trần trong không khí.
- Các người định làm gì?!
Mộ Sở không hiểu ý đồ của họ.
Mới đầu cô tưởng rằng họ bắt mình là để uy hiếp Lâu Tư Trầm, thế nhưng bây giờ cô lại thấy dường như không phải vậy.
Thế nhưng rốt cuộc họ muốn gì mới được chứ?
Khi con dao chuẩn bị rạch xuống vết thương trên bụng, Tần Mộ Sở hét to lên đầy sợ hãi:
- Á!
Đột nhiên, một tiếng “Rầm” dữ dội vang lên. Thân xe lệch sang bên cạnh, con dao trong tay người kia rơi xuống.
Lâu Tư Trầm đã lái xe đuổi tới tự lúc nào.
Tần Mộ Sở vừa nhìn thì đã nhận ra hắn ngay:
- Tư Trầm! Tư Trầm!
Lúc không thấy hắn, Tần Mộ Sở cứ tưởng cô sẽ đủ kiên cường. Thế nhưng vừa gặp hắn thì bao nhiêu cứng cỏi quật cường đều tan biến hết. Cô tước vũ khí đầu hàng chỉ trong khoảnh khắc.
Nước mắt rơi lã chã như mưa.
Trong chiếc xe đang chạy song song, Lâu Tư Trầm lớn mật hạ kính xuống rồi nhìn Tần Mộ Sở mà nói với giọng điệu đầy khí phách:
- Yên tâm đi, có chồng em ở đây, không kẻ nào dám làm tổn thương em đâu. Ôm lấy đầu!
Sau đó, lại một tiếng “rầm” nổ vang. Mộ Sở nghe thấy tiếng va chạm mãnh liệt, thân thể cô lắc lư trong thùng xe, đám người xung quanh chửi ầm lên:
- Mẹ nó! Xử thằng đó đi!
Mộ Sở ôm lấy đầu rồi ngồi thụp xuống.
Và rồi cô nghe thấy tiếng nói sang sảng của Lục Ngạn Diễm:
- Chỉ dựa vào đám chúng mày mà cũng đòi xử thiếu chủ của bọn tao à? Nếu không phải chúng mày dám bắt thiếu phu nhân của tụi này thì thiếu chủ còn khinh không thèm chơi với lũ ngu chúng mày đấy!
Giọng nói của anh ta vang lên cùng với tiếng ken két không ngừng. Chẳng bao lâu sau, cửa xe trước mặt Tần Mộ Sở đã bị dỡ xuống.
- Nhắm mắt lại!
Lâu Tư Trầm quát lên.
Tần Mộ Sở vội vàng nhắm mắt.
- Đoàng!
- Đoàng!
- Đoàng!
Máu vấy lên mặt cô nóng hổi, khiến cho cô run rẩy hồi lâu, không dám mở mắt ra nhìn.
Sau đó Tần Mộ Sở thấy người nhẹ bẫng như bị ai bế xốc lên.
- Á!
Cô hét lên đầy kinh hãi. Thế nhưng khi phản ứng lại thì đã rơi vào vòng ôm quen thuộc của ai kia rồi.
Còn ai ngoài Lâu Tư Trầm nữa chứ?
- Huhu...
Tần Mộ Sở thấy hắn đang ôm mình thì không tài nào nén nổi cảm xúc nghẹn đầy trong lồng ngực. Cô úp mặt vào lòng hắn rồi khóc nấc lên.
- Hu hu hu
- Em cứ tưởng là em sắp chết rồi!!
- Hu hu hu
- Tôi đã nói là sẽ không để cho em chết mà.
Thực ra Lâu Tư Trầm đã phát hiện ra có người theo dõi mình ngay từ lúc ở sân bay, thế nhưng hắn dự đoán sai lầm. Tần Mộ Sở là con gái duy nhất của phu nhân Charlie, hắn tưởng mục đích của đám người kia là mình, cho nên mới cố ý tách khỏi hai mẹ con họ. Ai ngờ mục đích của bọn chúng từ đầu đã là Tần Mộ Sở!
Sao lại như vậy chứ?
- Để tôi xem có bị thương ở đâu không nào.
Nói xong, Lâu Tư Trầm kiểm tra từ trên xuống dưới cho Tần Mộ Sở một lần, trừ vị trí vạt áo thì không còn tổn thương ở đâu khác nữa.
Tần Mộ Sở lắc đầu rồi hít hít mũi:
- Anh đến kịp nên em không sao. Đuôi Nhỏ đâu anh? Đuôi Nhỏ thế nào rồi?
- Nó an toàn rồi, nó không sao đâu.
- Anh ba, sao tự nhiên họ lại đối phó với chị ba nhà mình? Chẳng lẽ họ định bắt chị ba làm con tin à? Nói thế cũng không thông, nếu bắt con tin thì họ phải bắt cả Đuôi Nhỏ luôn chứ? Kì lạ quá!
- Không phải họ muốn bắt em làm con tin đâu.
- Họ đến vì cái này này.
- Hả?
- Thật đấy, vừa lên xe họ đã lấy dao định đâm vào vết thương của em rồi. Em còn nghe thấy họ bảo phải nhanh nữa. Thế nhưng họ chưa kịp ra tay thì các anh đã tới.
- Vết thương của em á?
- Bản thảo!
- Ông phắc!
- Chết tiệt!
Lâu Tư Trầm sầm mặt, cắn răng, chửi nhỏ một tiếng.
Tiết Bỉnh đang lái xe cũng điên tiết phun ra lời thô tục.
Chỉ có Tần Mộ Sở là chẳng hiểu gì:
- Bản thảo gì cơ?
- Anh ba, đến lúc này rồi mà anh vẫn còn định gạt chị ba à?
- Anh gạt em chuyện gì phải không?
Lâu Tư Trầm xoa trán cô, ánh mắt tối đi. Cuối cùng, hắn lựa lời mãi rồi mới nói:
- Sở Sở, nhiệm vụ của chúng tôi trong suốt hơn nửa năm nay là... truy bắt mẹ của em.
- ... Cái gì cơ?
Tần Mộ Sở ngạc nhiên nhìn hắn, một lúc lâu sau mới bật cười:
- Tư Trầm, anh đừng nói đùa với em! Anh đùa chẳng buồn cười gì cả.
- Chị ba ơi, không phải chuyện đùa đâu!
Lâu Tư Trầm nói tiếp:
- Chẳng phải em hỏi tôi phu nhân Charlie là ai sao?
Nói đoạn, hắn lấy một tập hồ sơ từ cạnh cửa xe đưa cho cô:
- Em tự xem đi.
Mộ Sở nhìn hồ sơ hắn đưa mà không dám vươn tay ra nhận lấy.
Cô cắn chặt răng, mãi đến khi đôi môi trắng bệch mới dám nhận tập hồ sơ kia.
Vừa mở hồ sơ ra, thứ đầu tiên đập vào mắt cô chính là ảnh chụp của mẹ cô – Lý Thiện Xuân. Trên hồ sơ viết: Lý Thiện Xuân; biệt danh trong tổ chức quân sự: Phu nhân Charlie.
Dưới ảnh chụp là giới thiệu sơ lược về sự nghiệp to lớn của bà. Tần Mộ Sở chưa bao giờ tiếp xúc với những điều như thế. Cô thấy không phải mình đang xem tài liệu về mẹ ruột mình, mà là đang đọc một bộ tiểu thuyết!
- Hoang đường! Khó tin! Sao có thể như thế được? Sao mẹ em.... sao mẹ em lại có thể là người đứng đầu tổ chức buôn lậu vũ khí quân đội được chứ? Tư Trầm, anh... anh nói đùa với em phải không?