Trần Ngọc nói rồi định lấy điện thoại ra gọi cho Tô Thành Lý, thì bỗng nghe thấy tiếng cạch cửa vang lên.
- Con xem, nhắc Tào Tháo là Tào Tháo về rồi.
Cửa mở ra, Tô Thành Lý dắt Tô Lực đi từ bên ngoài vào.
- Lão Tô, ông xem ai tới này.
Trần Ngọc gọi một tiếng.
Tô Thành Lý thấy Lâu Tư Trầm thì sửng sốt lắm, ngay giây tiếp theo, đôi mắt tang thương dưới cặp kính lão chợt toát lên tia kinh hỉ:
- Con tới rồi?
Lâu Tư Trầm gật đầu lễ phép.
- Con mới tới.
- Đây là con dâu ngoan của ba sao?
Mộ Sở ngoan ngoãn gọi một tiếng:
- Bác Tô.
- Ông nội!
- Ôi chao! Đây là cháu nội ông đúng không? Con qua đây cho ông xem nào.
Tô Thành Lý cưng chiều Đuôi Nhỏ vô cùng.
Trần Ngọc cười nói:
- Tôi nói chứ, nhà mình thật có phúc mà, cháu gái đáng yêu thế này, nhà người ta ước cũng không có đâu. Chao ôi, sao lại dễ thương thế chứ? Cứ như là con búp bê nhỏ ấy.
Nói đoạn, Trần Ngọc bế Đuôi Nhỏ từ trong tay Tô Thành Lý vào lòng.
Tô Thành Lý cười nói với Tần Mộ Sở?
- Bà ấy thích con gái lắm, mong có con gái bao nhiêu năm đấy, cuối cùng bây giờ cũng được như ý rồi.
Mộ Sở có thể cảm nhận được tình yêu vô hạn mà Tô Thành Lý dành cho người vợ của mình, sự cưng chiều tỏa ra từ ánh mắt ấy căn bản chẳng thể lừa được ai.
Mãi đến tận bây giờ Tần Mộ Sở mới hiểu vì sao Lâu Tư Trầm lại quan tâm đến gia đình này như thế.
Gia đình thế này mới là nhà chứ. Thế còn ngôi nhà mà cô và Lâu Tư Trầm từng sống trước kia thì sao? Có lẽ đó chỉ được coi là một nơi sống tạm mà thôi.
- Ba ơi, bé đáng yêu này gọi ba là ông nội thì gọi con là gì?
Tô Lực nhìn Đuôi Nhỏ khả ái rồi hỏi Tô Thành Lý với vẻ mong chờ.
- Anh trai! Anh trai tốt~
Đuôi Nhỏ đúng là nhanh mồm nhanh miệng.
- Ha ha
Câu “anh trai tốt” của con bé làm Tô Lực đỏ cả mặt. Cậu bật cười xoa hai má phúng phính của nó rồi nói:
- Anh là anh thế nào? Không gọi là anh được đâu, con phải gọi chú là chú mới đúng!
- Chú ạ ~
- Ngoan quá!
Trần Ngọc cười nói:
- Không ngờ thằng nhóc này lại chấp nhận Đuôi Nhỏ nhanh như thế, dì cứ tưởng nó phải ghen dữ lắm cơ. Lão Tô, con trai ông lớn rồi!
- Ha ha, cô bé đáng yêu như thế thì ai mà không thích được chứ.
- Đúng, đúng lắm!
Ăn cơm chiều xong, Trần Ngọc còn nhiệt tình mời họ ở lại nhà mình.
- Tư Trầm, Sở Sở, hiếm lắm hai đứa mới tới một chuyến, sao dì để hai đứa ở khách sạn được chứ? Nói gì thì nói hôm nay cũng phải ngủ ở nhà một đêm.
- Dì Ngọc à, chúng con ở đây có bất tiện không ạ?
- Có gì mà bất tiện? Hay là hai đứa chê nhà dì không đủ rộng, không đủ tiện nghi?
- Không phải đâu dì ơi!
- Dì Ngọc à, tụi con chỉ sợ làm phiền dì thôi...
Nói đoạn, Tần Mộ Sở lại quay sang nhìn Lâu Tư Trầm vẫn đứng đó chẳng nói chẳng rằng.
Trần Ngọc cũng nhìn về phía hắn.
Lâu Tư Trầm nhìn hai người rồi bình tĩnh nói với Tần Mộ Sở một câu:
- Dì Ngọc đã bảo chúng ta ở lại rồi, chúng ta từ chối thì bất kính quá.
- Tốt quá!
Tô Thành Lý cũng thở phào nhẹ nhõm, đầu mày khóe mắt đều lấp lánh ý cười.
Tô Lực cũng mừng lắm. Cậu chàng còn đang hào hứng đút cơm cho Đuôi Nhỏ, bèn hỏi cô bé:
- Bé cưng, hôm nay con ở đây nhé, vui không nào?
- Con vui lắm!
- Tối nay con ngủ với chú chịu không?
- Chịu!
Trần Ngọc cũng hào hứng theo:
- Đại Lực, con cho bé Đuôi Nhỏ ăn cơm đi nhé, để mẹ đi dọn giường. Ôi, nhà mình lâu lắm không náo nhiệt thế này rồi...
Nói đoạn, Trần Ngọc rảo bước đi lên lầu.
Tô Thành Lý cười cười với vẻ hơi ngượng nghịu rồi giải thích:
- Dì Ngọc con bình thường thích náo nhiệt lắm.
Lâu Tư Trầm nói:
- Ồn ào chút cũng vui mà.
Dường như Tô Thành Lý không ngờ được con mình sẽ đáp một câu như vậy. Ông vừa bất ngờ vừa mừng rỡ, bèn liên tục gật đầu:
- Phải phải, nhà cửa phải ồn ào chút mới vui, mới thoải mái con nhỉ.
Câu này của ông chẳng hề sai.
- Bác Tô ơi, con lên lầu giúp dì Ngọc trải giường đây ạ. Hai người cứ từ từ trò chuyện nhé.
Nói đoạn, cô cũng đi lên lầu, để cho hai ba con có thời gian tâm sự.
Tô Thành Lý vừa rót trà vừa hỏi:
- Nghe A Ngọc nói trà là con mang đến phải không?
- Con thấy ba thích nên tiện tay mang một ít thôi.
- Con có lòng quá.
- Gần đây mẹ con thế nào?
Sắc mặt Lâu Tư Trầm hơi đanh lại, hắn lắc đầu:
- Không ổn lắm, trước đây mấy ngày mẹ con gặp đả kích, bây giờ thần chí cũng không được tỉnh táo.
Tô Thành Lý nghe thấy vậy thì cả kinh:
- Có chuyện gì thế?
Lâu Tư Trầm bèn kể đầu đuôi chuyện xảy ra ở bệnh viện cho ông nghe.
Tô Thành Lý nghe xong thì thở dài đầy tiếc nuối:
- Họa do cố chấp mà ra cả.
Lâu Tư Trầm im lặng.
Tô Thành Lý nói tiếp:
- Ba vốn định lúc nào rảnh thì đi gặp mẹ con, nhưng mà thôi vậy. Nếu ba xuất hiện thì không chừng chỉ kích thích mẹ con thêm thôi, ba không nên mang phiền não tới cho bà ấy nữa.
- Có một số việc qua rồi thì thôi, cứ quẩn quanh mãi cũng chẳng còn ý nghĩa. Con nghĩ nếu mẹ con mà tỉnh táo thì cũng sẽ không hận ba đâu.
- Chỉ hi vọng là như thế.
Mộ Sở tắm xong, nằm trên giường đợi một lúc thì Lâu Tư Trầm vào.
- Nói chuyện xong rồi à?
Mộ Sở quỳ trên giường hỏi hắn.
- Đuôi Nhỏ đâu?
Lâu Tư Trầm vừa cởi áo khoác vừa hỏi cô:
- Ngủ với chú nhỏ của nó rồi.
- Không quấy à?
- Ngoan lắm! Lạ ha?
- Con bé cứ thấy trai đẹp là ngoan hết.
Mộ Sở cho hắn cái like.
Cô vỗ áo ngủ ở đầu giường:
- Đây là áo của bác Tô, dì Ngọc chuẩn bị cho anh đấy, chắc là anh mặc vừa.
Lâu Tư Trầm chỉ “ừm” một tiếng có phần gượng gạo.
Không bảo mặc, cũng không bảo là không.
Mộ Sở nhìn ra, hình như hắn đang thẹn thùng...?
Thiếu chủ ngạo kiều quá đi mất.
Mộ Sở ngồi trên giường, bọc chăn lên rồi nói với Lâu Tư Trầm:
- Em rất hâm mộ bác Tô và dì Ngọc, hâm mộ cả Đại Lực nữa. Một nhà ba người bọn họ hạnh phúc quá anh nhỉ?
Lần này thì Lâu Tư Trầm không còn ngại ngùng nữa. Hắn gật đầu tán thành.
- Mới đầu lúc nghe anh nói thì em cứ nghĩ bác Tô là một gã đàn ông tội ác tày trời kia, thế nhưng hôm nay gặp bác thì em thở phào nhẹ nhõm được rồi. Anh có người cha như vậy dường như cũng không tệ lắm, ít ra thì ở đây em cảm thấy rất ấm áp. Anh thì sao? Anh có thấy thế không?
Lâu Tư Trầm ngẩng đầu cởi cúc áo sơ mi rồi ậm ừ một tiếng.
Thế nghĩa là có rồi.
Mộ Sở bật cười, dựa vào đầu giường:
- Em hi vọng sau này chúng ta cũng có thể giống như họ vậy. Nếu cứ thế mà bên nhau nốt phần đời còn lại thì em chẳng còn mong gì nữa.
- Chúng ta sẽ.
...
Bọn họ không ở lại thành phố S lâu mà về thành phố A rất nhanh.
Máy bay vừa đáp đất thì Lâu Tư Trầm đã nhận được điện thoại của Tiết Bỉnh:
- Thiếu chủ, phía phu nhân Charlie có động tĩnh!
- Tình hình thế nào?
- Thủ hạ Monce của bà ta đã nhập cảnh, chúng tôi đang điều tra hành tung của hắn nhưng vẫn chưa tra ra hướng đi cụ thể.
- Điều tra nhanh lên!
- Vâng!
- Có chuyện gì thế?
- Chuyện nhỏ thôi.
Lâu Tư Trầm đáp bâng quơ một câu.
- Phu nhân Charlie là ai? Nghe giọng điệu của Tiết Bỉnh trong điện thoại thì có vẻ bà ta lợi hại lắm nhỉ?
Câu hỏi của Tần Mộ Sở khiến cho Lâu Tư Trầm hơi ngẩn ra. Hắn nhìn Mộ Sở một cái thật sâu nhưng chẳng nói thêm gì cả:
- Lên xe đi.
Mộ Sở và Đuôi Nhỏ ngoan ngoãn ngồi vào xe.
- Đưa thiếu phu nhân và tiểu thư về biệt thự đi! Trên đường mà có sơ xuất gì thì tôi sẽ hỏi tội cậu.
Lâu Tư Trầm dạn tài xế Tiểu Âu.
- Vâng!
Tiểu Âu gật đầu.
Mộ Sở vội vàng kéo tay áo hắn:
- Anh thì sao? Không về với mẹ con em à?
- Tôi còn có việc phải làm.
- Em về trước đi.
Không hiểu sao, trong lòng Mộ Sở dấy lên cảm giác bất an khó tả. Cô nắm chặt lấy tay hắn, chẳng chịu buông ra.
- Hứa với tôi, không được đi đâu cả, ngoan ngoãn về nhà với Tiểu Âu, được không?
- ...Vâng.
- Đi đi.
Tiểu Âu lái xe hướng về biệt thự.
Mộ Sở phát hiện ra sau lưng còn có mấy chiếc xe thương vụ đuổi theo xe cô.
Mộ Sở nhìn bóng dáng Lâu Tư Trầm biến mất trong kính chiếu hậu, không hiểu sao lại thấy ngực mình tê rần.
Cô cứ có cảm giác sẽ có chuyện gì đó xảy ra.
Cô ôm chặt lấy con gái nhỏ đang ngủ say trong lòng mình.
Tần Mộ Sở cầu nguyện trong lòng, hi vọng rằng chỉ là mình sợ bóng sợ gió mà thôi.
Khi xe chạy tới một ngã tư đường, bỗng có một chiếc xe tải lao ra chặn đứng đường đi của họ.
- SHIT!
Tiểu Âu chửi thề một tiếng, xoay mạnh tay lái rồi hô lên với Tần Mộ Sở:
- Thiếu phu nhân, thắt chặt dây an toàn!
- Có chuyện gì vậy?