- Con thả ta ra!! thả ra —— ——
Vương Khởi Lệ ôm lấy con trai quát ầm lên: "Con hãy để ta xé nát mặt hai ả tiện nhân này!!"
- Vương Khởi Lệ, bà thôi đi!!
Lâu Trọng Bách ở trên giường cuối cùng cũng mở miệng, nhưng vừa mở miệng đã đem mũi nhọn chĩa vào Vương Khởi Lệ, "Bà không cần náo loạn nữa, chúng ta ly hôn!"
Lâu Tư Trầm run lên, đồng thời muốn tặng cho người mà anh gọi là ba kia một quyền.
Câu kia của Lâu Trọng Bách đã triệt để kích động đến Vương Khởi Lệ, bà thống khổ rít lên một tiếng, "Tôi không ly hôn!! Tại sao tôi lại phải ly hôn!! Từ trước đến nay tôi chưa từng làm chuyện có lỗi với ông, ông dựa vào cái gì mà đòi ly hôn, tôi không cho phép ————"
- Nếu như bà không có lỗi với tôi thì Lâu Tư Trầm kia là từ đâu mà chui ra, từ trong khe đá sao?!
Lâu Trọng Bách ánh mắt lạnh lẽo sắc nhọn quét về phía Lâu Tư Trầm.
Sắc mặt Vương Khởi Lệ đột nhiên trắng bệch, toàn thân run rẩy, lại nghe Lâu Trọng Bách nói tiếp: "Thiện Xuân đã nói cho tôi biết, hơn hai mươi năm trước, cô với Tô Thành Lý đã từng có qua lại, đứa bé mà bà mang lúc đó chính là nó!"
Lâu Trọng Bách nói xong, rút một tập giấy tờ trong ngăn kéo ném xuống đất, "Đây là kết quả ADN mà tôi đã sai người kiểm tra! Vương Khải Lệ, bà được lắm, dám để cho tôi nuôi con của người khác nhiều năm như vậy!!"
"Bịch ——" một tiếng, Lâu Trọng Bách vừa dứt lời, Lâu Tư Trầm liền cho một đấm.
—— ——
Vương Khởi Lệ bị dọa hét lên một tiếng, bước nhanh xông lên phía trước, kéo Lâu Tư Trầm lại: "Con đừng xúc động!! Ba con vừa mới giải phẫu xong, con đừng động tay nữa..."
- Ông ta không phải ba của con!!
Lâu Tư Trầm cắn răng, gằn ra từng chữ.
Tay chụp lấy cổ áo Lâu Trọng Bách, chỉ vào ông ta, cắn răng nói: "Lâu Trọng Bách, nói cho ông biết, loại người cặn bã như ông, căn bản không xứng làm ba của Lâu Tư Trầm tôi!! Cũng thật may mắn vì tôi không phải là con trai của loại người rác rưởi như ông! Hơn nữa, có chút lời này, tôi chỉ nói duy nhất một lần, ông nghe cho rõ đây! Mẹ tôi Vương Khởi Lệ cả đời này chưa từng làm chuyện gì có lỗi với ông! Đúng, tôi không phải con trai của loại người cặn bã như ông, ba ruột của tôi là Tô Thành Lý, nhưng mẹ ta chưa từng qua lại mập mờ với ông ta! Còn về chuyện vì sao mẹ lại có tôi, ông nên hỏi người tình của ông ấy!!"
Lâu Tư Trầm lạnh lẽo nhìn Lý Thiện Xuân, nói: "Năm đó nếu như bà không sắp bẫy hãm hại mẹ tôi, không cho bà ấy uống thuốc thì sao lại sinh ra tôi đây?"
Lý Thiện Xuân vô tội lắc đầu liên tục, "Trọng Bách, chuyện không phải như vậy! Ông cũng rất rõ, Tô Thành Lý là một tên háo sắc, tôi thật không hãm hại bà ấy..."
Vương Khởi Lệ nghe vậy, nắm trong tay con dao gọt trái cây, xông lên phía trước, nhào tới Lý Thiện Xuân, "Lý Thiện Xuân, cùng chết đi!!!"
- Đừng —— ——
Mộ Sở hét lên một tiếng, nhảy lên cản lại.
- A —— ——
Con dao sắc nhọn, thẳng tắp cắm vào bụng của Mộ Sở.
Tay của Vương Khởi Lệ đều đã nhuốm đầy máu.
- Sở Sở!!
- Mộ Sở ——
- Sở Sở
Thời khắc này, lần lượt nhìn những khuôn mặt hoảng sợ ấy, cô có một suy nghĩ, muốn chết một lần cho biết.
Nếu cô chết rồi, thì tất cả mọi ân oán có thể kết thúc, thật tốt biết bao?!
- Sở Sở!!
Trước khi ngất đi một giây, cô nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú kia của Lâu Tư Trầm đang hoảng hốt.
Hắn chưa bao giờ hoảng hốt như vậy, Mộ Sở cũng là lần đầu tiên được nhìn thấy vẻ mặt đó.
- Tư Trầm, nếu như... nếu như tôi chết...
- Nếu như em dám chết, tôi nhất định sẽ chôn mẹ em xuống theo!!!
Nhưng cũng là cho Lý Thiện Xuân lời cảnh cáo cuối cùng!!!
Hắn ôm lấy Mộ Sở, nhanh chống xông ra khỏi phòng bệnh, "Bác sĩ —— "
Lý Thiện Xuân cũng nhanh bước đuổi theo.
Lâu Trọng Bách đang băng bó cũng muốn đi theo, nhưng vì đang băng bó nên không thể di chuyển, liền lảo đảo ngã xuống đất.
Vương Khởi Lệ lúc này đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích.
Đôi bàn tay dính đầy máu kia không ngừng run rẩy.
- Tôi đã giết người...
- Tôi đã giết người......
- Tôi đã giết người!!
Bà giống như người điên, xông ra khỏi phòng bệnh, điên loạn chạy ra khỏi bệnh viện.
Tiết Bỉnh nhận lệnh, đi đến hành lang liền gặp được Vương Khởi Lệ đang điên loạn, nhanh chóng đuổi theo, "Phu nhân!!"
Thủ hạ thấy tình hình như vậy, vội vàng ngăn cản Vương Khởi Lệ, sợ bà vì kích động mà làm chuyện không hay.
- Thả ta ra!! thả ra —— ——
Thần sắc Vương Khởi Lệ có chút không bình thường, "Tôi đã giết người! Đã giết người! Tôi muốn báo cảnh sát, tôi muốn tự thú!!"
Tiết Bỉnh vẻ mặt nghiêm nghị, "Nhanh, đưa phu nhân về nhà nghỉ ngơi thật tốt!"
- Rõ!
Đám thủ hạ nhận lệnh, muốn mang Vương Khởi Lệ rời đi.
"Thả ta ra!!" Vương Khởi Lệ ra sức giãy dụa, không biết có phải kích thích quá hay không mà sau khi gào hai tiếng đã ngất đi.
- Phu nhân!! Phu nhân ——
...
Bên kia, khắp người Mộ Sở toàn máu, được Lâu Tư Trầm nhanh chóng mang vào phòng cấp cứu.
Đứng ngoài cửa phòng cấp cứu có Lâu Tư Trầm và Lý Thiện Xuân.
Lâu Tư Trầm đốt một điếu thuốc, khói mù lượn lờ khắp phòng chờ, trong gạt tàn đã có hơn 10 điếu thuốc tàn.
Các y tá đi tới đi lui, không ngừng ra vào.
Lý Thiện Xuân bắt lấy tay y tá hỏi, nhưng ý tá chỉ nói mãi một câu, "Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức!"
- Bộp bộp bộp ——
Cửa phòng chờ VIP vang lên, Tiết Bỉnh vẻ mặt vội vàng đi vào, "Thiếu gia!"
- Nói
Tiết Bỉnh nhìn Lý Thiện Xuân bên cạnh, rồi nhìn Lâu Tư Trầm báo cáo: "Phu nhân vừa mới bất tỉnh, tôi đã tìm bác sĩ tốt nhất chữa trị."
Lâu Tư Trầm dí điếu thuốc trong gạt tàn, mắt đen khói sương bao trùm, "Bên kia có tin tước gì thì liền báo cho tôi."
- Vâng!
- Cậu hãy trông coi mẹ tôi cẩn thận, không được để bà ấy xảy ra chuyện!
- Vâng!
Tay của Lâu Tư Trầm vẫn còn cầm điếu thuốc, hung hăng dí thuốc trong chiếc gạt tàn, ánh mắt trực tiếp nhìn Lý Thiện Xuân, giọng trầm nói: "Mộ Sở hay là mẹ tôi, bất cứ ai xảy ra chuyện gì, tôi sẽ chôn bà theo cùng!!
Lý Thiện Xuân cười lạnh, nhấc khóe môi, "Lâu Tư Trầm nếu cậu dám đụng đến tôi, Mộ Sở cả đời này sẽ không bao giờ tha thứ! Sáu năm trước là một ví dụ! Hiện tại, sáu năm sau, cậu còn muốn thử lần nữa sao?"
Lâu Tư Trầm ném điếu thuốc là, lạnh nhạt, "Vậy bà cứ đợi lo tốt hậu sự cho mình đi!"
......
Mộ Sở cấp cứu gần hai giờ, cuối cùng cũng giữ được mạng, qua được ải này.
Bác sĩ cứu Mộ Sở là người quen của Lâu Tư Trầm, sau khi đưa Một Sở về phòng dưỡng bệnh, bác sĩ lưu ý một số điều với Lý Thiện Xuân.
Bác sĩ vừa ra ngoài, điện thoại Lâu Tư Trầm vang lên.
Là của Tiết Bỉnh gọi đến.
- Thiếu gia, cậu mau trở về một chuyến!
- Xảy ra chuyện gì?
- Phu nhân đầu óc có dấu hiệu hỗn loạn, từ khi tình dậy vẫn luôn tìm cậu..."
- Biết rồi!
Lúc này, Mộ Sở còn ngủ mê man, nhưng cũng may không còn nguy hiểm đến tính mạng.
Hắn ngồi bên cạnh mép giường, cúi đầu, đau lòng hôn lên trán Mộ Sở, "Anh sẽ sớm quay lại..."
Trong cơn mê man, Mộ Sở nháy nháy lông mi như có ý muốn hắn cứ yên tâm mà rời đi.
Trước khi đi, Lâu Tư Trầm cũng không quên dặn dò người chăm sóc cho cô.
Lý Thiện Xuân tuy là mẹ của Mộ Sở nhưng với người đàn bà độc ác này, hắn căn bản chưa từng tin tưởng.
Lâu Tư Trầm bằng tốc độ nhanh nhất chạy về nhà.
- Tư Trầm đâu? Tư Trầm ở đâu?
- Con trai cưng của ta...
- Con trai! con trai! con trai! con đâu rồi?
Đúng lúc này, Lâu Tư Trầm về tới nơi, thấy được mẹ đang tìm hằn dưới gầm giường.
- Thiếu gia...
Tiết Bỉnh lo lắng nhìn Lâu Tư Trầm, nói: "Phu nhân sau khi tỉnh dậy cứ như vậy."
- Ra ngoài đi!
- Vâng!
Lúc này, Vương Khởi Lệ cuối cùng thấy được Lâu Tư Trầm, bà ngạc nhiên lao ra, đem hắn ôm vào lòng, "Tư Trầm! Thì ra con ở chỗ này! Thế mà cứ để mẹ đi tìm"
- Mẹ.
Lâu Tư Trầm nhìn mẹ, khó tránh khỏi đau lòng.
Hắn dìu Vương Khởi Lệ ngồi xuống, "Mẹ tìm con có chuyện gì không?"
- Không có gì, tại mẹ nhớ con thôi... Đúng rồi! Ba con đâu?
Vương Khởi Lệ bỗng nhớ đến Lâu Trọng Bách, nhưng mà nghĩ như thế nào cũng không nhớ nổi, "Tư Trầm, ba con đâu? Ba con đâu?"
Bà lại rơi vào hố sâu suy nghĩ nhưng nghĩ mãi không ra, thống khổ ôm đầu, "Trọng Bách đâu? Trọng Bách đâu rồi? Trọng Bách, Trọng Bách..."
Vương Khởi Lệ xông ra khỏi phòng muốn tìm Lâu Trọng Bách, Lâu Tư Trầm vội giữ tay bà lại, "Mẹ, ba đang bận, tí nữa chúng ta sẽ gặp ba."
- À, ông ấy bận. Đúng, ông ấy bận...