Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 211




Hắn đau lòng hôn lên tóc mai của cô, an ủi cô.

Tần Mộ Sở được Lâu Tư Trầm an ủi cũng nguôi ngoai phần nào, nhưng vẫn không nhịn được mà rơi lệ.

Lâu Tư Trầm vươn tay lau nước mắt cho Mộ Sở, nhưng càng lau càng nhiều. Hắn đành nắm tay cô, dắt cô lên xe, sau đó nghiêng người thắt dây an toàn cho cô. Một tay chống lên ghế, tay còn lại lau nước mắt cho cô.

- Tôi dắt em đi giải sầu, em có muốn đi đâu không?

Hai mắt Mộ Sở đỏ bừng, nhìn hắn với vẻ uất ức.

- Em … em muốn đi gặp cô ta.

Người mà cô nói tới chính là Tần Triêu Tịch.

Lâu Tư Trầm biết rõ.

Hắn định nói “được” nhưng lại bị hắn nuốt xuống.

- Anh thấy tâm trạng bây giờ của em không thích hợp đi gặp cô ta đâu.

Kết quả Tần Mộ Sở lại khóc tiếp, chẳng thể ngừng lại cứ như vòi nước hư khóa.

Lâu Tư Trầm thấy vậy thì ôm lấy cô rồi dỗ dành như dỗ em bé.

  • Được rồi, em muốn đi đâu thì đi đó. Nhưng em phải đồng ý với anh, cho dù em nhìn thấy gì cũng không thể tự trách mình, cho dù thế nào cũng không phải do em, em có hiểu không?
  • … Ừm.
Tần Mộ Sở vừa khóc vừa gật đầu.

- Lau nước mắt đi nào.

Lâu Tư Trầm lấy khăn giấy đưa cho cô.

- Em còn khóc nữa thì mắt mở không lên đấy.

Tần Mộ Sở sụt sịt vào tiếng, tìm cách kiềm nước mắt lại!

Lúc này Lâu Tư Trầm mới đóng cửa xe lại, rồi vòng qua xe, vòng vào ghế lái.

Sau đó xe chạy về phía nhà họ Lưu.

Dọc đường Mộ Sở vẫn lén lau nước mắt.

Lâu Tư Trầm biết rõ, hôm nay Mộ Sở gặp phải dả kích còn lớn hơn tối qua. Nghe anh nói là một chuyện nhưng nghe chính miệng mẹ mình nói lại là chuyện khác.

Lâu Tư Trầm nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Tần Mộ Sở, cô cũng nắm lấy tay hắn.

May mà…

May mà có hắn ở đây!

Bằng không cô cũng không biết mình sẽ ra sao nữa!

Nửa tiếng sau, xe dừng trước cửa nhà họ Lưu.

Chẳng mấy chốc, bọn họ liền gặp được Tần Triêu Tịch.

Tần Triêu Tịch cứ như đã biến thành người khác. Cô ta đứng trong phòng tựa như một con rối tàn tạ, nhìn ra ngoài cửa sổ với ánh mắt trống rỗng.

Hiện giờ, những mảng da lộ ra bên ngoài của cô chẳng có chỗ nào được lành lặn, thậm chí có dấu hiệu thối rữa.

Lúc này, dường như Tần Triêu Tịch cảm giác có người tới gần, cô ta quay đầu nhìn lại.

Tần Triêu Tịch vừa quay đầu lại đã khiến Tần Mộ Sở sợ tới mức tái mét cả mặt.

Má phải của cô ta toàn vết bỏng, những vết thương kia vô cùng dữ tợn, đáng sợ tựa như ma quỷ muốn ăn tươi nuốt sống Mộ Sở.

Tần Triêu Tịch vừa nhìn thấy Tần Mộ Sở cũng hét ầm lên. Sau đó cô ta lao tới, giơ tay muốn bắt lấy Mộ Sở. Cô ta vừa gào khóc vừa la lên như không thể nói thành tiếng.

Cũng may Lâu Tư Trầm và người hầu của nhà họ Lâu chạy tới tách Mộ Sở và Tần Triêu Tịch ra.

Nước mắt Tần Mộ Sở rơi lã chã.

Tới tận bây giờ, cô cũng chưa từng nghĩ tới sẽ cò ngày Tần Triêu Tịch lại bị cô hủy thành thế này.

Mộ Sở bị Lâu Tư Trầm ôm ra khỏi nhà họ Lưu.

Mãi tới khi lên xe, cô vẫn không nói lời nào.

Vẻ mặt cô trở nên trắng bệch.

Cô im lặng, cúi đầu xuống.

Nước mắt liên tục rơi xuống.

Lâu Tư Trầm cảm thấy hối hận.

Đáng ra hắn không nên dẫn cô tới đây.

- Sở Sở…

Lâu Tư Trầm ngồi xổm trước mặt cô.

- Em nhìn anh đi! Nhìn anh này…

Tần Mộ Sở vẫn cúi gầm mặt, không nhúc nhích.

Lâu Tư Trầm có phần sốt ruột, hắn nâng mặt cô lên để cô nhìn thẳng vào mình.

- Sở Sở, từ giờ trở đi em phải ném hết những lời nói của mẹ em ra khỏi đầu, có biết chưa hả? Em khác bà ta! Tần Triêu Tịch biến thành như thế chẳng liên quan gì tới em hết, em hiểu chưa? Nếu muốn trách ai thì chỉ có thể trách tôi, hoặc là Lưu Triệt, hay là mẹ em, nhưng không thể trách em được! Em đã hiểu chưa?

Mộ Sở lắc đầu nghẹn ngào nói:

  • Nhưng mà lúc trước em cũng đồng ý chuyện đó. Nếu em không đồng ý thì anh…
  • Sao em lại đồng ý với quyết định đó?!
Lâu Tư Trầm ôm lấy đầu cô để cô nhìn thẳng vào mắt mình.

  • Bởi vì mẹ em đã lừa em! Em đã lầm tưởng rằng mẹ chết trong tay bọn họ! Em vẫn chưa hiểu à? “Cái chết” của mẹ em vào sáu năm trước đã tạo ra cạm bẫy liên hoàn! Bà ta muốn mượn tay em để trả thù họ. Dù bà ta có biến mất đi nữa thì cũng còn em ở đây khiến bọn họ không thoải mái! Em đã hiểu chưa hả? Muốn trách thì chỉ trách mẹ em quá nham hiểm, quá ác độc, ngay cả con gái mình cũng không buông tha!!
  • Hu hu hu…
Tần Mộ Sở hoàn toàn sụp đổ,

Cô nhào vào lòng Lâu Tư Trầm, khóc tới khản cả giọng.

Chỉ có mấy hôm ngắn ngửi đã xảy ra biết bao nhiêu chuyện, chuyện sau còn lớn hơn chuyện trước khiến cô không thể chịu đựng được.

- Tư Trầm, anh cứu cô ta được không anh?

Tần Mộ Sở biết rõ, chỉ có nhưt hế thì trong lòng cô mới bớt áy náy phần nào.

Dù chỉ bớt đi một chút nhưng cũng tốt hơn bây giờ.

- Được.



Lúc này Lâu Tư Trầm mới đưa Tần Mộ Sở về khách sạn.

Dọc đường cô ngủ thiếp đi.

Cô đã mệt mỏi quá rồi, khóc đến mệt lại công thêm tối qua cô ngủ không được ngon, cho nên mới ngủ thiếp đi.

Lâu Tư Trầm hy vọng Mộ Sở có thể ngủ lâu thêm chút, như thế thì cô mới tốt hơn.

Hắn cởi áo khoác của mình ra rồi đắp lên người cô. Sau đó hắn chạy chậm lại.

Xe ngừng trước cửa khách sạn.

Lâu Tư Trầm cẩn thận bế Tần Mộ Sở lên.

Thư ký Lâm vội vàng ra đón họ, anh ta đang tính la lớn thì bị Lâu Tư Trầm làm động tác “suỵt” ngăn lại.

- Đừng ồn, cô ấy mới ngủ đấy.

Hắn nhỏ giọng nói một câu.

Thư ký Lâm vội gật đầu rồi rón rén theo sau.

Ba người cùng đi vào thang máy.

Lúc thư ký Lâm bấm thang máy thì Mộ Sở vẫn còn ngủ trong lòng Lâu Tư Trầm.

Thanh máy nhanh chóng lên tới tầng 58.

Thư ký Lâm quét thẻ rồi cung kính đưa Lâu Tư Trầm đang ôm Tần Mộ Sở vào phòng, sau đó anh ta mới bước vào thang máy, rời khỏi dây.

Lâu Tư Trầm bế Tần Mộ Sở vào thẳng phòng ngủ.

Lúc hắn vừa đặt Mộ Sở xuống giường, hắn toan đứng dậy thì bị cô ôm chặt lấy cổ, không chịu buông tay cứ như nắm được khúc gỗ cứu mạng.

Cô không buống tay, hắn cũng không thèm ngồi dậy luôn.

Lâu Tư Trầm để mặc cho Tần Mộ Sở ôm, đoạn hắn xốc chăn lên rồi nằm ngủ với cô.

Nếu có thể khiến cô ngủ thoải mái hơn chút thì hắn cũng không ngại ngủ thêm một giấc nữa.

Cho dù bây giờ hắn rất bận nhưng bà xã vẫn quan trọng hơn.

Lúc này, tuy Tần Mộ Sở đang ngủ nhưng trên hàng mi vẫn vương nước mắt. Lâu Tư Trầm cẩn thận lau đi giọt nước mắt ấy.

Tần Mộ Sở ngủ mớ sụt sịt vài tiếng rồi trở mình, chui vào lòng Lâu Tư Trầm, ôm hắn thật chặt.

Lâu Tư Trầm thầm than rồi gác tay lên eo cô mà ngủ.

Cũng khó trách sao cô lại kích động như thế. Trong thế giới của cô, mẹ cô chính là người hiền lành, yếu đuối, vô tội nhất trên đời. Thế nhưng cô lại phát hiện những gì cô biết lại khác hẳn sự thật, người tốt trở thành kẻ xấu xa, còn kẻ xấu lại trở thành người vô tội.

Có điều, Lâu Tư Trầm cho rằng Tần Triêu Tịch không nằm trong số những người vô tội. Nếu như lúc trước cô ta không gài bẫy Mộ Sở thì sao phải chịu cảnh này. Có lẽ điều khiến Mộ Sở không chịu nổi nhất chính là lời nói của mẹ cô, cộng thêm cảnh tượng bi thảm của Tần Triêu Tịch.



Lúc Mộ Sở thức dậy đă là buổi trưa.

Cô bị đói mà thức dậy.

Mộ Sở nhìn chung quanh một hồi, cô mới nhìn thấy Lâu Tư Trầm đang ngồi xem giấy tờ trên ghế.

Lâu Tư Trầm ngồi vắt chân, ánh mặt trời vàng ươm xuyên qua cửa sổ rọi lên người anh cứ như phủ một lớp vải mỏng màu vàng, khiến cho cả người hắn rực rỡ hẳn lên. Hắn chỉ ngồi đó không nói gì cũng đã rất chói mắt, khiến người ta không thể dời mắt.

Dường như Lâu Tư Trầm cảm giác được ánh mắt của Tần Mộ Sở, hăn ngẩng đầu lên nhìn về phía cô.

Trong lòng Mộ Sở có chút dao động.

Cứ như có bong bóng màu hường lơ lửng xung quanh cô.

Lâu Tư Trầm bỏ giấy tờ xuống rồi đi tới gần cô.

Tần Mộ Sở ngồi thẳng, tựa người vào đầu giường.

Một tay Lâu Tư Trầm chống lên đầu giường, tay còn lại đặt lên đầu gối cô. Hắn nhíu mày nói:

  • Sao thế? Sao mặt em lại đỏ lên vậy?
  • Hả?
Tần Mộ Sở lúng túng.

Cô tưởng bản thân đang ngại ngùng.

Mộ Sở vội vàng sờ lên mặt mình, đúng lúc này, Lâu Tư Trầm cũng áp tay lên trán cô. Ngay sau đó hắn nhíu mày lại rồi nói:

  • Sao lại nóng thế này?
  • Hả?
Lúc này Mộ Sở mới phản ứng lại.

Cô sờ lên trán mình, đúng là nóng thật. Chẳng trách cô cảm thấy chóng mặt, hoa mắt dữ dội.

- Em bị sốt rồi!

Lâu Tư Trầm nói xong thì lấy hộp cứu thương ở tủ đầu giường ra, rối lấy nhiệt kế đo nhiệt độ cho cô, 39 °8

- Gần bốn mươi độ.

Vẻ mặt Lâu Tư Trầm có phần nghiêm trọng, xem ra cô bé này đau buồn tới bệnh luôn rồi.

  • Em ngồi dậy ăn chút gì rồi uống thuốc.
  • … Ừm.
Mộ Sở rất ngoan ngoãn.