Hôm sau thức dậy, dưới mí mắt cô đã xuất hiện quầng thâm y như mắt gấu trúc.
- Tối qua em ngủ không ngon à?
Lâu Tư Trầm nhíu mày nhìn quầng thâm dưới mắt cô.
- Ừm.
Md gật đầu đáp:
- Em làm ồn tới anh sao?
- Không có, bình thường tôi ôm em sẽ ngủ rất ngon. Em muốn ngủ thêm chút nữa không?
- Không cần đâu.
- Anh cứ ngủ thêm chút đi, giờ vẫn còn sớm mà! Em sẽ không ăn sáng với anh đâu. Tối nay anh nhớ ăn cơm đấy nhé, lúc đó em sẽ gọi điện nhắc anh.
Mộ Sở vừa lấy kem đánh răng vừa dặn dò.
- Em làm gì thế?
Chẳng biết từ khi nào Lâu Tư Trầm cũng xuống giường, theo cô vào wc.
Hắn dựa vào cửa rồi hỏi cô.
Tần Mộ Sở vừa đánh răng vừa đáp:
- Về nhà.
- …
Lâu Tư Trầm chỉ thở dài, hắn cũng không hỏi thêm điều gì nữa mà chỉ nói:
- Em ăn sáng đã, tôi sẽ đưa em về.
- Không cần đâu mà…
- Anh đừng đi mà.
Lâu Tư Trầm biết rõ Mộ Sở không muốn kéo hắn vào chuyện này. Hơn nữa chuyện này chỉ thích hợp hai mẹ con cô tâm sư với nhau, không thể có mặt người ngoài.
- Tôi chỉ đưa em tới dưới lầu thôi.
- … Vậy thì được rồi.
Sau đó cô súc miệng, rửa mặt xong thì ra khỏi wc, rồi hối thúc Lâu Tư Trầm:
- Anh mau rửa mặt đi!
Lúc này Tần Mộ Sở rất muốn về nhà ngay.
Cô thay đồ với tốc độ nhanh nhất, tóc thì cột gọn sau đầu.
- Em xong rồi!
Lâu Tư Trầm mới bước ra khỏi wc thì nghe thấy cô nói thế.
Lúc này Lâu Tư Trầm vẫn còn mặc đồ ngủ, hắn nghẹn họng nhìn Tần Mộ Sở đã thay đồ xong xuôi.
- Em ăn sáng trước đi, tôi thay đồ đã.
- Ừm, vậy anh nhanh lên nhé.
Trong nhà ăn đã dọn sẵn bữa sáng thịnh soạn.
Rõ ràng mấy thứ này đều do thư ký Lâm sắp xếp.
Chậc chậc! Tần Mộ Sở nhìn một bàn thức ăn trước mắt, không khỏi cảm thán. Lâu Tư Trầm sống chẳng kém gì hoàng đế cả, chẳng trách hắn ở lại đây luôn mà không chịu về nhà.
Cuộc sống thoải mái quá mức rồi!
Có điều, Tần Mộ Sở chỉ cảm thán vài giây rồi tỉnh táo lại. Cô cầm bánh bao lên ăn, rồi uống thêm chút sữa, lại ăn thêm mấy cái bánh ngọt đậu đỏ. Xem như đã ăn sáng xong.
Lúc Lâu Tư Trầm thay đồ xong bước vào phòng ăn thì Tần Mộ Sở đang ăn bánh ngọt. Hắn bỗng dưng xuất hiện làm cô ngạc nhiên tới mức suýt chút nữa bị chết nghẹn rồi.
Lâu Tư Trầm vội đưa ly sữa cho cô, hắn nhíu mày nói:
- Ăn từ từ thôi! Có ai giành với em đâu!
Tần Mộ Sở đấm mạnh vào ngực mình, mãi đến khi toàn bộ bánh ngọt trong miệng được nuốt xuống thì mới nói:
- Em … em ăn xong rồi!
- …
Rốt cuộc Tần Mộ Sở ngồi chờ hơn nửa tiếng mới ra khỏi cửa.
Cô nhỏ giọng nói:
- Sao đàn ông mấy anh còn lề mề hơn phụ nữ vậy!
Lâu Tư Trầm nắm lấy tay cô rồi bước về phía thang máy:
- Lát em phải bình tĩnh nói chuyện với bà ấy, đừng có khóc đấy, biết không?
- Ừm, em không khóc.
- Nếu em khóc nữa thì mắt lại sưng lên đấy.
- Ừm.
Lúc Tần Mộ Sở về đến nhà thì Lý Thiện Xuân vừa mới nấu mì xong, đang chuẩn bị ăn. Bà ta nhìn thấy Mộ Sở trở về thì hơi ngạc nhiên:
- Sao con về sớm vậy? Ăn sáng chưa? Chưa thì mẹ nấu mì cho con nhé.
Lý Thiện Xuân nói xong, bà đứng dậy muốn vào nhà bếp nấu mì, Mộ Sở vội giữ bà ta lại.
- Mẹ, con đã ăn rồi, mẹ cứ ăn đi!
Nghe Mộ Sở nói thế, Lý Thiện Xuân mới ngồi xuống bàn, bà ta nhíu mày nhìn con gái mình:
- Xảy ra chuyện gì thế hả? Tối qua ngủ không ngon sao? Mắt vừa sưng lại có quầng thâm kìa. Con cãi nhau với thằng bé nhà họ Lâu à?
Tần Mộ Sở lắc đầu, đoạn cô ngồi đối diện với Lý Thiện Xuân, đặt hai tay lên bàn rồi hỏi:
- Mẹ muốn tụi con hòa thuận à?
- Dĩ nhiên rồi, con còn hỏi làm gì?
Tần Mộ Sở lại hỏi:
- Nhưng chẳng phải mẹ có xích mích với mẹ của anh ấy hay sao? Hơn nữa mẹ cũng biết con với anh ấy là anh em, sao mẹ lại không ngăn cản tụi con?
Mộ Sở cảm thấy lối suy nghĩ của mẹ cô hơi kỳ lạ. Theo lý mà nói, bà có xích mích với Vương Khởi Lệ như thế, đáng ra phải ngăn cản mình quen con của Vương Khởi Lệ mới đúng. Nhưng mà bà lại không làm vậy.
- Chuyện giữa mẹ với bà ấy thì liên quan gì tới cậu ta?
Lý Thiện Xuân nói xong thì buông đũa xuống, rồi nói tiếp:
- Chẳng phải con bảo cậu ta đối xử với con rất tốt à? Sao tự dưng lại làm lơ con kia chứ? Hôm qua hai đứa đã nói chuyện rõ ràng chưa đấy?
- Đã nói rõ ràng rồi.
- Thế thì tốt rồi.
Lý Thiện Xuân nghe thấy thế thì mới an tâm.
Bà ta cúi đầu tiếp tục ăn mì.
- Mẹ à…
- Hửm?
- Sao mẹ lại ghét mẹ của anh ấy tới vậy?
- Sao tự dưng con lại hỏi như thế?
- Con nghe nói lúc trước hai người từng là bạn thân, có phải không mẹ?
- Bạn thân gì chứ? Cô từng xem mẹ như bạn thân sao?
Đoạn bà ta lạnh lùng nhếch môi.
- Lúc còn đi học, cô ta ỷ trong nhà có tiền nên xem thường mẹ. Cái gì không dùng được thì ném cho mẹ, đồ ăn vặt ăn không hết, váy đã mặc qua, đồ trang điểm đã dùng rồi… Hừ! Cô ta xem mẹ như thùng rác vậy! Dù mẹ nghèo cũng không thèm mấy thứ cô ta đã dùng qua. Đây chính là sỉ nhục, xem thường mẹ! Bộ cô ta tưởng cô ta là công chúa, còn mẹ thì cứ làm nền cho cô ta suốt đời à!
Tần Mộ Sở có thể nhìn thấy vẻ ghen tị trong mắt mẹ mình.
- … Cho nên mẹ ngủ với Lâu Trọng Bách cũng vì muốn trả thù bà ấy ư?
- Đúng thế!
- Chẳng phải cô ta cứ thích ném đồ dùng qua rồi cho người khác sao? Vậy thì mẹ thành toàn cho cô ta thôi!
Vẻ mặt Mộ Sở trở nên khó coi.
- Mẹ à, đó là chồng người ta mà, sao mà giống được kia chứ? Mặc kệ lúc trước bà ấy có đưa những thứ đã xài ra cho mẹ để sỉ nhục mẹ hay là gì đấy, mẹ cũng đâu thể động tới chồng của bà ấy! Đây là nguyên tắc, là điểm mấu chốt đấy mẹ à!
- Người không phạm ta thì ta không phạm người. Nếu người đụng tới ta thì ta cần phải trả lại!
- Mẹ…
- Mẹ à, không phải như thế đâu. Mẹ…
Nhất thời cô khó chịu không biết nên nói gì mới đúng, trong lòng bực bội tới mức khó thở.
- Cho nên chuyện mẹ gài bẫy tìm người cưỡng hiếp mẹ của Lâu Tư Trầm hơn hai mươi năm về trước cũng là thật sao?
- Xem ra con cũng đã biết chuyện này rồi nhỉ…
- Sở Sở à, cho dù thế nào thì con cũng do mẹ sinh ra. Thật ra tính con cũng chẳng khác gì mẹ cả.
- Con không biết mẹ đang nói gì, con không giống với mẹ! Con cũng làm mấy chuyện đê tiện thế này như mẹ đâu!
- Không đâu, con làm còn tốt hơn mẹ nữa kia!
Lý Thiện Xuân mỉm cười nói:
- Ví dụ như Tần Vệ Quốc, Tần Triêu Tịch… Chẳng phải đối với bọn họ, con cũng có thù tất báo sao? Hơn nữa còn tàn nhẫn tới mức nào nữa? Con có để ý tới cuộc sống bây giờ của Tần Triêu Tịch không? Nghe nói bây giờ cô ta người không ra người, ma không ra ma, mà…
- Đừng nói nữa! Mẹ đừng nói nữa...
- Con tuyệt đối không giống như mẹ…
“Ầm” một tiếng, cô đẩy cửa ra rồi lao ra ngoài, nước mắt rơi như mưa.
Cô chạy một mạch tới tầng một, thậm chí suýt chút nữa thì té ngã nhưng cô lại không để ý. Trong lòng thầm mong rời khỏi “nhà” này, tựa như có mãnh thú đang đuổi theo ở phía sau vậy.
Tần Mộ Sở vừa mới chạy xuống lầu một thì trông thấy Lâu Tư Trầm.
Hắn cũng thấy cô đang chạy xuống.
Mộ Sở lao vọt vào lòng của Lâu Tư Trầm, sau đó cô không kiềm được mà ôm cổ hắn, rồi khóc to lên.
- Hu hu hu…
Lâu Tư Trầm biết tại sao cô khóc.
Hắn ngồi trên xe đã nghe thấy hết cuộc đối thoại giữa cô và mẹ cô.
Cho nên, trên đường tới bệnh viện, hắn vội vàng quay đầu xe lại, chạy nhanh tới đây.
Hắn cảm thấy may là mình đã về kịp lúc, trước khi cô phát điên lên thì hắn đã trở lại, ở bên cạnh cô.
- Hu hu hu…
Tần Mộ Sở gào khóc không ngừng, chẳng nói nên lời.
Tiếng khóc của cô khiến tim Lâu Tư Trầm đau nhói như bị bóp nghẹn.
Hắn vươn tay ôm chặt lấy Tần Mộ Sở, cố gắng truyền hơi ấm qua cho cô.
- Nếu như em cảm thấy có lỗi với bọn họ thì chúng ta có thể đi thăm cô ta.
“Bọn họ” mà Lâu Tư Trầm nhắc tới chính là Tần Vệ Quốc và Tần Triêu Tịch.
Mộ Sở càng khóc to hơn.
Lâu Tư Trầm khản giọng nói bên tai cô:
- Em đừng nghe mẹ em nói bậy. Chuyện này không thể trách em được. Nếu không phải bọn họ cố tình hại em thì sao Tần Triêu Tịch lại gả cho Lưu Triệt được kia chứ? Chẳng qua bọn họ tự tạo nghiệt mà thôi! Lại nói, chuyện đối phó với Tần Triêu Tịch là quyết định của tôi, chẳng liên quan gì tới em hết. Cho nên em không cần phải tự trách, hiểu chưa?
Hắn đau lòng hôn lên tóc mai của cô, an ủi cô.