Lâu Tư Trầm không cho Tần Mộ Sở thời gian nghỉ ngơi đã bắt đầu giao việc.
Tần Mộ Sở tức giận lườm hắn một cái nhưng cũng không phản đối, cô cầm tập giấy khi thời gian trên bàn lên rồi ra ngoài.
- Tần Mộ Sở!
Còn chưa kịp bước ra khỏi cửa cô đã bị người đàn ông phía sau gọi lại.
- Còn việc gì nữa sao? Trưởng khoa Lâu? Thầy Lâu!!
Tần Mộ Sở trợn mắt, quay ngoắt đầu lại.
Lâu Tư Trầm đút tay trong túi áo, từ từ dứng dậy, bóng dáng cao lớn nhìn xuống cô từ trên cao, hắn nhướng mày rồi nói:
- Chọn cô đúng là không phải ý của tôi, thế nhưng giữ cô lại thì cũng do tôi tự mình đề nghị đấy.
- Vì sao?
- Ngoại trừ việc có thể đàng hoàng sai bảo cô như bây giờ thì cô cảm thấy còn lý do gì nữa à?
- ...
- Biến thái!!
Tần Mộ Sở tức tối đến mức phải mắng người, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng cả lên.
Lâu Tư Trầm cũng chẳng hề để bụng, hắn thản nhiên gật đầu:
- Tôi sẽ cố gắng để bản thân không khiến danh hiệu cô tặng bị phí hoài!
- ...
Suýt nữa thì Tần Mộ Sở hộc máu.
Cô cảm giác nếu chính mình mà có bệnh tim thì chắc chắn phải bị tên này làm tức chết mấy bận rồi!
- Được rồi! Thầy biến thái, tôi cũng sẽ không để phí phạm cách giáo dục biến thái của thầy, cố gắng làm một trợ thủ nhân phẩm thấp mà tâm lý kiên cường!! Lát gặp sau!
Tần Mộ Sở nói xong lập tức ra khỏi văn phòng của người kia, lúc đi còn không quên giơ chân đạp cửa thật mạnh, cánh cửa “phanh – ” một tiếng rồi đóng sập lại.
Bên ngoài văn phòng trưởng khoa, y tá Lâm Như Hi thấy cảnh này không khỏi giật mình:
- Chị giỏi lắm bác sĩ Tần, không ngờ gan chị lớn thế đấy! Còn dám tỏ thái độ với trưởng khoa mới nữa chứ, không phải giờ người ta là thầy hướng dẫn của chị à?
- ...
- Y tá Lâm hiểu lầm rồi, tôi vừa đá cửa vì không có tay rảnh để đóng đó chứ. Đây này! Trên tay tôi đang ôm cả đống hồ sơ này!
Cô thật sự không muốn bất cứ ai trong bệnh viện biết được quan hệ khó nói giữa mình và Lâu Tư Trầm.
Nếu để họ biết chỉ sợ cô sẽ càng khó ăn khó nói hơn!
Tần Mộ Sở về văn phòng, bỏ xuống thời gian biểu xong lập tức đến tầng 16.
Dù cô hết sức bất mãn với người hướng dẫn là Lâu Tư Trầm nhưng hắn là hắn, công việc là công việc, đứng trước bệnh nhân cô tuyệt đối sẽ không có chút chần chừ nào.
Nhưng chẳng ngờ chờ tới khi cô lên đến phòng bệnh đã thấy người nào đó còn tới trước cả mình.
Bên trong phòng, Lâu Tư Trầm mặc áo blouse trắng, dáng người cao lớn đứng thẳng tắp trước cửa sổ.
Đón ánh mặt trời, đầu hơi ngẩng, mày cau lại, chăm chú nhìn ảnh chụp CT não trên tay, ánh nắng vàng rực xuyên qua tán lá phong đỏ rực tràn vào phòng, tản trên khuôn mặt anh tuấn kia, cứ như khiến hắn được dát một lớp vàng mỏng manh chói mắt.
Ánh sáng rạng rỡ len vào đôi mắt đen như mực, khiến nó trở nên sinh động hơn hẳn.
Người thế này chỉ khẽ liếc mắt một cái là đủ để khiến người khác say mê đến chết!
Tần Mộ Sở đang nhìn đến mất hồn thì bên tai bỗng vang lên một tiếng khiển trách:
- Đứng đấy làm gì? Không vào nhanh lên!
Vẫn là giọng điệu khó chịu ấy!
Nhưng mà chẳng lẽ người này mọc mắt sau gáy à? Rõ ràng không hề quay đầu cơ mà, sao lại biết cô đã tới rồi nhỉ?
Tần Mộ Sở vội vàng đi vào trong.