Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 209




Em còn nhớ lần trước tôi truyền máu cho ba không?

Lâu Tư Trầm hỏi Tần Mộ Sở.

Cô gật đầu đáp:

  • Em nhớ chứ.
  • Tôi không phải là con ruột của ba!
Thật ra Tần Mộ Sở đã sớm nghĩ tới khả năng này.

- Đây là lý do anh tránh né em ư?

Lâu Tư Trầm lắc đầu, hắn nhìn chằm chằm vào Tần Mộ Sở rồi nói tiếp:

- Hơn hai mươi năm trước, mẹ tôi đã bị người bạn thân của bà bỏ thuốc, sau đó bà ta còn tìm người tới cưỡng hiếp mẹ tôi. Mà tôi lại chính là vết nhơ của chuyện đó!

Tần Mộ Sở nhìn hắn với ánh mắt kinh ngạc.

- Sao… sao lại như thế? Anh…

Cô nhất thời không biết nên an ủi Lâu Tư Trầm thế nào, chỉ đành nắm chặt lấy bàn tay lạnh băng của hắn mà nói:

- Anh nói mình như thế, vết nhơ gì chứ, chuyện này đâu có liên quan tới anh đâu! Muốn trách thì chỉ có thể trách bạn của mẹ anh mà thôi. Không! Chẳng phải bạn bè gì hết! Bạn bè chẳng bao giờ làm mấy trò đê tiện như thế cả! Mẹ anh đúng là đã nhìn lầm người rồi!

Tần Mộ Sở thật sự rất ghét loại “bạn bè” thế này, căn bản chẳng phải là người! Nhất thời cô cảm thấy đau lòng thay cho Vương Khởi Lệ.

Không phải ai cũng có thể chịu đựng được chuyện bị bạn phản bội, rồi lại bị người ta cưỡng hiếp.

Lâu Tư Trầm nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Mộ Sở, nhéo lòng bàn tay mềm mại của cô hồi lâu rồi mới nói:

  • Người năm đó đã gài bẫy mẹ tôi chính là… Lý Thiện Xuân, chính là mẹ em!
Lâu Tư Trầm vừa nói xong thì hắn lập tức cảm giác được bàn tay nhỏ bé kia thoáng cái cừng đờ lại.

Cô bỗng dưng tái hết cả mặt.

Đoạn cô nói với vẻ hoảng loạn:

- Sao lại có thể như thế?

Tần Mộ Sở không tin, cũng không dám tin vào chuyện vừa nghe được.

Cô rụt tay lại, bàn tay nhỏ bé mới nãy còn ấm áp nay đã lạnh như băng. Cô lắc đầu nói:

- Em không tin, nhất định mọi người đã nhầm lẫn rồi, sao mẹ em lại là người xấu xa đến thế?

Lâu Tư Trầm mím môi không đáp.

Tần Mộ Sở đứng dậy.

- Em phải về hỏi bà ấy!

Lâu Tư Trầm duỗi tay kéo cô vào lòng mình rồi nói:

- Nói xong chuyện của chúng ta dã.

Hiện giờ lòng Mộ Sở rối như tơ vò, nghe Lâu Tư Trầm nói thế, cô đành phải kiềm nén những buồn phiền, lo lắng trong lòng xuống rồi gật đầu.

- Được rồi, anh nói tiếp đi.

Lâu Tư Trầm trầm giọng nói nhỏ bên tai cô:

- Tôi hy vọng cho dù ba mẹ chúng ta có ân oán thế nào cũng không ảnh hưởng tới tình cảm của hai ta, được chứ? Tôi thừa nhận. Ban đầu khi tôi nghe được chuyện này thì tôi đã rất tức giận. Thậm chí tôi biết em là người vô tội nhất nhưng tôi vẫn không nhịn được cơn tức này. Mấy hôm nay tôi tránh né em, tôi sợ mình vừa nhìn thấy em lại nhớ tới những đau khổ mà bà ấy đã phải chịu. Vì thế tôi mới không gặp em, đồng thời tôi cũng muốn có thời gian để bình tĩnh lại.

Lâu Tư Trầm nói tới đây thì thở dài một tiếng rồi ôm chặt Tần Mộ Sở.

- Em có hiểu được suy nghĩ của tôi không?

Tần Mộ Sở im lặng khóc thầm.

Sao cô không hiểu được kia chứ?

Chẳng phải sáu năm trước cô cũng từng như hắn sao? Cô đau khổ trong những lời nói dối mẹ cô đã thêu dệt nên, cô cứ nghĩ bà ấy bị mẹ Lâu Tư Trầm hại chết, sau đó cô lại trút hết những hờn giận, đau khổ lên người hắn.

- Em muốn về hỏi bà ấy…

Thật ra Tần Mộ Sở không phải không tin hắn, chẳng qua cô không muốn tin vào điều đó mà thôi.

Cô vùi mặt vào lòng Lâu Tư Trầm, hai tay nắm chặt lấy cổ áo sơ mi của hắn, không kiềm được mà khóc thành lời:

  • Tư Trầm, nhất định mẹ em không phải hạng người đó…
  • Nếu là thật, em thay bà ấy xin lỗi anh và bác gái có được không? Hu hu hu…
Tâm trạng Tần Mộ Sở vô cùng kích động, cô khóc tới mức cả người run rẩy trong lòng hắn.

Những lời nói này của Lâu Tư Trầm khiến cho sự kính trọng cô dành cho mẹ mình vỡ tan tành, tam quan giống như bị đánh mạnh vào khiến cô chịu không nổi.

Lâu Tư Trầm biết trong lòng Mộ Sở khó chịu. Trong lòng cô, mẹ cô vẫn là người tốt đẹp nhất, lương thiện nhất nhưng thoáng cái lại trở thành kẻ xấu xa, đê tiện. Đổi lại là người khác thì họ cũng khó mà chấp nhận được chuyện này.

Lâu Tư Trầm ôm Tần Mộ Sở ngồi xuống ghế salon, vỗ nhẹ vào lưng cô nhằm xoa dịu tâm trạng của cô.

  • Đáng lẽ anh nên đoán ra được em sẽ như thế này…
  • Hu hu hu…
Mộ Sở nhào vào lòng hắn khóc ầm lên.

Thật ra tới giờ này, Mộ Sở đã tin lời của Lâu Tư Trầm. Cô biết hắn sẽ không kích động giống mình. Sau khi gặp phải chuyện này thì hắn sẽ tìm chứng cứ, rồi mới nói cho cô nghe.

Mà việc được nói ra từ miệng Lâu Tư Trầm thì cũng chứng minh nó là thật.

Điều khiến Mộ Sở khó chịu không chỉ vì hình tượng người mẹ đẹp dẽ trong lòng cô đã hoàn toàn sụp đổ, mà cô còn cảm thấy hổ thẹn với Lâu Tư Trầm, với mẹ của hắn. Cảm giác này không ngừng gặm nhấm trái tim nhạy cảm của cô tựa như sâu mọt.

Chẳng biết Tần Mộ Sở đã khóc bao lâu nhưng hai mắt đã sưng lên, Lâu Tư Trầm lấy khăn lau nước mắt trên mặt cô rồi nói:

- Lát nữa em nhớ thoa thuốc, không thôi sáng mai mắt lại sưng hơn đấy.

Tần Mộ Sở hít mũi một cái, lau sạch nước mắt nước mũi trên mặt rồi ném khăn giấy vào thùng rác,

- Tối nay em ở lại đây nhé?

Lâu Tư Trầm hỏi cô.

Tần Mộ Sở lắc đầu, hai mắt lại ướt lệ.

  • Em phải về nhà.
  • Em vẫn muốn hỏi thẳng bà ấy à?
  • Ừm…
Mộ Sở nói xong, vành mắt lại đỏ chực khóc.

- Em không thể làm thế được.

Lâu Tư Trầm lau nước mắt trên mặt cô rồi nói:

  • Nếu em trở về thế này lại khóc nữa cho xem! Tôi không cho em về, em cứ ở lại ngủ một giấc đã. Có chuyện gì thì mai hẵng nói, bằng không ngày mai mắt em sưng tới mức mở không lên đấy.
  • Nhưng em ở lại đây cũng không ngủ được.
  • Ít ra ôi sẽ yên tâm hơn.
Lâu Tư Trầm thở dài, vén lọn tón ướt nước mắt ra sau tai cô.

- Đáng lý ra anh không nên nói cho em biết.

Lâu Tư Trầm cảm thấy hối hận.

Đoạn hắn xoa eo của Mộ Sở.

  • Em đi tắm rồi ngủ một giấc đi!
  • … Ừm.
Tần Mộ Sở ngoan ngoãn muốn đứng dậy, bỗng cô ngồi xuống, níu chặt cổ áo cảu anh, hai mắt đỏ bừng nhìn anh đầy sợ hãi.

- Anh còn giận em ư?

Trông thấy dáng vẻ này của cô, trong lòng Lâu Tư Trầm đau nhói.

Hắn kéo hai tay cô xuống rồi nắm chặt lấy tay cô, lắc đầu đáp:

- Tôi không nỡ giận em, chẳng qua tôi tránh né em vì sợ bản thân sẽ nói mấy câu khó nghe, xúc phạm tới em. Em hiếu chưa?

Tần Mộ Sở nghe thấy thế mới mỉm cười.

- … Cảm ơn anh.

Cô ngửa đầu hôn lên đôi môi quyến rũ của hắn.

Tuy chỉ lướt nhẹ nhưng lại tràn đầy tình yêu.

Lâu Tư Trầm xoa đầu cô đầy cưng chiều.

  • Tôi đã tìm thấy ba ruột của mình rồi.
Tần Mộ Sở trố mắt ra, nhìn hắn với ánh mắt kinh ngạc.

Cô hé miệng muốn hỏi nhưng lại cảm thấy bản thân không có tư cách hỏi nhiều, cho nên cô bèn nuốt lại lời muốn nói.

Dường như Lâu Tư Trầm biết cô đang nghĩ gì.

- Muốn hỏi gì sao?

Ngón tay của hắn lướt nhẹ trên mặt cô.

  • Em muốn hỏi gì cứ hỏi đi.
  • Ông ấy… là hạng người gì thế?
Rốt cuộc Mộ Sở cũng hỏi.

- Tốt hơn tôi nghĩ.

Lâu Tư Trầm ôm Tần Mộ Sở vào lòng, hắn ngước mất nhìn chằm chằm vào chùm đèn thủy tinh ở trên đỉnh đầu, đắn đo một hòi rồi nói:

- Tôi cứ tưởng ông ấy sẽ là hạng lưu manh, du côn ham mê bài bạc chẳng ra gì. Nhưng sau khi nhìn thấy ông ấy mới phát hiện không phải. Ông ấy là một giáo sư đại học, đeo gọng kính màu bạc, trông rất lịch sự, không giống người đã phạm tội ác tày tời.

Nghe hắn nói như thế, trong lòng Tần Mộ Sở mới dễ chịu hơn phần nào.

Có điều ngẫm lại cũng đúng, một tên lưu manh du côn thì sao có thể sinh ra một người con xuất sắc như hắn được kia chứ? Cô sẽ không tin đâu.

- Chừng bốn mươi mấy thì ông ấy mới kết hôn, hai vợ chồng cũng rất yêu thương nhau. Bọn họ còn có một đứa con trai, thằng bé cũng khá lắm.

Tần Mộ Sở cảm giác được Lâu Tư Trầm không bài xích ba ruột và cả nhà ông ấy, thậm chí còn ẩn chứa chút vui vẻ trong giọng nói của hắn.

Đối với Tần Mộ Sở thì hắn có thể như thế, chính là niềm an ủi lớn nhất của cô.

  • Nghe anh nói như thế, em rất muốn gặp bọn họ.
  • Sẽ có dịp gặp thôi.
Lâu Tư Trầm do dự một lúc rồi mới nói:

  • Chờ sau khi Đuôi Nhỏ khỏe lại, chúng ta chọn một ngày cuối tuần tới thành phố ấy chơi.
  • Ừm!
Nói tới đi chơi, Tần Mộ Sở hăng hái trở lại:

  • Chỗ đó có nhiều di vật văn hóa nhỉ! Em luôn muốn tới đó nhưng mãi chẳng có dịp để đi. Chờ con khỏe lại thì chúng ta nhất định phải đi đến đó!
  • Ok!
  • Cứ quyết định như thế nhé.
Thật ra Tần Mộ Sở càng mong chờ gặp ba ruột của Lâu Tư Trầm hơn.

Sau đó Lâu Tư Trầm xoa gáy cô.

  • Đi thôi, tắm xong rồi ngủ một giấc, giờ đã trễ lắm rồi.
  • Ừm.
Nói lâu như thế, lòng cô cũng nhẹ bớt phần nào.

Cô bèn đứng dậy rồi bắt đầu tắm rửa thay đồ,

Trong đầu cô vẫn còn đang nghĩ ngợi, ngày mai nên nói chuyện với mẹ mình như thế nào…

Rốt cuộc giữa mẹ cô và Vương Khởi Lệ lại có xích mích gì kia chứ? Chẵng lẽ là vì Lâu Trọng Bách ư?

Tần Mộ Sở thở dài một tiếng rồi lắc đầu, ép mình thôi nghĩ tới nó.

Giống như Lâu Tư Trầm nói vậy, có gì mai hẵng tính!