Mộ Sở lau nước mắt rồi vừa khóc thút thít vừa nói.
Tiết Bỉnh thở dài não ruột.
Anh ta biết tình hình thực tế, thế nhưng không có mệnh lệnh của Lâu Tư Trầm thì làm sao mà anh ta dám tùy tiện nói. Anh ta chỉ dám nói với Tần Mộ Sở:
- Thiếu phu nhân à, không phải cô chọc thiếu chủ giận đâu, là tại thiếu chủ... Ôi! Tôi thấy giờ cô đừng để ý đến ngài ấy làm gì, cứ để ngài ấy tĩnh tâm suy nghĩ một thời gian đi. Bao giờ nghĩ xong thì ngài ấy sẽ chủ động tìm cô, lúc đó cô tính sổ với ngài ấy sau cũng chưa muộn mà.
Tiết Bỉnh nghĩ nếu để Lâu Tư Trầm nghe thấy câu nói của mình thì anh ta sẽ mất teo cả nửa cái mạng.
Mộ Sở biết mình sẽ chẳng hỏi được gì từ Tiết Bỉnh đâu. Anh ta là người cẩn thận, nếu không có mệnh lệnh của Lâu Tư Trầm thì anh ta sẽ chẳng dám nói lung tung nửa câu.
- Thôi. Tôi không làm khó dễ anh nữa. Anh cứ làm việc của anh đi, để tôi trông Đuôi Nhỏ là được rồi.
- Vâng.
- Nếu thiếu phu nhân cần gì thì có thể tìm tôi bất cứ khi nào nhé, thiếu chủ bảo thế đấy ạ.
Mộ Sở lạnh lùng nhếch miệng:
- Tôi nhận ý tốt của anh ấy, nhưng thôi khỏi đi!
Tiết Bỉnh biết Tần Mộ Sở đang giận nên cũng không dám nói gì thêm:
- Vậy tôi đi trước đây ạ, tạm biệt thiếu phu nhân nhé.
- Không tiễn.
- ...
Lâu Tư Trầm đứng ngoài cửa một ngôi nhà, giữa những ngón tay thon dài cầm một điếu thuốc.
Hắn không hút thuốc mà chỉ cúi đàu nhìn nó, trong đôi mắt đen thẳm đong đầy vẻ nghiền ngẫm.
Thư kí Lâm đứng sau lưng hắn, những cấp dưới khác thì canh giữ ở bên dưới.
Bỗng nhiên, cửa thang máy mở ra sau một tiếng “tinh”.
Tiếng nói chuyện cũng vang lên liền sau đó:
- Ba ơi! Tối nay con muốn ăn beefsteak được không ạ?
Nghe giọng nói có vẻ là một thiếu niên mười mấy tuổi.
- Được, con muốn ăn gì thì ba sẽ làm cho con món đó!
Đáp lời là một người đàn ông chạc năm mươi.
- Ông đừng có mà chiều nó.
Lần này là một người phụ nữ đứng tuổi. Bà nói tiếp:
- Beefsteak toàn là đồ mua ngoài, chẳng tốt đâu, ăn vừa thôi.
Đây là đoạn đối thoại bình dị nhất của một gia đình ba người.
Đôi ngươi đen thẳm của Lâu Tư Trầm sầm xuống.
Hắn dụi tắt điếu thuốc trong tay vào gạt tàn trên thùng rác, lúc này ba người nhà kia cũng đã đi tới bên này.
Thấy có người lạ đứng ở cửa nhà mình, Tô Thành Lý kinh ngạc hỏi:
- Anh gì ơi... mọi người làm gì ở...
Lâu Tư Trầm nhìn người đàn ông trước mặt với vẻ hờ hững.
Kính mắt màu bạc, mặt mũi đường hoàng, khí chất nhã nhặn, dù mái tóc đã bạc phong sương nhưng vẫn ngời ngời phong thái văn nhân. Nếu không biết hành vi hèn hạ của người đàn ông này vào hơn hai mươi năm về trước thì có thể nhận định ông ta đúng là người có văn hóa đấy. Thế nhưng thực ra thì chỉ là phường mặt người dạ thú mà thôi.
Tô Thành Lý bị Lâu Tư Trầm nhìn đến khó chịu, song lại thấy chàng trai trước mắt nhìn quen quen như thể đã gặp ở đâu rồi.
Nhưng nếu đã từng gặp thì làm sao ông lại có thể không nhớ rõ diện mạo và khí chất này được cơ chứ?
Trong ấn tượng của ông, ông chẳng có sinh viên nào ưu tú như thế cả.
- Thầy Tô.
Thư kí Lâm sau lưng Lâu Tư Trầm lên tiếng trước.
Cô mỉm cười với thái độ cực kì lễ phép:
- Ông chủ của chúng tôi có chuyện riêng cần nói với thầy.
Vợ của Tô Thành Lý tưởng Lâu Tư Trầm là học trò của chồng mình, bèn vội vàng chào đón hắn:
- Vào đây vào đây, có gì thì vào nhà nói.
- Không cần.
- Cậu vào phòng tôi nói cũng được.
Tô Thành Lý nói rồi làm động tác mời với Lâu Tư Trầm.
Nhìn cách ăn mặc và dáng dấp của người này thì Tô Thành Lý biết hắn cũng không phải phường du côn vô lại, ông cũng tương đối yên tâm.
Lâu Tư Trầm nhíu mày, do dự vài giây rồi bước vào.
Trước khi vào, hắn nhìn cậu nhóc đi qua người mình một cái thật sâu.
Tô Thành Lý thấy hắn nhìn con trai mình thì giới thiệu:
- Đây là con trai tôi, Tô Lực, mới mười tuổi.
Lâu Tư Trầm gật đầu tỏ vẻ đã hiểu rồi đi vào trong.
Thư kí Lâm cũng đi sát theo sau hắn.
Ngôi nhà được trang hoàng theo phong cách Trung Quốc điển hình, mang đầy mùi giấy mực thư hương, cho người ta cảm giác cực kì thoải mái.
Lâu Tư Trầm vào thư phòng của Tô Thành Lý.
- Ngồi đi.
Tô Thành Lý mời Lâu Tư Trầm ngồi xuống ghế dành cho khách.
Lâu Tư Trầm cũng không khách khí.
Tô Thành Lý ngồi xuống ghế chủ nhà rồi hỏi:
- Cậu họ gì?
- Lâu.
Ông ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Sắc mặt thoắt biến.
Sau đó, Lâu Tư Trầm bổ sung:
- Lâu Tư Trầm.
Ánh mắt Tô Thành Lý nhìn Lâu Tư Trầm như lặng đi, tay cầm ấm rót nước đến tràn ra mà ông cũng không để ý.
Nước chảy róc rách xuống khay trà.
Lâu Tư Trầm không nhìn nổi nữa, bèn cong ngón tay gõ xuống mặt bàn rồi nhắc nhở:
- Nước tràn kìa.
Bấy giờ Tô Thành Lý mới hồi thần rồi cười ngượng:
- Ngại quá.
Ông buông ấm trà xuống, tìm khăn lau vệt nước trên bàn, đặt ấm vào bếp điện, cắm lại, xong xuôi mới mỉm cười nói với Lâu Tư Trầm:
- Cậu Lâu cố ý tới tìm tôi là vì có chuyện quan trọng gì sao?
Lâu Tư Trầm cũng chẳng buồn vòng vo với ông ta. Hắn lấy tấm ảnh mẹ mình trong túi áo ra, đặt lên mặt bàn, đẩy về phía ông, rồi bình tĩnh hỏi một câu:
- Có quen bà ấy không?
Ánh mắt của Tô Thành Lý dán chặt lên tấm ảnh ấy, đôi mắt không hề chớp. Dường như thời gian cũng trở nên yên lặng, chỉ có tiếng bếp điện đun trà sôi phát ra tiếng sùng sục nho nhỏ.
Vẻ mặt của Tô Thành Lý rất điềm tĩnh nhưng trong ánh mắt lại như có vô vàn cảm xúc phức tạp đang trào sôi, tựa như đau xót, tựa như hối hận, lại tựa như hoài niệm. Cảm xúc ấy Lâu Tư Trầm không tài nào hiểu được.
Một lúc lâu sau, ông mới thở dài:
- Tôi có lỗi với bà ấy.
Lâu Tư Trầm cau mày.
Hắn cực kì, cực kì ghét câu nói này.
- Không phải sai lầm nào cũng chỉ cần nói một câu “có lỗi” là xong.
- Phải, phải...
- Bà ấy có khỏe không?
- Rất khỏe.
- Thế là tốt rồi.
Ông cười cười, hỏi hắn:
- Cậu là con trai của bà ấy à?
- Phải.
- Chuyện gì nên đến chung quy vẫn phải đến, món nợ nên trả cuối cùng cũng phải trả thôi. Cậu Lâu, cậu muốn tôi làm gì? Chỉ cần cậu không làm tổn thương đến người nhà của tôi, thì cậu muốn tôi làm gì để đền bù cho bà ấy cũng được.
Lâu Tư Trầm nhìn ông bằng ánh mắt lạnh lùng.
- Tôi muốn biết tất cả chân tướng sự việc năm đó.
Trong mắt Tô Thành Lý toát lên tia nhìn thống khổ. Ông do dự vài giây rồi nói:
- Thực ra tôi, mẹ cậu và Lý Thiện Xuân là bạn học cùng thời đại học. Tôi thầm mến mẹ cậu nhiều năm, thế nhưng tôi biết bà ấy không thích tôi, trong lòng bà ấy chỉ có Lâu Trọng Bách, chính là ba cậu đó. Lần nọ mẹ cậu say rượu, Lý Thiện Xuân gọi điện cho tôi, nhờ tôi đến khách sạn đón bà ấy về. Sau đó tôi mới biết tối đó bà ấy không hề uống rượu, mà là bị Lý Thiện Xuân bỏ thuốc... tôi có lỗi với mẹ cậu...
Tô Thành Lý thở dài, trong mắt hiện rõ vẻ sám hối:
- Thực ra tối đó tôi đã phát hiện ra mẹ cậu không ổn...
Ông lại lắc đầu:
- Tôi nói thương bà ấy, thế nhưng cuối cùng tôi vẫn làm bà ấy bị tổn thương.
Lưu Trì Tân yên lặng nghe chuyện cũ, không biết là nên cảm thấy may mắn hay thấy sao mới tốt.
Ít nhất thì ba ruột của hắn cũng không phải là kẻ cặn bã tội ác tày trời, tuy không đến mức có thể tha thứ, nhưng không tính là quá xấu xa.
Thế nhưng... Lý Thiện Xuân thì sao?
Bà ta là mẹ của Tần Mộ Sở! Bà ta là mẹ của người hắn yêu...
- Tôi hút thuốc được không?
Lâu Tư Trầm hỏi Tô Thành Lý.
- Được chứ, cứ tự nhiên.
- Cảm ơn.
Tô Thành Lý nói:
- Tôi đã nén chuyện này trong lòng quá nhiều năm, đến tận bây giờ vẫn không dám nói cho ai biết, cũng chẳng thể buông bỏ tội lỗi của chính mình, không quên nổi bà ấy, mãi đến mười năm trước, gặp mẹ của Đại Lực, tôi mới có thể buông được phần nào...
Lâu Tư Trầm phà một hơi khói nồng:
- Tốt lắm.
- Nay tôi nói được với cậu chuyện này, trong lòng thoải mái hơn nhiều lắm.
Lâu Tư Trầm không muốn nhận. Xưa nay hắn không uống thứ gì mà người ngoài cho, thế nhưng không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà hắn lại vươn tay đón lấy tách trà ấy:
- Cảm ơn.
Hắn nói lời cảm ơn dường như khiến cho Tô Thành Lý vừa vui mừng vừa bất ngờ. Bởi vì thái độ của hắn trước đó có dễ chịu như thế đâu.
Tô Thành Lý cười cười:
- Tiếc là mẹ cậu không tới đây cùng cậu.
Lâu Tư Trầm không nói gì.
Tô Thành Lý nhìn hắn, như thể muốn nhìn xuyên qua hắn mà thấy một người khác.
- Cậu rất giống mẹ cậu.
- Tôi giống ông hơn.
Hắn nói thật lòng.
Ngay khi nhìn thấy Tô Thành Lý thì Lâu Tư Trầm đã có thể khẳng định người đàn ông trước mắt đúng là ba ruột của mình rồi.
Tô Thành Lý nghe xong, bàn tay cầm chén nước run lên. Ông nhìn Lâu Tư Trầm bằng vẻ mặt cực kì khiếp sợ, khó tin và kích động:
- Cậu... cậu nói gì cơ?
Lâu Tư Trầm dụi tắt điếu thuốc trong gạt tàn, không nhìn ông, chỉ nói một câu vô cùng bình thản:
- Tôi là con của ông.