Vành mắt cô đỏ ửng lên, lòng tức giận mắng Lâu Tư Trầm từ đầu đến chân. Lần này mà hắn không tới dỗ cô thì còn lâu cô mới tha cho hắn.
Cốc cốc cốc
Cửa phòng vang lên ba tiếng, Lý Thiện Xuân đẩy cửa bước vào.
- Sở Sở, con sao thế?
- Mẹ...
- Sao mà mắt đỏ hoe thế kia? Ai bắt nạt con à? Lâu Tư Trầm hả?
- ...
- Đừng khóc, con đừng khóc.
Lý Thiện Xuân vội vàng rút khăn giấy đưa cho cô:
- Người yêu cãi nhau là chuyện bình thường mà, hôm nay cãi rồi mai lại làm lành ngay thôi.
Tần Mộ Sở dùng khăn giấy lau nước mắt rồi nức nở:
- Cái chính là con chẳng biết vì sao anh ấy lại cãi nhau với con nữa, chẳng hiểu ra làm sao cả.
Mộ Sở suy nghĩ hồi lâu vẫn chẳng ra chút manh mối.
Cô thấy oan ức dã man, ấm ức dã man!
Người ta bị nhốt vào tù còn được biết vì sao mà! Cô thì hay rồi, tự nhiên bị kết án chẳng minh chẳng bạch, đã thế còn không được giải thích nữa chứ.
Đúng là càng nghĩ càng tức, càng tức càng muốn khóc mà!
Tên đàn ông kia xấu xa quá đi mất!
- Đừng buồn mà con. Có phải còn chưa ăn uống gì không? Mẹ làm cho con một ít nhé?
Lý Thiện Xuân nói xong bèn đứng dậy định đi nấu cơm.
- Không cần đâu mẹ, mẹ đừng nấu, con nuốt không vô! Với cả con gọi đồ ngoài rồi.
Mộ Sở vội vàng kéo tay Lý Thiện Xuân lại.
- Đồ ăn ngoài không sạch sẽ gì, con ăn ít thôi.
- Nhưng mà đó là đồ từ khách sạn bảy sao mang tới đó.
- Được rồi, dù có là đồ ăn của khách sạn bảy sao thì mang tới cũng nguội ngắt rồi, ăn làm sao ngon được? Để mẹ nấu cho con bát mì nóng, con đi rửa mặt đi rồi ăn này.
Nói đoạn, Lý Thiện Xuân bước ra ngoài, đi vào bếp nấu mì cho Tần Mộ Sở.
Mộ Sở không thèm ăn chút nào, thế nhưng mẹ mình đã vào bếp rồi, cô không thể phụ lòng tốt của mẹ được.
Mộ Sở bò dậy khỏi giường rồi vào toilet rửa mặt. Cô nhìn chính mình trong gương, chỉ thấy càng ngày càng hốc hác.
Lớp trang điểm từ sáng đã sớm bị phai hết rồi, phấn mắt loang lổ nhuộm vùng mắt đen sì trông đến là lôi thôi nhếch nhác. Tần Mộ Sở dùng nước tẩy trang rửa sạch mặt mũi, rửa xong mới thấy cả người thoải mái hẳn lên.
Lúc cô đi ra khỏi phòng thì mì của Lý Thiện Xuân cũng đã được bưng ra bàn, nóng hôi hổi. Bấy giờ Tần Mộ Sở mới thấy bụng mình đói cồn cào.
- Mau ra đây ăn nào, mì mà nguội nó dính vào nhau bây giờ.
Lý Thiện Xuân kéo Mộ Sở qua.
Mộ Sở ngồi xuống trước bàn:
- Ôi, thơm quá.
Cô ngửi mùi đã thấy thích rồi, bèn cầm đũa ăn ngấu nghiến.
Mì nóng vào dạ dày, Mộ Sở mới thấy lòng mình không còn trống rỗng và lạnh lẽo như trước nữa.
Hơi nóng phủ mờ đôi mắt, Mộ Sở cười mà mắt đỏ hoe:
- Sống với mẹ là sung sướng nhất! Con không mẹ gặm lá đầu đường! Trước kia con có gặp chuyện gì khó chịu cũng chỉ có thể về trốn trong chăn khóc trộm rồi nén lau nước mắt thôi. Lúc con không có tâm trạng ăn cơm thì nhịn đói cả đêm, chẳng có ai quan tâm con cả. Bây giờ thì khác rồi, mẹ xem, lúc con không vui thì mẹ hỏi han ân cần thế, biết con không muốn ăn còn nấu mì ngon thế này cho con ăn nữa...
Mộ Sở nói xong thì mắt ầng ậng nước.
Lý Thiện Xuân nghe con gái nói cũng thấy mũi cay cay:
- Nhỏ ngốc này, sao nói nhiều thế, ăn đi...
Con cái bày tỏ tình cảm làm hoen mờ đôi mắt người mẹ. Bà vội quay người len lén lau đi.
Nước mắt rơi xuống bát mì của Tần Mộ Sở.
Cô không biết mình cảm động quá mà khóc, hay là tủi thân quá mà khóc. Có lẽ là vì cả hai nguyên do ấy.
Một lúc sau, Tần Mộ Sở ăn hết bát mì, đến nước cũng húp cạn luôn.
- No quá đi thôi!!
Cô vỗ vỗ bụng mình, sắp bội thực đến nơi rồi.
- Ai bảo con ăn hết rồi còn húp cả nước cơ.
- Vì ngon quá mà.
- Ngon thì cũng ăn có chừng thôi chứ.
- Mẹ để con rửa cho.
- Ừ ừ, thế thì cho con rửa.
Mộ Sở vào bếp rửa bát, Lý Thiện Xuân cũng vào rót trà cho cô.
Mộ Sở bỗng hỏi bà:
- Mẹ ơi, hôm nay lúc Lâu Trọng Bách bị xe tông thì đang ở cùng với mẹ à?
Lý Thiện Xuân ngẩn ra rồi gật đầu:
- Ừ.
- Sao mẹ không hỏi tình hình của ông ấy? Không quan tâm tí nào hả?
- Mẹ biết là ông ấy không sao.
- Mẹ à, trước giờ con không biết mẹ nhẫn tâm như vậy đó.
Cô cười giảng hòa:
- Mẹ ơi, con đùa với mẹ thôi, mẹ đừng để bụng nhé...
- Con nói không sai, mẹ đúng là một kẻ nhẫn tâm...
Nếu không nhẫn tâm, làm sao bà ta có thể bỏ mặc con gái mình suốt sáu năm chẳng hề quan tâm?
Nếu không nhẫn tâm, làm sao bà ta có thể để mặc người khác tra tấn mình cả đời mà không chết?
Bà có thể đối xử độc ác với người khác, cũng có thể đối xử độc ác với chính bản thân mình.
Người làm chuyện lớn, ai mà chẳng nhẫn tâm?
- Mẹ ơi, mẹ đừng giận mà, con thật sự chỉ đùa thôi.
Mộ Sở vội vàng dỗ mẹ vì sợ bà mất hứng:
- Ca mổ của Lâu Trọng Bách thành công lắm, nếu an dưỡng tốt thì không vấn đề gì đâu.
Lý Thiện Xuân chỉ “ừm” một tiếng rất thản nhiên chứ chẳng hỏi thêm một câu dư thừa.
Mộ Sở còn muốn hỏi tiếp vì sao họ lại gặp nhau, thế nhưng thấy thái độ của mẹ mình như thế thì cô không dám hỏi nữa.
Mấy ngày sau...
Tiết Bỉnh cầm một tập hồ sơ, vội vã đi vào văn phòng của Lâu Tư Trầm:
- Thiếu chủ ơi, tra được rồi! Chuyện hai mươi năm trước...
Vì quá kích động mà anh ta nói năng cũng lộn xộn theo.
Lâu Tư Trầm vươn tay cầm tập hồ sơ trong tay Tiết Bỉnh thì nghe thấy anh ta nói tiếp:
- Ông ấy họ Tô, tên là Tô Thành Lý, người thành phố A chúng ta, nhưng sau khi xảy ra chuyện đó thì đã chuyển nhà tới tỉnh Lâm rồi. Ông ấy không phải là du côn lưu manh như chúng ta tưởng trước đó đâu, ông ấy là người trí thức trình độc cao... là giáo sư đại học đấy thiếu chủ.
- Giáo sư đại học?
Tấm ảnh trong hồ sơ chụp một người đàn ông trung niên đeo kính mắt, diện mạo nhã nhặn, trông rất có phong thái học tài hiểu rộng. Chỉ tiếc là...
- Mặt người dạ thú.
Đó là đánh giá của Lâu Tư Trầm với người đàn ông ấy.
Còn Tiết Bỉnh thì không dám bình luận như vậy, đành phải ngậm miệng, chẳng nói chẳng rằng.
...
Hôm nào Tần Mộ Sở cũng vào bệnh viện cùng Đuôi Nhỏ.
Nghe y tá nói Lâu Tư Trầm cũng đến hằng ngày, thế nhưng dù Tần Mộ Sở có chọn thời gian như thế nào cũng không gặp được hắn, chẳng biết có phải là hắn cố ý tránh mặt cô không.
Sau này Tần Mộ Sở dứt khoát không thèm để ý nữa, thích đến với Đuôi Nhỏ lúc nào thì đến lúc ấy.
Hôm nay, Mộ Sở vừa mới vào đến cửa phòng vô khuẩn thì đã thấy Tiết Bỉnh đứng đó rồi.
Trái tim cô hơi hẫng nhịp.
Chẳng lẽ là Lâu Tư Trầm đến đây sao?
Cô nhìn quanh bốn phía nhưng không thấy hình bóng hắn.
Tiết Bỉnh cũng đã nhìn thấy cô:
- Thiếu phu nhân.
Tiết Bỉnh vội vàng bước tới chào hỏi đầy cung kính.
Mộ Sở hơi bĩu môi rồi hỏi anh ta:
- Thiếu chủ nhà anh đâu?
- Thiếu chủ đi tỉnh khác, cho nên mới bảo tôi đến coi sóc cô chủ nhỏ lúc rảnh rỗi.
- Đi tỉnh khác?
- Anh ấy đi lúc nào thế?
Thế mà dám chẳng nói câu nào với cô!
- Đi từ hôm qua ạ.
Tiết Bỉnh đáp mà nơm nớp lo sợ.
- Cụ thể là đi đâu?
- Thành phố S ạ.
- Đi làm gì?
- ... Xử lý một số chuyện ạ.
- Đi với ai?
- Thư kí Lâm ạ.
- Không có ai nữa à?
- Chỉ có thêm vài cấp dưới nữa thôi.
Thực ra cô hiểu rõ mình chỉ đang giở thói trẻ con ra với hắn và Tiết Bỉnh mà thôi.
Hỏi xong, hai mắt cô đỏ ửng lên, miệng dẩu ra, cô nói trong giận dữ:
- Có phải Lâu Tư Trầm có người đàn bà khác rồi không? Anh ta thích cô gái khác rồi chứ gì? Nếu đúng thế thì anh ta chỉ cần nói với tôi một tiếng thôi, tôi chúc phúc cho họ mà! Thật đấy!
Cho dù Mộ Sở đã cố gắng kìm chế cảm xúc lắm rồi nhưng vẫn không nhịn được mà khóc lên thành tiếng.
Tiết Bỉnh vừa thấy Tần Mộ Sở rơi nước mắt thì cuống cả lên, vội vàng xua tay giải thích:
- Không phải đâu thiếu phu nhân ơi, tôi dám dùng nhân phẩm của mình ra đảm bảo, không không không, có lẽ trong mắt cô thì nhân phẩm của tôi cũng rẻ tiền lắm, tôi dùng cái đầu trên cổ bảo đảm với cô, thiếu chủ tuyệt đối không ngoại tình! Bao nhiêu năm nay trong lòng ngài ấy chỉ có mình cô mà thôi, làm sao mà thích người khác được chứ?!
- Thế rốt cuộc vì sao anh ta lại tránh mặt tôi như thế? Tôi chọc gì anh ta hả?
Tiết Bỉnh thở dài não ruột.