Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 202




Lâu Tư Trầm vẫn không nói chuyện.

- Nhanh hơn chút nữa!

Tài xế bắt đầu lái nhanh hơn, phóng xe đi đến bệnh viện Phụ Nhân.

Hai người dùng tốc độ nhanh nhất để đến bệnh viện.

- Anh ba!

Vừa mới đến trước cửa bệnh viện, Lục Ngạn Diễm đã nhanh chân đón họ, cùng nhau đi vào trong, dẫn dường cho họ, một bên nói:

- Bác trai vừa được đưa vào phòng phẫu thuật, phần đầu bị đụng trúng, bây giờ người phẫu thuật chính cho bác trai là Lưu Trị Tân.

- Tự mình tôi làm!

Lâu Tư Trầm vẫn giữ nguyên gương mặt trấn tĩnh.

Hắn làm, đối với bản thân, đối với ba hắn, đều càng nắm chắt cơ hội hơn.

Một hàng người đứng chờ, rất nhanh đã đi vào trong phòng phẫu thuật.

Lúc đến trước cửa phòng phẫu thuật, không còn thấy Lý Thiện Xuân nữa, chỉ thấy Vương Khởi Lệ đứng chờ bên ngoài, nước mắt không ngừng rơi.

Vừa thấy Lâu Tư Trầm bước đến, bà ta như nhìn thấy cứu tinh vậy, khóc nhào vào lòng con trai mình:

- Tư Trầm, con mau cứu ba con! Ông ấy ở bên trong lâu lắm rồi!! Con mau vào bên trong xem đi!!

- Con biết rồi! Đừng lo lắng.

Lâu Tư Trầm vỗ vỗ lưng Vương Khởi Lệ, rồi nói với Mộ Sở:

- Giúp tôi trông chừng mẹ tôi.

- Được! Anh mau vào trong đi!

Mộ Sở liền gật đầu.

Thật ra, nếu nói cô một chút cũng không quan tâm Lâu Trọng Bách là giả.

Người nằm trong đó, bất luận như thế nào cũng là ba của cô, ba ruột!

Lâu Tư Trầm nhanh bước đi vào phòng phẫu thuật.

Vương Khởi Lệ dường như lúc này mới chú ý đến sự tồn tại của Mộ Sở:

- Cô đến đây làm gì?

Bà hét một tiếng vào Mộ Sở.

Mộ Sở nhìn thấy Vương Khởi Lệ, lại nghĩ đến chuyện 6 năm trước bà ta đặt điều sai trái về mẹ của mình, cô thở dài một hơi, ngoan ngoãn gọi một tiếng:

- Bác gái!

Đây là lần đầu tiên Mộ Sở chào hỏi Vương Khởi Lệ, cũng là lần đầu tiên kính cẩn mà gọi bà.

Cô cuối đầu, lễ phép mà cuối người trước Vương Khởi Lệ, nói xin lỗi với bà:

- Lúc trước tôi có mạo phạm bác, xin lỗi!

Vương Khởi Lệ nhìn Mộ Sở như nhìn thấy quái vật vậy.

Hiển nhiên, đối với việc thay đổi 360 độ của Mộ Sở, bà ta cực kì ngạc nhiên.

Bà chau mày:

- Cô đừng nghĩ bây giờ dụ ngọt tôi, tôi sẽ cho phép cô và Tư Trầm ở bên nhau! Tôi nói cho cô biết, tuyệt đối không thể! Chỉ cần Vương Khởi Lệ tôi còn sống một ngày, cô cũng đừng nghĩ bước được nửa bước vào nhà họ Lâu! Lâu gia chúng tôi sẽ không nhận đứa con dâu như cô đâu!!

- ...

Mộ Sở không biết phải nói gì mới tốt.

Cô chỉ mím môi, cái gì cũng không nói.

Nói ít, sai ít.

Nhưng Vương Khởi Lệ không định buông tha cho cô, cô càng im lặng, Vương Khởi Lệ càng đắc ý, bà nhướng mày lên, hướng về Mộ Sở nói:

- Tôi còn chưa quên lúc đầu cô đã nói với tôi điều gì, chết cũng không gả vào Lâu gia chúng tôi? Sao! Vậy bây giờ sao không đi chết đi? Bám lấy Tư Trầm nhà chúng tôi, có mặt mũi nữa không?

- Tôi đã có con với Tư Trầm rồi!

Mộ Sở lúc trước không nói chuyện liên quan đến đứa bé, một là sợ Vương Khởi Lệ bà ta và Lâu Tư Trầm sẽ tranh giành quyền nuôi dưỡng Đuôi Nhỏ với mình. Hai là vì ‘cái chết’ của mẹ mình 6 năm trước, khiếng cô thêm vài phần sợ hãi Vương Khởi Lệ, tưởng bà ta là người không từ thủ đoạn nào, chỉ sợ là bà ta sẽ bất chấp quan hệ máu mủ mà ra tay với bé con bị bệnh.

Nhưng bây giờ, cô đã không sợ gì nữa rồi!

Cô biết, bé con có Lâu Tư Trầm, ai cũng không cướp đi được!

Cô cũng biết, về ‘cái chết’ của 6 năm trước chỉ là hiểu lầm!

Cho nên đã vậy rồi, tại sao không nói sự thật với bà ta chứ? Đuôi Nhỏ dù sao cũng là cháu nội của bà ta.

Quả nhiên, Vương Khởi Lệ vừa nghe thấy lời Mộ Sở nói, liền bị kinh động, sắc mặt càng không tin vào lời nói đó.

- Cô... Cô có thai rồi?!

Ánh mắt bà ta nhìn vào bụng của Mộ Sở, chau mày:

- Cái bụng cô một chút dấu hiệu cũng không có, cô chỉ là đnag lừa người mà thôi phải không? Cô đừng mong lợi dụng thủ đoạn này mà lừa Tư Trầm nhà tôi cưới cô về, tôi nói cho cô biết, cái loại lừa đảo này, không qua được mặt tôi đâu!

Mộ Sở lắc đầu:

- Tôi không mang thai.

- Vậy cô...

- Đứa bé đã được 5 tuổi rồi.

- Cái gì?

Bộ dạng Vương Khởi Lệ không dám tin.

- Con bé tên là Tần Diên Vĩ, là một con gái, nhìn thật ra cũng giống với Tư Trầm lắm.

Mộ Sở nói xong, lấy điện thoại mình ra, từ trong album tìm một tấm hình của Đuôi Nhỏ, cũng không để ý bà ta có muốn coi hay không, liền tự ý đưa tấm hình đến trước mặt Vuong Khởi Lệ:

- Bà xem.

Vương Khởi Lệ khó chịu nhìn một cái, nhưng thấy trong bức hình là một cô bé dễ thương dường như đã nhìn thấy qua ở đâu.

Nhìn thấy qua ở đâu chứ?

Bà tỉ mỉ nhìn thêm vài lần, đột nhiên như nhớ ra:

- Đây không phải là đứa bé cạo trọc đầu ở trong bệnh viện sao?

- ... Đúng.

Mộ Sở mới nhớ ra, hôm đó hai người họ đã gặp mặt nhau rồi.

Vương Khởi Lệ chau mày:

- Con bé bệnh? Bệnh gì?

- Hội chứng thực bào máu. Nhưng đã ghép tủy thành công rồi, là do bác sĩ Trình làm.

Vương Khởi Lệ nghe Mộ Sở nói xong, sắc mặt cũng biến sắc:

- Không có cách chăm sóc con bé tốt thì đừng sinh! Biết cô vô dụng mà!

- ...

Mộ Sở không có lời nào để phản bác.

Tuy Vương Khởi Lệ không biểu hiện là thích Đuôi Nhỏ ra, nhưng trong lời nói của bà ta Mộ Sở nghe được là bà đang lo lắng cho Đuôi Nhỏ.

- Con bé bây giờ đang ở đâu?

Vương Khởi Lệ hỏi cô.

- Con bé bây giờ đang ở phòng vô trùng, một thời gian nữa mới ra ngoài được.

- Ở bệnh viện này?

- Ừ.

- ...

Xung quanh lại yên tĩnh lại.

Ngưng một chút, Vương Khởi Lệ lại nhịn không được lại hỏi một câu:

- Tình hình sao rồi?

- Bác sĩ nói cũng tốt.

- Chỉ nghe bác sĩ nói thì có tác dụng gì? Cô không có đi thăm con bé?

- ...

Oan ức! Mỗi ngày cô đều thăm mà.

- Hôm nay vẫn chưa đến thăm, một lát nữa đợi bác trai ra ngoài rồi sẽ đi thăm con bé.

Vương Khởi Lệ cũng không nói gì nữa.

Bên trong phòng phẫu thuật –

- Thiếu máu!

Lâu Tư Trầm dặn dò một tiếng.

Ý tá đặc tuần đi lên trước, gấp gáp nói với Lâu Tư Trầm:

- Chủ nhiệm Lâu, e là túi máu không đủ!

Lâu Tư trầm vẫn bình tĩnh mà làm phẫu thuật, ánh mắt nhìn vào cái gương, cũng không ngẩng đầu:

- Đến kho máu lấy.

- Kho máu hết rồi.

Lâu Tư Trầm lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn vào y tá một cái:

- Hết rồi sao không nói sớm?!

Hắn nói xong đưa dao phẫu thuật cho Lục Ngạn Diễm:

- Cậu làm tiếp!

Y tá đỏ mặt mà giải thích:

- Tôi chỉ không ngờ là cần dùng nhiều máu đến vậy...

- Để tôi! Tôi cùng nhóm máu với ba tôi, tôi nhóm máu O.

Thực ra Lâu Tư Trầm không chú ý đến nhóm máu của mình, nhưng không lâu trước hắn nhìn thấy giấy khám sức khỏe của ông, hai người họ đều là nhóm máu O ( chỉ Lâu Trọng Bách với Vương Khởi Lệ), cho nên, hắn có thể xác định là mình là nhóm máu O.

Hắn cởi bao tay, hướng về phòng lấy máu mà đi.

Sau khi chuẩn bị xong, y tá bắt đầu lấy máu.

Vì đảm bảo an toàn, y ta đã lấy vài ông máu của hắn, đem đi hóa nghiệm kiểm tra, nhưng kiểm tra lại không thích hợp.

Đi vào không đến 10 phút, y tá chạy nhanh từ bên trong ra:

- Chủ nhiệm Lâu, máu của ngài và bác trai không giống nhau, phải làm sao?

- Không giống nhau?! Chuyện gì xảy ra?

Lâu Tư Trầm cầm lấy tờ giấy từ tay y tá.

Y tá nói:

- Máu của ba ngài là nhóm máu O, nhưng của ngài là nhóm máu A!

Lâu Từ Trầm nhìn vào bảng so sánh, chau mày thật chặt:

- Chắc là sai sót ở đâu rồi, cô đem so sánh một lần nữa!

- Vâng.

Y tá vội vàng đi lại vào phòng hóa nghiệm.

Lâu Tư Trầm nhanh chân đi ra ngoài, nói với một y tá đang đứng ở bàn trực:

- Đến ngoài phòng phẫu thuật, thông báo Tần Mộ Sở vào đây!

- Vâng!

Y tá nghe lệnh, chạy ra khỏi phòng phẫu thuật.

Lâu Tư Trầm đứng ở bàn trực của y tá đợi Mộ Sở, đôi mày đậm dày chau thật chặt lại thành một chữ ‘xuyên’, sắc mặt phức tạp khó hiểu.

Bên ngoài phòng phẫu thuật ‘rầm’ một tiếng cửa phòng mở ra, y tá đứng bên cạnh cửa, lớn tiếng nói:

- Bác sĩ Tần, chủ nhiệm Lâu mời cô vào trong một chuyến!

Mộ Sở có chút bất ngờ, nhưng không biết y tá gọi mình vào trong có ý gì.

Vương Khởi Lệ dường như cũng không hiểu, bà ta vài bước chân chạy đến, hỏi:

- Y tá, chồng tôi sao rồi? Tại sao lại gọi cô ta vào trong, không phải gọi tôi vào?

- Lâu phu nhân, ngài đừng lo, chũng tôi đang cố gắng cấp cứu bên trong, còn về việc mời bác sĩ Tần vào trong, đây là do chủ nhiệm Lâu sắp xếp, cụ thể làm gì, tôi cũng không rõ. Bác sĩ tần, phiền cô theo tôi vào trong!

Mộ Sở không dám dây dưa mất thời gian, nhanh chân đi theo y tá vào trong.

Mộ Sở thay xong quần áo khử trùng, rửa sạch tay, khử trùng xong, chạy vào khu vô trung, thì nhìn thấy Lâu Tư Trầm đứng trước cửa phòng hóa nghiệm chờ mình.

Mộ Sở chạy nhanh tới đó:

- Tìm em có việc gì không?

- Ba anh cần thêm máu, em đi thử xem xem được không.

Lâu Tư Trầm nhìn vào phòng hóa nghiệm.

- À, được!

Mộ Sở nhanh bước chạy vào trong, Lâu Tư Trầm cũng đi theo sau cô.

Lúc này, y ta lại cầm bảng xét nghiệm đi ra từ phòng hóa nghiệm, cô vừa đi vừa lắc đầu:

- Chủ nhiệm Lâu, xét nghiệm lại một lần nữa, máu của hai người cũng không khớp.

Hai mắt Lâu Tư Trầm đen sâu lắng.

Hắn dường như có một giây bất ngờ.

Nhóm máu O và nhóm máu O sinh ra đứa con, tuyệt đối không thể là nhóm máu A, cho nên, hiển nhiên là có vấn đề ở đâu đó.

Chỗ nào có vấn đề chứ?

Không lẽ...

- Chủ nhiệm Lâu?

Thấy Lâu Tư Trầm ngẩng người cầm lấy bảng xét nghiệm, y tá mới nhắc nhở hắn.

Lâu Tư Trầm mới bừng tỉnh, nói với Mộ Sở:

- Em thử xem, xem máu em có được không.

- Được!

Mộ Sở liền nằm lên giường.

Rất nhanh, y tá lấy máu cho cô, chưa được mấy phút, y tá liền hoan hỉ mà báo lại:

- Được! Bác sĩ Tần được!!

Lâu Tư Trầm và Mộ Sở nghe nói, đồng thời thở phào một hơi.

Mộ Sở bắt đầu lấy máu, Lâu Tư Trầm nhìn bảng xét nghiệm trong tay mình lại ngẩng người ra.

Mộ Sở thấy hắn có gì đó bất thường, cô nằm trên giường, lo lắng hỏi hắn:

- Tư Trầm, sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?

Lâu Tư Trầm cuối đầu nhìn cô, lắc đầu, không nói gì, chỉ hỏi cô:

- Đau không?

Mộ Sở cười cười:

- Cái này có gì mà đau, em cũng không phải là đứa trẻ 3 tuổi!

- Một lát nữa mua socola cho em.

- Được.

Lấy máu xong y tá nhịn không được mà cười nói:

- Thì ra chủ nhiệm Lâu cũng có lúc ấm áp như vậy nha!

Nếu không nhìn thấy hắn và Mộ Sở ở bên nhau, thật còn tưởng hắn là một cái máy tạo băng nữa!