Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 196




Tần Mộ Sở xấu hổ mím môi, không nói nhiều nữa.

- Mẹ ơi, chuyện đó...

Cô căng thẳng xoa tay rồi lên tiếng:

- Giờ con còn có việc phải làm, hay thế này nhé, mẹ cứ thu dọn đồ đạc đi, đợi chiều con xong việc sẽ về đón mẹ được không ạ?

- Đi đi! Con bận thì cứ đi trước, đừng lo cho mẹ!

- Chiều con về đón mẹ nhé.

- ...Ừ.

- Con đi đây ạ.

Cuối cùng đến tách trà nóng Tần Mộ Sở cũng chưa kịp uống đã ra khỏi phòng Lý Thiện Xuân.

Lúc ra ngoài sắc mặt cô phảng phất vẻ gì đó rất khó nói.

Lâu Tư Trầm thấy cô ra thì vội ném điếu thuốc trên tay rồi ra hiệu cho cô lên xe.

Cô ngẩn ngơ mở cửa vào ghế sau xe, chiếc xe màu đen phóng vụt đi, Lâu Tư Trầm ngồi bên dối diện cô.

Sắc mặt cô vẫn cứ tái nhợt.

Bàn tay đặt trên đùi hơi run rẩy, ánh mắt bối rối nhìn ngang ngó dọc nhưng nhất quyết không nhìn thẳng người đối diện.

Đương nhiên Lâu Tư Trầm nhận ra cô đang lúng túng.

Hắn giơ tay ra, ngón tay thon dài đỡ cằm rồi xoay khuôn mặt nhỏ nhắn kia lại đây, ép cô phải đối diện với chính mình, ánh mắt cô phải nhìn thẳng vào hắn.

- Dạ?

Cô nhìn hắn vẻ khó hiểu.

Lâu Tư Trầm nhướng mày hỏi:

- Con không phải của tôi thì của ai?

- Sao anh lại biết...

Cô vô cùng kinh ngạc.

Lâu Tư Trầm không trả lời mà chỉ cúi đầu mạnh mẽ áp sát vào đôi môi đỏ mọng của cô, thản nhiên cướp đoạt hơi thở mùi đàn hương trong đó.

Rõ ràng biết cô nói vậy chỉ vì muốn ứng phó với mẹ mình thôi thế nhưng hắn vẫn không kìm được muốn trêu đùa cô một chút.

Tần Mộ Sở bị hôn đến mức ngạt thở, đôi tay nhỏ bé theo bản năng nắm chặt áo sơ mi của hắn:

- Em... em nói là bạn trai cũ cũng đâu có sai...

Cô đang nỗ lực phản kháng.

Lúc này Lâu Tư Trầm mới thả ra, rồi lại di chuyển lên phía trên đôi môi thơm lừng, nhẹ nhàng hôn xuống, Tần Mộ Sở bị nụ hôn phớt của hắn làm cho mê đắm nhưng vẫn không quên vặn lại:

- Ngược lại là anh đó, không phải anh nên nói cho em biết tại sao lại biết em nói những gì à?

Tay Lâu Tư Trầm vuốt nhẹ mái tóc dài của cô, từ trên đó lấy xuống một máy nghe trộm chỉ nhỏ như móng tay rồi đặt giữa lòng bàn tay mình:

- Thứ này đã cho tôi biết đấy.

Tần Mộ Sở thấy thứ đồ nhỏ xíu kia không ngừng lóe lên ánh sáng trên tay Lâu Tư Trầm thì đã biết nó là vật gì rồi.

- Anh cài máy nghe trộm trên người em à?

Dù cô chưa từng thấy vật này ngoài đời nhưng cũng đã xem nhiều lần qua phim ảnh.

Tò mò nhấc máy nghe trộm trên tay hắn lên, cô hỏi:

- Anh nghe lén em với mẹ nói chuyện làm gì? Hâm đấy à?

Hắn nhướng mày:

- Cẩn thận vẫn hơn, dù sao mẹ em đã mất được sáu năm rồi, ai biết người mới xuất hiện này có thật là mẹ em hay không? Thế nên cứ đề phòng đã rồi tính. Em là mẹ của con gái tôi cơ mà, nếu nhỡ em có chuyện gì thì sao tôi ăn nói với con bé được!

Lâu Tư Trầm hết sức nhấn mạnh mấy từ “con gái tôi”.

Tần Mộ Sở đương nhiên hiểu rõ ý hắn, cũng biết hắn cài máy nghe trộm trên người mình không phải để theo dõi mà chỉ vì muốn bảo vệ cô thôi.

Cô thở dài não nề:

- Thật ra em cũng thấy sau sáu năm gặp lại mẹ em cứ kỳ kỳ sao ấy, giống như... bà vốn không phải người mẹ mà em vẫn biết nữa rồi!

Lâu Tư Trầm thản nhiên đáp:

- Có lẽ em chưa từng hiểu rõ mẹ mình thì sao?

- ...

Cô lắc đầu:

- Em cũng không dám chắc nữa. Chỉ thấy chuyện này đúng là như phim ấy! Đúng rồi, chuyện này...

Cô nói xong thì thò tay vào túi lấy gì đó, ngón cái và ngón trỏ nắm chặt lại, Lâu Tư Trầm phải nhìn thật kỹ mới thấy trong tay cô nắm một sợi tóc rất mỏng:

- Của mẹ em à?

- Vâng.

Tần Mộ Sở gật đầu:

- Em... Em muốn làm xét nghiệm DNA, em chỉ sợ...

- Có vẻ thông minh hơn rồi đấy.

Lâu Tư Trầm nói xong thì cầm lấy sợi tóc trên tay cô sau đó rướn người đưa cho Tiết Bỉnh ngồi ghế trước.

Thật ra trong lòng Tần Mộ Sở vẫn thấy rất hổ thẹn với mẹ:

- Nếu bà đúng là mẹ em mà em lại nghi ngờ thế này thì có phải quá đáng lắm không?

- Cẩn thận là đúng, em cũng không làm gì sai hết.

Thật ra Lâu Tư Trầm cũng không dám chắc Lý Thiện Xuân này có đúng là Lý Thiện Xuân đã chết sáu năm trước hay không, dù sao người tên “Lý Thiện Xuân” kia vào sáu năm trước cũng đã nằm yên dưới mồ rồi, không ai có thể xác minh lại chuyện này được nữa.

Tần Mộ Sở nghe hắn nói xong mới nhẹ nhõm thở phào, trong lòng cũng thoải mái hơn một chút.

- Gặp lại mẹ em có cảm giác gì không?

Lâu Tư Trầm hỏi cô.

Cô lắc đầu, có vẻ mất mát:

- Thật ra thì, cảm giác... không ổn lắm.

Bỗng nhiên cô nhớ ra một chuyện, ngước mắt nhìn Lâu Tư Trầm một cái rồi cô lại cúi đầu, nhỏ giọng bảo:

- Xin lỗi.

Đuôi lông mày hắn khẽ nhếch lên:

- Tại sao lại xin lỗi?

- Sáu năm trước...

- Tôi đã nghe hết rồi.

- Còn chuyện em hiểu nhầm mẹ anh nữa, tất cả đều là lỗi của em, em...

- Chuyện đã qua rồi, sau này đừng mắc phải sai lầm như thế nữa là được! Thế nhưng chuyện đó cũng không trách em được, nếu là người khác ở hoàn cảnh đó cũng sẽ làm như vậy thôi.

Ai mà ngờ được bản thân lại bị chính mẹ ruột của mình đưa vào một cái bẫy lớn thế được chứ?

- Thế còn anh? Nếu là anh thì anh cũng làm vậy sao?

- IQ của tôi và em không hề giống nhau! Nếu đời này tôi cũng phải lựa chọn thì chỉ có bản thân tôi bẫy người khác thôi!

- Hừ!

Tần Mộ Sở nhướng mày, đắc ý lắc đầu:

- Vừa rồi anh còn khoe khoang IQ của mình mà, thế sao lại ngã ở chỗ em vậy hả?

Đôi mắt nóng bỏng của hắn rực lên trong tầm nhìn của Tần Mộ Sở:

- Cá cắn câu vì nó yêu phải người đánh cá, thế nên nó mới nguyện lấy tính mạng để đổi lấy một nụ cười của người ấy...

Trong chớp mắt Tần Mộ Sở chỉ cảm thấy như có pháo nổ rầm một tiếng trong đáy lòng mình, khiến trái tim cô được nhuộm đủ màu sắc xán lạn, thế nên đến đôi mắt cô cũng đang tỏa ra từng vòng ánh sáng rạng rỡ.

Khóe môi xinh xắn của cô không kìm được nhếch dần lên, tưởng như sắp kéo đến tận mang tai rồi vậy.

Chớp mắt sau đó cô nhào vào lòng người đàn ông đối diện.

Cô cưỡi trên đùi hắn, cười híp cả mắt lại.

Lâu Tư Trầm cũng cười hỏi cô:

- Sao thế? Tự dưng lại cười gian thế này.

- ...

Tần Mộ Sở ngửa đầu, nhẹ nhàng cắn vào đôi môi mỏng khêu gợi của hắn một cái.

Cắn xong cô muốn rút lui nhưng sao Lâu Tư Trầm lại cho cô cơ hội trốn thoát được chứ, cánh tay hắn nhanh chóng quấn lấy eo cô, cằm gác trên đỉnh đầu cô, để mặt cô vùi trong lồng ngực mình:

- Cứ ngồi thế này đi, đừng nhúc nhích!

Thật ra Tần Mộ Sở cũng không muốn động, cô rất thích tựa vào lòng hắn như vậy, hành động này không biết sao lại khiến cô thấy vô cùng an tâm, giống như chỉ cần có hắn thì mọi chuyện trên đời đều chẳng còn gì đáng sợ nữa.

Cứ như thể từ trước tới nay không có việc gì mà hắn không làm được ấy!

Cô tựa trong ngực hắn, nghịch carvat của hắn rồi thẹn thùng lên tiếng:

- Câu anh vừa nói là lời tỏ tình đẹp đẽ nhất mà em từng nghe đấy.

Lâu Tư Trầm cúi xuống, yết hầu gợi cảm nhấp nhô trước mắt cô:

- Câu vừa rồi là lời tỏ tình duy nhất mà đời này tôi từng nói đấy!

- ...

Chết rồi!

Cái tên này!!

Sao nói ra câu nào cũng chọc đúng tâm sự của con gái nhà người ta vậy?

Tần Mộ Sở chỉ thấy lúc này cả người mình như được ngâm trong nước biển màu hồng, ánh mắt lẫn cõi lòng cô không ngừng toát ra những trái tim phấn hồng xinh xắn.

- Em vừa bảo với mẹ là muốn dọn về ở cùng bà ấy phải không?

Giọng Lâu Tư Trầm vọng xuống từ đỉnh đầu cô.

- ...Vâng.

Cô gật nhẹ đầu:

- Sáu năm em không được gặp mẹ rồi, giờ em muốn ở bên bà lâu một chút.

Lâu Tư Trầm im lặng không đáp.

Tần Mộ Sở ngẩng lên nhìn hắn:

- Sao thế? Không vui à?

- Cũng không phải.

Hắn ngẫm nghĩ rồi nói:

- Em vui là được rồi! Nhưng có điều phải nhớ là nếu có bất cứ chuyện gì xảy ra cũng phải gọi điện cho tôi đầu tiên đấy.

Thật ra không phải hắn không vui mà là đang lo lắng.

Nhưng hắn cũng không nói rõ làm gì, bởi hắn không muốn khiến Tần Mộ Sở khó chịu. Cùng lắm là hắn lại phái thêm người cắm điểm xung quanh căn nhà kia là được, còn máy nghe trộm và camera sợ là cũng không thể thiếu.

- Đúng rồi, còn chuyện này...

- Ừ?

- Anh cũng biết rồi đấy, em đã nói với mẹ rằng Đuôi Nhỏ không phải con của anh.

- Vì sao lại phải nói dối?

Thật ra Lâu Tư Trầm cũng có chút ngạc nhiên.

Cô lắc đầu:

- Em không biết, cũng không thể nói rõ ra cảm giác này được nhưng lúc đó đầu óc em cứ như tự vận hành ấy, lời đã nói ra đến miệng rồi lại nuốt xuống, có lẽ là giác quan thứ sáu nhỉ? Giác quan thứ sáu mách bảo em là nói ra sẽ không hay, anh thấy sao?

- Tôi cũng thấy không nói là đúng.

Lâu Tư Trầm gật đầu, tán thành với cách nghĩ của cô.

- Vì sao?

- Thân phận tôi khá đặc biệt, không phô trương cũng tốt.

Tần Mộ Sở nghiêng đầu, híp mắt ngắm hắn:

- Em lại thấy không phải thân phận đặc biệt đâu mà cứ thần bí thế nào ấy, rốt cuộc thì anh đang làm gì thế hả? Đến giờ em vẫn chưa được biết nữa đó! Anh là người tốt sao? Hay là người xấu? Là doanh nhân hay là nhân viên Chính phủ?

- Em thấy tôi giống người tốt hơn hay người xấu hơn?

Câu này đúng là làm khó Tần Mộ Sở, cô nghiêm túc suy xét rồi đáp:

- Chắc là người xấu rồi?

- ...Tại sao?

- Lấy đâu ra người tốt lại bị bắn chứ? Lần trước anh bị thương em vẫn nhớ rõ đấy nhé!

- Biết là người xấu mà em còn gả à?

Cô rúc vào lòng hắn, áp mặt lên phía ngực trái rồi nghe tiếng tim hắn đập rộn ràng:

- Em tin anh là người tốt!

Tim Lâu Tư Trầm ấm dần lên.

Nhưng hắn vẫn có câu này muốn hỏi cô...

Nếu phải chọn giữa hắn và mẹ mình thì cô sẽ làm thế nào?

Đôi mắt hắn tối đi, cánh tay ôm Tần Mộ Sở lại càng siết chặt hơn, mạnh mẽ giữ cô trong lòng, giống như sợ hãi cô có thể bỏ đi bất cứ lúc nào vậy.

Lựa chọn của cô liệu có giống năm đó không? Tự mình cáng đáng rồi vứt bỏ hắn mà đi!