Bé con không chỉ là con của mỗi mình em!
- ........
- Em đã nuôi bé con 5 năm rồi, giờ cũng đến lượt tôi vì con gái của mình góp chút công sức!
Lâu Tư Trầm nói xong, liền kéo Mộ Sở ngồi lên đùi mình.
- Còn em...không tính đến chuyện em sinh con cho tôi, thì tôi cũng là anh trai của em, nuôi em cũng là chuyện đương nhiên đúng không?
- ........
Tại sao Mộ Sở lại cảm thấy, từ ‘anh trai’ của hắn có chút gì đó mờ ám? Là cô ảo giác sao?
Gò má của Mộ Sở đỏ ửng, vội đẩy tay của hắn ra.
- Tôi đi rót nước.
- Tôi không uống.
- Tôi uống!
- ........
.........
Ca mổ của Đuôi Nhỏ được xếp vào tuần sau.
Trong tuần này, bé con tiến hành hóa trị với lượng thuốc lớn, mà lần hóa trị lần này là muốn tiêu hủy hết những tế bào xấu bệnh trong cơ thể bé con.
Một tuần sau, cuối cùng Đuôi Nhỏ cũng được đưa vào phòng chống nhiễm khuẩn.
Phẫu thuật cấy ghép tủy, mức độ nguy hiểm không hề thấp, bác sĩ làm phẫu thuật cho Đuôi Nhỏ, là những chuyên gia trong chuyên ngành này do Lâu Tư Trầm cố tình mời về.
Trong phòng cách ly nhiễm khuẩn, Lâu Tư Trầm với Mộ Sở mặc bộ đồ vô trùng đứng trong khu phẫu thuật màu đó, là người thân đặc biệt, quan sát toàn bộ quá trình phẫu thuật cấy ghép tủy.
Phẫu thuật cấy ghép tủy không cần sử dụng đến dao mổ, thông qua hình thức tiêm tĩnh mạch, đưa tế bào tạo máu của người hiến vào trong cơ thể của Đuôi Nhỏ, nếu ca mổ thuận lợi, chưa đến một tháng, những tế bào mới sẽ sinh ra.
Ca mổ tiến hành khá thuận lợi.
Trong một buổi chiều, phẫu thuật đã kết thúc.
Đuôi Nhỏ mới từ phòng cách ly nhiễm khuẩn ra, thậm chí còn chưa kịp tỉnh lại, đã bị bác sĩ và y tá đưa vào trong khu cách ly nhiễm khuẩn.
Thậm chí Mộ Sở còn chưa kịp nói với bé con một lời nào.
Đuôi Nhỏ lúc đó, là yếu ớt nhất, cần được che chở nhất, cho dù có cơ hội để cô nói chuyện với bé con, chắc chắn cô cũng không dám nói, vì sợ bản thân sẽ làm bé con bị lây nhiễm khuẩn.
Phòng cách ly nhiễm khuẩn là một phòng kín, sau khi Đuôi Nhỏ được đưa vào khu đó, sẽ tiến hành chuẩn bị cho đợit hóa trị lần sau.
Hóa trị đối với một đứa bé 5 tuổi mà nói, thật sự rất tàn nhẫn.
Sau ca mổ, dường như ngày nào Mộ Sở cũng sống trong tâm trạng thấp thỏm lo sợ vậy, kế hoạch đưa cô quay lại biệt thự ở của Lâu Tư Trầm của hoãn lại, căn bản là cô không dám rời bệnh viện nửa bước.
Cô ăn trong bệnh viện, ở trong bệnh viện, chỉ có khi tắm rửa cô mới mượn phòng khách sạn Thuyền Buồm của Lâu Tư Trầm dùng thôi.
Mặc cho Lâu Tư Trầm có khuyên cô như thế nào, cũng vô ích.
Cuộc sống của bé con trong phòng cách ly nhiễm khuẩn, cũng không tốt cho lắm. Nhưng bé con nhớ kĩ lời mẹ nói trước khi được đưa vào đây: Sau khi ăn cơm xong phải dùng nước súc miệng để súc miệng, nhất định phải uống nhiều nước, cho dù cơ thể có khó chịu như thế nào, cũng nhất định phải uống! Chỉ có như vậy, bé con mới sớm được gặp lại ba mẹ!
Trước giờ Đuôi Nhỏ cũng rất nghe lời, những gì mẹ dặn dò bé con, bé con đều cố gắng hết sức để hoàn thành tốt nhất.
Nhưng cho dù có làm vậy, cũng không tránh khỏi việc tiêu chảy, ói mửa, thậm chí là sốt…
Dù sao bé con cũng chỉ mới có 5 tuổi, lúc thấy khó chịu, bé con đều ở khu cách ly nhiễm khuẩn khóc thét lên, đều bất lực kêu gào:
- Mẹ ơi, mẹ ơi…
Những lúc như vậy, Mộ Sở hận không thể chạy vào trong khu cách ly nhiễm khuẩn, hận không thể biến thành những cô y tá ở trong đó, tận thân tận lực chăm sóc con của mình.
Mỗi khi đưa cơm vào trong, những y tá cũng sẽ tiến hành xử lý khử trùng ở nhiệt độ cao, lúc đó Mộ Sở cũng không quên dặn dò y tá.
- Làm ơn nhất định nhớ dỗ bé con ăn, nói nó biết cho dù khó chịu như thế nào cũng phải ăn một chút, một chút thôi cũng được!
Giờ bé con quá yếu ớt, nếu ăn cũng không ăn, những loại thuốc đó sẽ kích thích mạnh đến bao tử của bé con, sẽ khiến nó khó chịu hơn nữa.
- Cô yên tâm, Đuôi Nhỏ ngoan lắm, lần nào đồ ăn cô đem tới nó cũng ăn đúng giờ và ăn hết, với lại, tình trạng sức khỏe hiện giờ cũng dần có chút chuyển biến tốt, chỉ là cuộc sống trong khu cách ly nhiễm khuẩn có chút buồn chán, nó vẫn còn nhỏ, nên hay nhớ ba mẹ…
Mộ Sở nghe những lời đó của y tá, đôi mắt không nhịn được mà đỏ lên.
- Nhưng nói chung, ý chí của Đuôi Nhỏ rất đáng sợ, tôi nghĩ chuyện khỏe lại cũng dựa vào thời gian thôi.
- Vậy thì tốt, vậy thì tốt…
Mộ Sở gật gật đầu.
Y tá cũng khuyên cô nói:
- Mấy hôm nay tôi thấy cô ngày nào cũng ngồi ở ngoài đợi chờ, hôm nay cô nên về nhà nghỉ ngơi cho khỏe đi! Nếu cứ ngồi ở đây hoài, e là Đuôi Nhỏ khỏi bệnh, tới cô ngã bệnh đó!
- Tôi không sao đâu, dù sao bình thường cũng không ngủ được.
Giọng nói của Mộ Sở nhỏ dần, bỗng thấy trước mắt đen lại, sau đó, liền ngất ngay tại chỗ.
Trước khi ngất, còn nghe y tá gọi cô:
- Bác sĩ Tần, bác sĩ Tần…
Trong lúc mơ màng, cô hình như được ai đó ẵm lên, lồng ngực vững chắc của ai đó khiến cô yên tâm hơn, cô dựa đầu vào lòng ngực của hắn, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Lúc Mộ Sở tỉnh lại, cũng là chuyện của vài tiếng sau.
Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, theo bản năng nhìn xung quanh phòng một lượt, cảm thấy bất ngờ, từ khi nào mà cô đã trở lại phòng khách sạn rồi? Cô nhớ lúc nãy cô còn ở trong bệnh viện mà!
Mộ Sở mới phát hiện, bầu trời bên ngoài, đã sớm tối lại rồi.
Cô trở người, muốn ngồi dậy, mới nhận ra toàn thân mình đau đến nỗi như mới bị người khác đập cho một trận vậy, mỗi khớp cơ như vừa mới được lắp lại sau khi vỡ vụn vậy, vừa đau, vừa tê, toàn thân không còn sức, đầu óc thì mê mê man man, rất chóng mặt.
Mộ Sở cố gắng gồng người dậy, ngồi dựa vào đầu giường, lúc này mới phát hiện không biết từ khi nào cô đã thay bộ đồ ngủ, mà cô lại hoàn toàn không hay biết.
Cúi đầu xuống ngửi, rất nồng mùi thơm thanh mát của sữa tắm.
Vậy là, cô đã tắm rửa rồi?
Nhưng, cô lại không có chút ấn tượng gì hết!
Ai đã tắm cho cô vậy? Lâu Tư Trầm?
Nghĩ đến đó, gương mặt của Mộ Sở lại đỏ lên.
Nhưng, hắn đâu rồi?
Mộ Sở giở mền ra, đi xuống giường.
Bước đi có chút không vững, có cảm giác dường như đang đi trên đám mây vậy.
Mộ Sở vịn vào tường, lắc qua lắc lại đi ra khỏi phòng ngủ, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Lâu Tư Trầm ở trong phòng khách, chỉ còn phòng sách có mở đèn thôi.
Ánh đèn vàng ở khe cửa hắt ra ngoài, Mộ Sở đi lên phía trước, đang tính gõ cửa, liền nghe thấy giọng nói đặc biệt vang bên tai, được truyền từ bên trong phòng sách.
- Gương kia ngự ở trên tường mau nói cho tôi biết, trên đời này ai là người phụ nữ đẹp nhất! Gương thần nói: Công chúa Bạch Tuyết mới là người đẹp nhất…
Giọng điệu của gương thần với hoàng hậu, đều được Lâu Tư Trầm chú tâm hóa thân giả giọng, dùng giọng điệu khác nhau để phân biệt họ.
Mộ Sở kinh ngạc, đơ người ra.
Chẳng lẽ để đón Đuôi Nhỏ về làm cho nó coi sao?
Nhưng, sao lại có thể chứ?
Cô hoài nghi thông qua khe cửa nhìn vào trong, thật sự rất tò mò rốt cuộc hắn đang làm gì.
Trước bàn, liền thấy hắn một tay cầm quyển sách cổ tích, còn tay kia thì cầm máy ghi âm, rất cố gắng kể chuyện cổ tích mà hắn đang cầm trên tay ghi âm lại vào máy.
Không cần nghĩ, đây nhất định là chuẩn bị cho Đuôi Nhỏ.
Sự tỉ mỉ của hắn khiến Mộ Sở rất cảm động, không chút hoài nghi, hắn là người ba tốt! Mà còn, là người ba rất có tâm nữa!
Mộ Sở liền cảm thấy rất ấm lòng.
Cô đưa tay, gõ cửa phòng sách của hắn.
- Cốc cốc cốc---
Vang lên ba tiếng, Lâu Tư Trầm vội vã cất máy ghi âm, vào trong hộc tủ.
- Vào đi!
Mộ Sở đẩy cửa đi vào.
- Tỉnh rồi?
Lâu Tư Trầm hỏi cô.
- Thấy đỡ hơn chưa?
- Đỡ nhiều rồi.
Đáng lẽ Mộ Sở còn cảm thấy hơi chóng mặt, nhưng sau khi thấy hành động vừa rồi của Lâu Tư Trầm, không biết tại sao, đột nhiên toàn thân đều cảm thấy tràn đầy năng lượng. Cảm giác này, đúng là thần kì mà!
Lâu Tư Trầm kéo Mộ Sở ngồi lên đùi mình.
- Tối nay em nghỉ ngơi cho tốt đi, còn ở bệnh viện tôi đã kêu người canh giữ rồi, có chuyện gì, sẽ báo cho chúng ta liền!
Hắn nói xong, bàn tay liền đặt lên trán của cô, chau mày lại.
- Vẫn còn sốt, lát nữa nhớ uống thuốc.
- Sốt?
Mộ Sở đưa tay sờ lên trán mình, sốt thật rồi! Chẳng trách lúc này cô lại thấy mê man.
- Anh đưa tôi về khách sạn hả? Em nhớ lúc nãy em ở bệnh viện mà! Anh…ẵm em về đây hả?
Lúc cô ngất đi, dường như có cảm giác được ai đó ẵm cô vậy.
- Chứ gì nữa?
- Em tưởng anh không có ở bệnh viện.
- Vừa tới đó.
Lâu Tư Trầm chau mày lại.
- Sau này đừng gắng gượng như vậy nữa!
- …Em chỉ muốn ở bên bé con thôi.
- Sau này sẽ có thời gian ở bên con! Nếu sức khỏe của bản thân em cũng gục luôn, lấy gì ở bên con nữa?
- …Ừ.
Tay của Lâu Tư Trầm vỗ nhẹ eo của cô.
- Đi ngủ đi! Nghỉ ngơi nhiều chút.
- …Em mới tỉnh mà.
Mộ Sở cảm thấy, hắn đang muốn đuổi cô đi.
- Em đang yếu, nghỉ ngơi nhiều chút.
- Nhưng em đã ngủ hơn nữa ngày rồi, giờ không ngủ được nữa.
- Không ngủ được, em cũng phải nằm lên giường.
- Anh đang đuổi em đi?
- ……..
- Anh có chuyện gì giấu em hả?
- Không có.
Mộ Sở đưa thẳng tay ra, mở hộc tủ của hắn ra.
Lâu Tư Trầm muốn ngăn lại, nhưng đã không kịp nữa rồi.
Máy ghi âm đã rơi vào tay của Mộ Sở.
Cô cầm máy ghi âm đung đưa nhẹ trước mặt Lâu Tư Trầm, mỉm cười nói:
- …Em sẽ không cười anh đâu.
Lâu Tư Trầm đưa tay ra, đóng lại hộc tủ của mình.
Bởi vì, trong hộc tủ vẫn còn một tờ tài liệu, thông tin chi tiết liên quan đến mẹ của cô Lý Thiện Xuân – phu nhân Charlie.
- Nhìn thấy rồi?
Lâu Tư Trầm lấy lại máy ghi âm trong tay Mộ Sở.
- Mới ghi âm phần đầu, em đã tỉnh rồi.
- Cho Đuôi Nhỏ hả?
- Ừ. Cho bé con ở trong khu cách ly nhiễm khuẩn nghe, nếu không một mình nó sẽ nhàm chán lắm.
- Nhưng mà, thời buổi này có bán sách điện tử mà, trên mạng có đầy!
- Những thứ trên mạng có thể so sánh với tự bản thân anh ghi âm sao?
Mộ Sở cong mắt lại cười.
- Đương nhiên không thể rồi! Đuôi Nhỏ biết được, không chừng sẽ vui lắm đó!
- Hay là, cùng ghi âm?
Lông mày của Lâu Tư Trầm nhếch lên, yêu cầu cô.
- Được thôi!
Vậy thì còn gì bằng, Mộ Sở vội vàng đứng dậy, ngồi vào ghế kế bên hắn.
Hai người bắt đầu chia vai trong ‘Công chúa Bạch Tuyết” để ghi âm lại lần nữa.