Mộ Sở không thể ngờ được rằng quan hệ giữa Lâu Tư Trầm và Lý San San lại không phải là người yêu, mà là… Anh em?!
Nhưng cô lại vô duyên vô cớ buồn bã bao ngày qua chỉ vì quan hệ giữa bọn họ. Bây giờ nghĩ lại, đúng là buồn cười quá.
Nỗi buồn ứ đọng trong lòng bấy lâu nay cuối cùng cũng được giải tỏa phần nào. Nhưng vừa nghĩ tới quan hệ giữa mình và hắn, tâm trạng mới được khôi phục của Mộ Sở lại trở nên suy sụp.
- Em đang nghĩ gì?
Lâu Tư Trầm vừa liếc mắt đã nhận ra sự khác thường của Mộ Sở.
- Hả?
Mộ Sở bừng tỉnh, vội lắc đầu:
- Không… Không có gì đâu.
Lâu Tư Trầm nói:
- Ngủ đi!
Nói rồi nhắm mắt lại.
Nhưng Mộ Sở lại không buồn ngủ.
Ánh mắt cô bình tĩnh dừng trên khuôn mặt tuấn mỹ không tỳ vết của hắn. Ánh trăng nhạt nhẽo xuyên qua túp lều rơi lên mặt hắn, khiến những đường nét thâm thúy trên khuôn mặt càng trở nên rõ ràng. Ánh trăng trắng ngần như phủ một lớp sương lên người hắn, lạnh lùng và bí ẩn, lại gợi cảm mê người.
- Nhắm mắt lại!
Lâu Tư Trầm nói.
Mộ Sở lúng túng.
Rõ ràng hắn đang nhắm mắt ngủ mà, sao lại biết cô đang quan sát hắn được chứ?
Mộ Sở xấu hổ tới mức vội nhắm chặt mắt lại, không dám nhìn lén hắn nữa.
Lâu Tư Trầm thò tay ôm chặt cô vào lòng, khiến cô áp sát vào ngực mình, không để dư ra một chút khe hở.
Trong cơn hoảng hốt, dường như Mộ Sở nghe thấy tiếng tim đập thình thịch và loạn xạ, lại không thể phân biệt được rốt cuộc là hắn hay là cô!
Một đêm, ngủ ngon.
…
Hôm sau…
Lâu Tư Trầm đích thân lái xe đưa Mộ Sở đến bệnh viện.
Trên đường đi, hai người đều giữ im lặng.
Xe vừa dừng lại ở bãi đỗ xe, Mộ Sở lập tức vội tháo dây an toàn ra, muốn trốn xuống xe.
Từ đêm qua ngủ cùng một giường cho tới bây giờ, Mộ Sở cảm thấy nếu mình cứ tiếp tục dây dưa với Lâu Tư Trầm như thế mãi thì e rằng quan hệ giữa họ sẽ càng ngày càng phức tạp, càng ngày càng loạn xạ. Cô phải dao sắc chặt đay rối mới đúng. Lúc trước ly hôn không phải là đã nghĩ như thế hay sao? Sao tự nhiên bây giờ lại biến thành cục diện càng gỡ càng rối như vậy chứ?
Mộ Sở mở cửa xe, lại phát hiện hoàn toàn không thể mở ra được, bị Lâu Tư Trầm khóa lại mất rồi.
Vẻ mặt Mộ Sở tràn đầy vô tội. Cô nhìn Lâu Tư Trầm, dùng ánh mắt hỏi hắn có thể mở cửa xe ra được không. Lâu Tư Trầm lại hờ hững liếc cô một phát:
- Em muốn thoát khỏi tôi vội vã đến mức đó à?
- … Không phải.
Mộ Sở nói xong, ngay cả chính cô cũng cảm thấy câu trả lời này nghe không thật lòng chút nào.
- Hôm đó cha tôi đã nói với em những gì, mới khiến em đột nhiên quyết định ly hôn với tôi vậy?
Vấn đề này vẫn khiến Lâu Tư Trầm phải canh cánh trong lòng.
Nhưng thật ra điều khiến Lâu Tư Trầm canh cánh trong lòng là tại sao cô lại có thể bỏ rơi hắn dễ dàng đến vậy? Chỉ vì những câu nói nghe có vẻ thuyết phục của cha hắn thôi sao?
Ánh mắt Mộ Sở bắt đầu chớp lóe:
- Không có nói gì đáng nhắc đến đâu…
- Em không chịu nói đúng không?
Hai hàng lông mày của Lâu Tư Trầm nhíu thành một chữ “Xuyên” thật sâu, cuối cùng lạnh lùng nói:
- Cho dù em không nói thì sớm muộn gì tôi cũng sẽ điều tra ra được.
Điều tra?!
Mộ Sở giật mình thót tim, vội nói:
- Anh không cần phải điều tra đâu, tôi… Tôi hoàn toàn không phải vì những lời nói của ba anh nên mới ly hôn đâu!
- Thế thì tại sao?
Ánh mắt Lâu Tư Trầm nhìn chằm chằm Mộ Sở trở nên sắc bén.
Mộ Sở suy nghĩ nhanh chóng, lập tức bịa ra một lý do:
- Tôi… Tôi là vì Đuôi Nhỉ!
Lâu Tư Trầm nhíu chặt đôi mày kiếm.
Mộ Sở lại chột dạ nói tiếp:
- Anh… Anh cũng biết rồi đấy, bác sĩ đã nói cách chữa trị tốt nhất chính là lại sinh thêm một đứa bé nữa với… Với bố của nó, dùng máu dây rốn…
- Xuống xe!
Mộ Sở còn chưa kịp nói xong thì đã nghe thấy Lâu Tư Trầm lạnh lùng ra lệnh.
Cùng lúc đó, cửa xe cũng được mở khóa.
Mộ Sở biết hắn đã tin lời nói của cô rồi, trong lòng cô đau xót, mím chặt môi, rồi sau đó dằn lòng xuống, mở cửa bước xuống xe, không thèm quay đầu lại, chạy vào bệnh viện bằng tốc độ nhanh nhất.
…
Hôm nay tâm trạng của Mộ Sở rất tốt. Bởi vì cuối cùng Đuôi Nhỏ cũng được rời khỏi ICU.
Đương nhiên, tuy đã rời khỏi phòng ICU, nhưng khí sắc vẫn không được tốt lắm. Đa số thời gian đều đang nằm ngủ, thời gian tỉnh táo rất ít, cũng không có sức lực để nói chuyện với Mộ Sở quá lâu. Cho nên mỗi khi Đuôi Nhỏ tỉnh táo, Mộ Sở đều sẽ kể cho cô bé những câu chuyện cổ tích mà cô bé thích nhất. Nghe một lúc, Đuôi Nhỏ lại ngủ mất.
Đuôi Nhỏ yếu ớt như vậy khiến Mộ Sở vừa thương tiếc lại vừa đau lòng.
Nếu có thể, cô thật lòng hy vọng mình có thể ở bên cạnh cô bé suốt một ngày 24 giờ. Tiếc rằng cô còn phải đi làm, cô phải kiếm tiền để chữa bệnh cho con bé.
Nhìn Đuôi Nhỏ nằm trên giường, suy nghĩ ‘sinh thêm một đứa bé’ lại lẻn vào đầu Mộ Sở như ma quỷ. Nó cứ quanh quẩn trong đầu cô mãi mà không chịu biến mất.
Lại sinh thêm một đứa bé nữa?
Lại sinh thêm một đứa bé nữa!
Sinh với ai? Đứa con sinh ra sẽ thuộc về ai? Nếu không thể cho nó một gia đình đầy đủ thì cứ thế để nó sống trên thế giới này có phải là quá không công bằng hay không?
Hơn nữa, nếu sinh ra nó mà máu dây rốn của nó không phù hợp với Đuôi Nhỏ thì phải làm sao đây?
Rất nhiều vấn đề quấn lấy Mộ Sở khiến lòng cô vừa phiền muộn vừa rối bời. Cô lúc này giống như rắn mất đầu, không biết phải làm sao bây giờ.
Chẳng lẽ cô thật sự phải sinh một đứa con với Cẩn Ngôn hay sao? Nhưng tình cảm của cô dành cho Cẩn Ngôn không phải là tình yêu, thế mà vẫn sinh một đứa con với cậu ta thì không phải là lừa gạt cậu ta hay sao? Lỡ mai này cậu ta cưới vợ, lại bị người vợ phát hiện chuyện đứa con rồi ảnh hưởng tới tình cảm vợ chồng thì sao đây? Nếu cô thật sự làm thế thì ích kỷ quá!
Mộ Sở đang suy nghĩ thì bác sĩ Lưu gõ cửa đi vào.
Mộ Sở thế mới hoàn hồn, vội đứng dậy nghênh đón:
- Bác sĩ Lưu.
Lúc này Mộ Sở mới phát hiện, Lâu Tư Trầm vẫn đi theo sau bác sĩ Lưu.
Bác sĩ Lưu nói:
- Chủ nhiệm Lâu đến thăm Đuôi Nhỏ.
Mộ Sở với Lâu Tư Trầm nhìn nhau, vẻ mặt hơi xấu hổ.
Lâu Tư Trầm không để ý tới cô, đi đến bên giường.
Lúc này, Đuôi Nhỏ đã nằm ngủ trên giường. Chắc là do khó chịu nên hai hàng lông mày nhỏ của cô bé nhíu chặt lại, sắc mặt tái nhợt, trông dáng vẻ không có chút sức sống nào cả.
Lâu Tư Trầm nhíu mày.
Rõ ràng, tình huống của bé con cũng không lạc quan.
Hắn không ở lại mà xoay người đi ra ngoài. Vừa đi vừa kêu bác sĩ Lưu cùng ra ngoài với hắn.
Mộ Sở biết hắn tìm bác sĩ Lưu để hỏi thăm tình huống của Đuôi Nhỏ, nên cô cũng vội chạy theo họ ra khỏi phòng bệnh.
Quả nhiên.
Lâu Tư Trầm nói với bác sĩ Lưu:
- Nói cho tôi biết tình huống của cô bé đi.
Vẻ mặt bác sĩ Lưu trở nên nặng nề, nhìn Lâu Tư Trầm rồi lại nhìn Mộ Sở, thở dài rồi nói thật:
- Nếu vẫn không thể tìm được tế bào gốc phù hợp thì e rằng Đuôi Nhỏ sẽ không thể chống chọi được bao lâu nữa…
- Không thể chống chọi được bao lâu là bao lâu?
Mộ Sở vừa nghe thấy thế, không khỏi hoảng hốt. Cô sốt ruột giữ lấy cánh tay bác sĩ Lưu hỏi:
- Chẳng lẽ bây giờ tôi mang thai ngay rồi lại sinh đứa bé nữa cũng không còn kịp nữa hay sao?
Bác sĩ Lưu tàn nhẫn lắc đầu:
- Chỉ sợ… Không thể chờ được lâu như vậy…
Mộ Sở nghe vậy, trái tim tan nát, thân thể lảo đảo một cái, suýt nữa thì té ngã. May mà Lâu Tư Trầm ở bên cạnh đỡ cô.
- Tôi đã ra lệnh cho Tiết Bỉnh đi tìm tế bào gốc phù hợp ở tất cả các bệnh viện trên toàn quốc rồi. Tin rằng sẽ có kết quả nhanh thôi!
Giọng nói trầm thấp của Lâu Tư Trầm vang lên trên đầu Mộ Sở, tuy vẫn lạnh lẽo như trước, nhưng lại khiến cô bỗng bình tĩnh trở lại.
- Thật sao?
Cô mừng rỡ nhìn hắn.
- Tôi đã lừa em khi nào chưa?
Mộ Sở lập tức òa khóc, nhưng là vui quá nên khóc. Cô kìm lòng không đậu nhào vào lòng Lâu Tư Trầm, hai tay ôm chặt lấy cổ hắn, không nhịn được khóc lớn:
- Tốt quá, tốt quá rồi…
Cô tin rằng, trên đời này không có chuyện gì là Lâu Tư Trầm không thể làm được.
Hắn là ai? Hắn chính là Cô Lang thiếu chủ!
Hắn nhất định có thể cứu được Đuôi Nhỏ! Nhất định có thể!
Lâu Tư Trầm dường như không thể ngờ được rằng Mộ Sở lại đột nhiên nhào vào lòng mình, sửng sốt một chút, rồi sau đó vươn cánh tay ra ôm lấy eo cô một cách mất tự nhiên, giữ chặt cô trong lòng mình.
Cảnh tượng thân thiết này khiến bác sĩ Lưu cảm thấy ngượng ngùng. Hắn tự giác rời đi, để lại không gian cho hai người bọn họ.
…
Tuy Lâu Tư Trầm đã cam đoan, nhưng thật ra trong lòng Mộ Sở vẫn hơi sợ hãi.
Mỗi khi nghĩ tới lời nói của bác sĩ Lưu, trong lòng cô lại cảm thấy buồn bã.
Lúc này Cố Cẩn Ngôn cũng đã chạy về từ Vienna. Thậm chí anh ta còn không kịp về nhà đặt hành lý xuống mà đến bệnh viện một chuyến trước.
Bé con đã lâu ngày không gặp Cố Cẩn Ngôn, thấy anh ta thì vui vẻ hơn nhiều, ít nhất còn có thể trò chuyện với anh ta mấy câu.
Cố Cẩn Ngôn thương Đuôi Nhỏ tận xương tủy. Anh ta rất thích dỗ dành cô bé, chơi đùa với cô bé.
Anh ta nằm bò bên mép giường, ghé sát vào Đuôi Nhỏ nằm trong chăn, chớp mắt với cô bé:
- Bé cưng, hôm nay con có nguyện vọng gì không? Chỉ cần con ước nguyện thì ba Cẩn Ngôn sẽ làm hết thay con.
Anh ta vừa đến bệnh viện đã hỏi thăm bác sĩ Lưu về bệnh tình của Đuôi Nhỏ. Sau khi biết nếu Đuôi Nhỏ không nhanh chóng làm phẫu thuật thì sẽ không chịu được bao lâu nữa, anh chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng như bị ai đó đập cho một gậy vậy.
Cho nên lúc này anh chỉ hận không thể tặng hết thời gian của mình cho cô bé, chỉ hận không thể làm hết những gì mà cô bé muốn!
- Thật sự là nguyện vọng gì cũng có thể thực hiện được hết à?
Đuôi Nhỏ chớp đôi mắt to với vẻ mong chờ.
- Thật đấy!
Cố Cẩn Ngôn gật đầu thật mạnh.
Cho dù bé con có muốn anh hái sao trên trời xuống tặng cho cô bé thì nhất định anh cũng sẽ nghĩ cách ‘hái’ được một ngôi sao đặc biệt nhất cho cô bé.
Mộ Sở biết tấm lòng của Cố Cẩn Ngôn, không khỏi lặng lẽ lau nước mắt. Chỉ nghe thấy Đuôi Nhỏ nói bằng giọng ngây thơ:
- Ba Cẩn Ngôn, Đuôi Nhỏ muốn được làm công chúa trong truyện cổ tích!
Giọng của Cố Cẩn Ngôn cũng hơi khàn khàn:
- Được! Ba sẽ cho Đuôi Nhỏ biến thành công chúa trong truyện cổ tích!
- Thế công chúa sẽ có hoàng tử chứ?
Đuôi Nhỏ nghiêng đầu nhìn anh với vẻ mong chờ.