Vừa bước vào phòng, cô liền vội vàng lấy tiền từ trong túi ra, đưa cho người đàn ông đang đứng trước mặt:
- Đây là tiền viện phí và tiền thuốc men của Đuôi Nhỏ, cám ơn anh!
Lâu Tư Trầm nhìn chằm chằm vào cộc tiền dày trên tay cô, chau mày.
Mộ Sở thấy hắn không có ý nhận lấy, cô đành đặt tiền lên trên bàn:
- Cộc tiền này chưa đủ, vẫn còn thiếu chút đỉnh, nhưng chờ khi em nhận lương em sẽ trả cho anh.
Lâu Tư Trầm mím môi không nói gì, nhướng nhẹ đôi chân mày, nghiêng người cầm lấy cộc tiền dày đặt trên bàn, ngón tay lướt nhẹ bên viền cộc tiền, ngước mắt nhìn Mộ Sở hỏi:
- Còn thiếu bao nhiêu?
- .... bốn ngàn mấy.
Giọng nói Mộ Sở có vẻ yếu ớt.
Lâu Tư Trầm nhíu nhíu chân mày:
- Thiếu nhiều vậy sao?
- Em sẽ cố gắng trả cho anh ngay.
- Bao lâu?
- Không lâu đâu, hai tuần sau là em được lãnh lương rồi.
- Quá lâu!
- ......
Mộ Sở nghi ngờ hắn ta đang làm khó cô.
- Hay là vậy đi!
- Hửm?
Lâu Tư Trầm cầm lấy cộc tiền mà Mộ Sở chuẩn bị từ trước này, cứ thế tùy ý ném lên bàn, bắt chéo chân, thư thái ngồi xuống sofa, ngước mắt nhìn cô:
- Dù gì thì công việc làm thêm buổi tối của em cũng đã ngưng, thế thì đến làm trợ lý sinh hoạt cho tôi vậy. Vừa đúng lúc đang thiếu người.
- .....
Giọng điệu hắn ta, không phải thương lượng. Mà là khẳng định, là mệnh lệnh!
Mộ Sở không cần suy nghĩ, lắc lắc đầu:
- Có vẻ không tiện cho lắm!
- Tôi không phải đang thương lượng với em!
Biết ngay mà!
- Ngày mai bắt đầu, nếu không thấy đến, tôi sẽ cho tài xế đi đón em.
Ý nghĩa của câu nói sau cùng là: cho dù bắt cóc thì cũng sẽ bắt cô lên xe cho bằng được.
- Nhưng mà....
- Ra ngoài đi! Tôi muốn nghỉ ngơi rồi.
Lâu Tư Trầm nói xong, đứng dậy, sải bước đi về phía phòng ngủ, vừa đi vừa đưa tay cởi bỏ cúc áo sơ mi.
Khi đến gần cửa phòng, dường như cảm nhận được Mộ Sở không động đậy gì, hắn quay đầu nói với cô:
- Nếu không muốn ra ngoài thì có thể bắt đầu làm việc ngay bây giờ, tôi không có ý kiến.
- ......
Mộ Sở nhanh chân bước ra khỏi phòng ngay.
Cửa khép lại, Lâu Tư Trầm nhìn cánh cửa gỗ đóng kín, nhướng nhẹ cặp chân mày, mắt môi hắn thoáng qua một nụ cười thật nhẹ, tuy không quá rõ nhưng thật sự là có.
Mộ Sở vừa ra khỏi phòng hắn, thở một hơi dài, nhưng khi nghĩ đến ngày mai phải làm trợ lý sinh hoạt của hắn.....
Trợ lý sinh hoạt gì chứ? Là chăm sóc việc ăn uống đi lại hàng ngày của hắn ta sao?
Mộ Sở rầu rỉ gãi gãi đầu, sao có cảm giác rơi vào bẫy người khác vậy nè? Rõ ràng đây không phải là công việc tốt lành gì nhưng không hiểu sao trong lòng cô lại lướt qua chút cảm giác mong đợi chứ?
Bốp bốp bốp -----
Mộ Sở vỗ vài cái rõ to lên hai bên má, - Tần Mộ Sở, cô điên thật rồi! Còn nghĩ vẩn vơ gì cơ chứ? Người đàn ông đó không phải là người mà cô có thể với tới được đâu!
Sau khi vỗ vài cái lên mặt, Mộ Sở nghĩ rằng cô sẽ tỉnh táo hơn, kết quả, cô phát hiện trái tim cô không nghe lời đang vì hắn mà đập cuồng nhiệt......
........
Hôm sau, buổi chiều tối, Mộ Sở vừa tan ca, thấy một chiếc xe Rolls Royce đậu ngay trước cửa nhà thuốc.
Chiếc xe quá bắt mắt, khiến cho ông chủ và nhân viên nhà thuốc đều đưa mắt nhìn dáo dác, Mộ Sở vốn không suy nghĩ nhiều, dọn dẹp tư trang bước ra ngoài, ai ngờ vừa bước gần đến cửa thì nghe thấy tiếng gọi cung kính thốt lên từ phía sau:
- Thiếu phu nhân!
Bước chân Mộ Sở bỗng dừng lại.
Tiếng gọi “ thiếu phu nhân” này là đang gọi cô ư?
Mộ Sở thắc mắc quay đầu:
- Tiểu Âu?
- Dạ vâng, thiếu phu nhân, là tôi. – Tiểu Âu vừa đáp vừa cung kính mở cửa xe cho cô, - thiếu chủ dặn tôi đến đón cô.
- .....
Trong nhà thuốc, vô vàn ánh mắt kinh ngạc dõi theo, bọn họ tụm lại một nhóm bắt đầu thì thầm bàn tán, và ánh mắt nhìn Mộ Sở cũng trở nên có chút kỳ quặc.
Mộ Sở chỉ thấy da đầu tê dần, không muốn gây sự chú ý, nhanh chóng chui tọt vào trong xe.
Chiếc xe lăn bánh, chở cô rời khỏi nơi làm việc, lúc này Mộ Sở mới nói với Tiểu Âu:
- Tiểu Âu, anh không cần cất công đến đón tôi đâu.
Tiểu Âu cười nói:
- Thiếu phu nhân, đây là ý của thiếu chủ.
Hứ! Chả nhẽ anh ta nghĩ rằng cô sẽ trốn chạy hay sao?
Mộ Sở nói tiếp:
- Tiểu Âu, anh đừng gọi tôi là thiếu phu nhân nữa, tôi đã ly hôn với thiếu chủ nhà anh rồi, nếu để anh ấy biết được anh còn gọi tôi như thế, chắc hẳn anh ấy sẽ tức giận lắm!
- Không có đâu.
Tiểu Âu nói một cách nghiêm túc:
- Trợ lý Tiết và thư ký Lâm khi nhắc đến cô trước mặt thiếu chủ, cũng đều gọi thiếu phu nhân cả, đâu thấy thiếu chủ nổi giận gì đâu! Theo tôi nghĩ, trong lòng thiếu chủ, cô mãi là vợ của ngài ấy.
Mộ Sở nghe vậy, có chút bần thần.
Thật vậy sao?
Cô thở dài, trong lòng đột nhiên ngổn ngang khó tả.
Xe, nhanh chóng dừng lại trước cổng khách sạn Thuyền Buồm.
Tiểu Âu xuống xe, cung kính mở cửa cho cô, Mộ Sở nói lời cám ơn, bước xuống xe, vừa đứng vững thôi đã nghe tiếng thư ký Lâm cung kính bước tới đón chào:
- Thiếu phu nhân, cô đến rồi à?
- .....
Xưng hô này, bọn họ không định thay đổi sao?
Mộ Sở cũng không muốn điều chỉnh họ nữa, vì cô ấy thật sự đã nói rất nhiều rất nhiều lần rồi, nhưng không thấy họ có chút gì là muốn thay đổi cả.
Mộ Sở hỏi thư ký Lâm:
- Anh ấy có đây không?
- Thiếu chủ vẫn chưa về ạ
Thư ký Lâm đưa Mộ Sở đi về phía thang máy, vừa đi vừa đưa cho cô một chiếc thẻ ra vào, Mộ Sở ngại ngùng không dám nhận, vẫy vẫy tay
- Không cần đâu, tìm cô dẫn đường cũng được mà.
- Đây là ý của thiếu chủ.
Thư ký Lâm cố nhét chiếc thẻ vào tay Mộ Sở, và nói:
- Cô cầm lấy để ra vào cho thuận tiện hơn, nhiều lúc tôi bận không có đây,lo rằng cô phải ngồi chờ ở đại sảnh, nếu thiếu chủ bắt gặp, sẽ lại lo lắng nữa đó.
- .....
Mộ Sở đành nhận lấy.
Thư ký Lâm nói tiếp:
- Thiếu chủ có dặn chốc nữa sẽ về nhà ăn cơm, hi vọng cô chuẩn bị bữa tối sẵn sàng cho ngài.
- .... vâng
- Nguyên liệu đã có sẵn trong tủ lạnh, chắc cũng chuẩn bị đầy đủ rồi, cô xem còn thiếu gì cứ việc nói với tôi nhé!
- Ừm, cám ơn.
Mộ Sở thật sự cảm thấy Lâu Tư Trầm rất khác người, rõ ràng thư ký Lâm là trợ lý sinh hoạt của hắn, vả lại còn chăm sóc hắn chu chu đáo đáo, sao hắn vẫn muốn lôi cô xuống nước chứ?
Trong lúc Mộ Sở suy nghĩ, thang máy đã đến.
Quẹt thẻ, vào phòng.
Sau khi thư ký Lâm đưa cô vào phòng, bèn lui ra ngoài ngay, để cô ở lại một mình trong phòng.
Mộ Sở nhắc nhở bản thân, đây chỉ là công việc, vì thế cô nên có một tâm thái bình thường, không được có những suy nghĩ linh ta linh tinh, xem hắn ta như cấp trên của cô là được.
Mộ Sở hít thở vài hơi thật sâu, ổn định lại tinh thần, sau đó đi vào nhà bếp, bắt đầu công việc bận rộn.
Mộ Sở còn nhớ lần đầu cô vào bếp nấu ăn cho hắn, lúc đấy nấu 3 món khét hết 2, không thể nào nuốt nổi, từ đó Lâu Tư Trầm cứ chế giễu cô đến tận bây giờ, vì thế, hôm nay dù có thế nào cô cũng phải đánh một trận chiến phản công, lấy lại vinh dự đã mất.
Còn bên này, Lâu Tư Trầm vừa kết thúc công việc, đang khoác áo gió chuẩn bị đi về, cánh cửa văn phòng được Lục Ngạn Diễm đẩy vào:
- Anh ba, tối nay cùng nhau ăn cơm nhé!
- Không.
Lâu Tư Trầm không suy nghĩ, lạnh nhạt từ chối ngay.
Lục Ngạn Diễm thắc mắc hỏi:
- Vậy anh đi đâu ăn?
- Khách sạn.
- Có gì hay ho chứ! Thức ăn của khách sạn anh ăn chưa ngán sao?
Lục Tư Trầm lườm anh ta một cái:
- Không ngán!
Dường như tâm trạng hắn có vẻ không tồi.
- Cho dù không ngán, anh một mình ăn cơm, không thấy cô đơn hay sao?
Lâu Tư Trầm ngẩn đầu nhìn lên:
- Ai bảo với cậu là tôi ăn một mình?
- Hai người ư?
- ......
Lâu Tư Trầm không trả lời, xem như đồng tình rồi.
- Chị ba nấu cơm cho anh trong phòng khách sạn ư?
Lục Ngạn Diễm cuối cùng cũng tìm ra được trọng điểm.
Lâu Tư Trầm nhướng mày:
- Đi đây!
- Đừng mà, anh ba, hãy dẫn em theo, em cũng muốn nếm thử tài nghệ nấu nướng của chị ba.
Lục Ngạn Diễm vừa nói vừa đuổi theo sau, chợt nghe tiếng lạnh lùng của Lâu Tư Trầm từ phía trước:
- Cậu cũng muốn trải nghiệm cuộc sống ở Phi châu hả?
- .....
Không muốn, tuyệt đối không!
Bước chân Lục Ngạn Diễm, bỗng chốc dừng lại.
Lâu Tư Trầm nhếch mép tỏ ý vừa lòng, bước chân bất giác gia tăng tốc độ.
Nói về nấu nướng, thật ra Mộ Sở cũng có kinh nghiệm đấy! Khi món cuối cùng chuẩn bị ra lò cô liền nghe tiếng cửa phòng – cạch ----- một tiếng, có người đầy cửa mở từ phía ngoài, cô thấy Lâu Tư Trầm mang theo sương gió bên ngoài bước vào phòng.
Trái tim Mộ Sở, vẫn nhút nhát mà đập loạn nhịp.
Lâu Tư Trầm đứng ngay cửa, ánh mắt như vô ý nhìn quanh một vòng trong phòng, sau cùng, dừng lại trên khuôn mặt của Mộ Sở, đôi mắt đen tuyền của hắn dường như thoáng qua một thứ tình cảm gì đó lạ lẫm.
Hắn bước vào nhà bếp, hỏi Mộ Sở:
- Bao lâu nữa mới được ăn cơm?
Mộ Sở trả lời:
- Sắp rồi, còn món cuối cùng thôi.
Lâu Tư Trầm gật đầu, ừm một tiếng, sau đó cởi bỏ áo khoác ngoài, vòng đường quay lại phòng khách, tùy ý treo chiếc áo khoác lên giá, sau đó ngồi vào sofa, tiện tay cầm lấy tờ báo đặt trên bàn, cúi đầu, chuyên tâm đọc nó.
Trong khoảng thời gian đó, hắn không nói thêm lời nào với Mộ Sở, thậm chí còn không thèm ngẩn đầu lên nhìn cô nữa.
Mộ Sở len lén le lưỡi.
Không nói chuyện càng tốt, mắc công làm phiền cô nấu ăn.
Món ăn cuối cùng của Mộ Sở cũng ra lò, cô mang đĩa thức ăn đặt lên bàn, lúc này mới nhắc nhở hắn:
- Rửa tay ăn cơm nào!
Lâu Tư Trầm đặt tờ báo xuống, đi vào nhà bếp, rửa tay rồi đi thẳng đến nhà ăn.
Mộ Sở vẫn còn ở nhà ăn bày chén đũa, chợt nghe phía trên đầu cô Lâu Tư Trầm hỏi:
- Có ăn được không?
Không biết là do khoảng cách hai người đứng quá gần, hay là do giọng nói hắn quá truyền cảm, hoặc có thể do cả hai, khiến trái tim Mộ Sở loạn hết vài nhịp đập, cô ngước đầu nhìn hắn đứng phía sau:
- Anh nếm thử là biết ngay chứ gì.
Đôi mắt sâu thẳm của Lâu Tư Trầm nhìn từ phía trên xuống, hắn nhìn sâu vào đáy mắt cô, Mộ Sở bỗng thấy chột dạ, vội vàng cúi đầu, không dám chạm ánh mắt hắn thêm lần nào nữa, đôi gò má ửng đỏ một màu thật gợi cảm.