Khi Mộ Sở tan ca, đã là ba giờ sáng rồi.
Lúc này cô thật sự mệt đến mức không mở nổi mắt, cô chầm chầm bước về nhà,ttrong đầu đang mơ mơ màng màng nhưng vẫn không ngừng hồi tưởng lại chuyện hôm nay gặp Lâu Tư Trầm trong quán rượu.
Còn có người yêu của hắn ta!
Trong lòng vẫn không khỏi có chút đau đớn,đúng như tin tức truyền thông nói vậy, bọn họ thật sự là một đôi trời sinh,đối với cô gái kia, đến cô cũng không nhìn ra cô ấy có điểm nào không tốt.
Mộ Sở mở to mắt, đá văng hòn đá nhỏ bên đường, nhưng khi nhìn thấy căn phòng đơn lúc sáng lúc tối kia cô sững ra một lúc mà vẫn chưa hoàn hồn.
Dưới ánh đèn đường màu vàng, Lâu Tư Trầm đang đứng, đầu cúi thấp, một hơi lại một hơi hút điếu thuốc trong tay.
Khói mù lượn lờ, hòa cùng với bộ dạng sắc lùng mà tuấn tú kia, trong mông lung sương mù, đường nét trên mặt hắn như ẩn như hiện, nhưng vẫn không hề ảnh hưởng đến khí chất tôn quý của hắn.
Hắn đứng ở nơi đó, giống như nét bút sáng ngời trong bức tranh tối đen như mực, một vẻ đẹp không gì có thể sánh nổi.
Mà lúc này, Lâu Tư Trầm dường như đã cảm nhận được ánh mắt Mộ Sở đang nhìn hắn, hắn ngẩng đầu,ánh mắt hướng thẳng về phía Mộ Sở đang đứng.
Khoảnh khắc ấy, Mộ Sở nghe thấy rõ ràng âm thanh đập "thình thịch" của trái tim mình, tiếng này nhanh hơn tiếng trước, tiếng này càng có lực hơn tiếng trước.
Bốn mắt nhìn nhau, tầm mắt mơ hồ,nhưng lại chậm rãi chuyển thành rõ ràng, Mộ Sở dùng tốc độ nhanh nhất cố gắng thu lại những giọt nước nước mắt đã trực trào ra nơi khóe mắt.
Cô cất bước, hướng về phía hắn.
Vốn nghĩ rằng sẽ lướt qua hắn ta,một mạch đi vào nhà, nhưng vẫn là không kiềm được, khi đi tới cách hắn không xa cô dừng lại.
Cuối cùng, vẫn là cô mở miệng nói chuyện trước:
- Sao giờ này anh lại ở đây?
Đã là ba giờ sáng rồi, Mộ Sở cũng không biết nên nói là sớm hay muộn nữa.
Lâu Tư Trầm nặng nề dập tắt điếu thuốc trong tay, ánh mắt sắc lạnh dừng trên khuôn mặt Mộ Sở, biểu tình kia giống như muốn nhìn xuyên qua cô, xoáy sâu vào nội tâm cô:
- Từ lúc nào lại trở nên nghiện thuốc lá vậy?
Âm thanh của hắn ta,lạnh lẽo vô cùng, trong âm điệu không có chút dịu dàng, ấm áp, ánh mắt lạnh lẽo như băng hàn nhìn chằm chằm cô, giữa hai đầu lông mày như ẩn chứa một vẻ u uất khó phát hiện.
Mộ Sở bị anh ta nhìn chăm chú, cảm thấy như có mũi đao nhọn đằng sau lưng, cô nhấp môi trả lời:
- Cũng đâu có coi là nghiện? Chỉ là thỉnh thoảng mới hút một điếu.
Thật ra, Mộ Sở không ngờ câu đầu tiên là Lâu Tư Trầm hỏi mình lại là về việc cô hút thuốc, cô cho rằng những việc này đều không liên quan tới hắn, hoặc là hắn căn bản đã không còn quan tâm nữa rồi!
Ánh đèn vàng vọt chiếu xuống, trong không gian mơ hồ, cô dường như thấy hai hàng lông mày của hắn hơi cau lại, lại nghe thấy hắn ta lạnh lùng hỏi một câu:
- Tại sao lại đi làm ở quán rượu?
Ánh mắt sâu không thấy đáy của hắn thoáng qua vài tia sắc lạnh, u ám, trong trẻo lạnh lùng kinh người, không giận mà uy.
- Cố Cẩn Ngôn không cho cô tiền tiêu sao? Hay là cậu ta không nuôi nổi cô? Không thể chờ đợi muốn li hôn, là vì muốn để bản thân biến thành cái bộ dạng này sao?
Trong lời nói, trong vẻ mặt đều hiện lên vẻ chế nhạo sâu sắc, trong sự chế nhạo ấy còn ẩn chứa một chút tức giận
Mộ Sở đương nhiên cảm nhận được cảm xúc của hắn ta.
Bất kể là sự chế nhạo hay sự tức giận của hắn ta!
Mộ Sở há miệng, bộ dạng giống như có thật nhiều điều muốn nói, lời đã đến môi, cuối cùng lại chỉ nói một câu:
- Tiêu quá nhiều tiền của cậu ta trong lòng cảm thấy áy náy.
Những lời Mộ Sở nói đều là thật, cô bây giờ liều mạng như vậy, một là vì muốn kiếm tiền cứu Đuôi Nhỏ, hai là muốn kiếm tiền trả nợ.
Trong con ngươi sâu thẳm của Lâu Tư Trầm hiện lên một tầng băng mỏng, con ngươi lạnh lẽo đến độ như muốn kết thành băng.
Ngay lúc này,điện thoại trong túi Lâu Tư Trầm reo lên.
Lâu Tư Trầm chau mày.
Hắn lấy điện thoại từ trong túi, nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi tới, không do dự cúp máy.
Dù chỉ là một cái liếc mắt mắt, Mộ Sở vẫn nhìn rõ cái tên cuộc gọi hiện trên màn hình: San San
Cách gọi thân mật như vậy, trực tiếp bỏ luôn phần họ chỉ gọi tên cô ta.
Cô nhớ rằng cách gọi thân mật như vậy hắn cũng chỉ gọi cô có vài lần.
Trong lòng không khỏi thoáng qua chút dao động, có vị chua chát như thể đang tỏa ra từ đáy lòng cô.
Mộ Sở căng môi định nói gì đó, giây tiếp theo,điện thoại trong tay anh ta lại tiếp tục reo vang.
- Ding ding ding
Trong đêm khuya yên tĩnh,âm thanh thật sự chói tai.
Mà tên người gọi đến vẫn là hai chữ kia: San San.
Lý San San và Lục Ngạn Diễm cùng với một đoàn người bước ra khỏi quán bar, liền không nhìn thấy bóng dáng anh họ, cô ta vội vàng gọi điện cho hắn.
Lâu Tư Trầm không hề do dự, một lần nữa cúp máy.
Mày kiếm sắc lạnh, càng thêm nhíu chặt,vẻ rất không kiên nhẫn.
Mộ Sở không biết có phải bản thân mình có chút không thể nhìn tiếp được nữa hay là hi vọng hắn ta có thể trực tiếp dứt khoát cắt đứt mối quan hệ giữa cô và hắn, không tiếp tục khiến cô phải chịu loại mong đợi và đau khổ như này nữa,cô mỉm cười nói:
- Là bạn gái anh gọi hả?
Ngữ khí của cô, rất nhẹ nhàng bình thản giống như đang nói một chuyện hết sức bình thường.
Ánh mắt của Lâu Tư Trầm, lạnh lẽo quét qua mặt cô, nụ cười vô tâm trên mặt cô, giống như một lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào trong lòng hắn.
Lại nghe Mộ Sở tiếp tục nói:
- Anh nghe đi,muộn như vậy rồi, chắc rằng đang muốn gọi anh quay về đấy, hơn nữa, anh cứ cúp máy như vậy cô ấy sẽ rất lo lắng...
A! Cô thật là chu đáo quá!
Trong đáy mắt Lâu Tư Trầm, nhuộm một tầng sương lạnh.
Lúc này, điện thoại trong tay hắn lại reo một hồi chuông,Mộ Sở đang định khuyên hắn ta, liền thấy hắn giơ tay, điện thoại kêu "peng "một tiếng, nặng nề rơi xuống chậu hoa sau lưng Mộ Sở.
Điện thoại vừa hay đập vào cạnh xi măng ở bồn hoa, vỡ thành mấy mảnh, những mảnh diện thoại vỡ nảy lên, giống như một lưỡi dao sắc xoẹt qua vành tai Mộ Sở, tức thì, có giọt máu ứa ra từ làn da cô, một giọt một giọt rơi trên bộ quần áo màu trắng của cô, chỉ một lúc, nhuộm đỏ phần áo trước ngực cô.
Đau_______
Mộ Sở "A"một tiếng, phát ra âm thanh đau đớn, sau đó vội vàng dùng tay bịt miệng vết thương.
Trên mặt,tràn ngập biểu tình đau khổ.
- SH-IT!
Lâu Tư Trầm phẫn nộ mắng một câu.
Bỗng dưng, một cánh tay lạnh băng mạnh mẽ kéo Mộ Sở đi lên tầng.
- Đi làm gì?
Mỗi bước chân hắn ta đều rất nhanh, cơ hồ một bước bước liền ba bậc thang, Mộ Sở hoàn toàn không theo kịp anh ta, chỉ đành bị anh ta kéo theo, đau khổ theo phía sau anh ta.
Cũng may, tầng lầu rất thấp.
Không bao lâu, hai người đã đứng bên ngoài cửa nhà cô.
Tay Mộ Sở vẫn bị nắm chặt, có lẽ vì bị nắm quá chặt liền cảm thấy có chút đau, lòng bàn tay đã chuyển từ hồng thành trắng, lại chuyển từ trắng sang hồng.
Cô không tự nhiên cựa quậy trong tay hắn, nhưng nghe thấy âm thanh sắc lạnh của hắn thấp giọng quát một tiếng:
- Mở cửa!
Mộ Sở bị hắn ta quát một câu, trong lòng liền dâng lên ngọn lửa phẫn nỗ, đáp lại một câu:
- Anh dựa vào cái gì mà quát tôi?
Ánh mắt Lâu Tư Trầm sắc như dao, hắn ta giơ tay lên chỉ vào mũi cô, cảnh cáo cô:
- Tốt nhất đừng có chọc giận tôi!Tôi con mẹ nó bây giờ nhìn thấy em liền tức giận! Mở cửa cho tôi!
Nhìn thấy cô liền tức giận còn tới gặp cô? Hắn ta là bị bệnh hay là đang tự ngược đây?
Mộ Sở trong bụng thầm oán hai câu, nhưng không dám nói ra, chỉ có thể lặng lẽ nuốt lời nói vào lại trong bụng.
Cô cuối cùng cũng mở cửa.
Quyền uy của hắn, cô quả thật không dám khiêu chiến.
Sau khi Lâu Tư Trầm bước vào cửa, cũng không quan tâm Mộ Sở, đi một mạch vào trong phòng cô, lấy thùng y tế ra, hắn vốn định ngồi ở Sofa bỗng nhớ ra chuyện ngày hôm đó cô và Ngô Cẩn Ngôn ngồi trên ghế triền miên nói chuyện, mày kiếm nhíu một cái,xoay người ngồi trên tay vịn ghế Sofa, chỉ chỉ ghế ngồi, hướng Mộ Sở nói:
- Qua đây,ngồi xuống!
Ngữ khí của hắn,thật ngang ngược,ai cũng có thể nghe ra sự tức giận trong đó.
- Qua đây!
Lâu Tư Trầm nhẫn nại kêu thê một tiếng.
Mộ Sở cuối cùng cất bước, hướng tới phía hắn.
Cô không ngồi xuống Sofa, đứng đối diện hắn, hướng về phía hắn nói:
- Tôi tự làm được.
Nói xong, liền muốn lấy hộp y tế trong tay hắn ta, quay lại tiếp tục nói với hắn:
- Tôi thấy thời gian cũng không còn sớm nữa, anh cũng mau về nghỉ ngơi đi! Bằng không bạn gái anh sẽ rất lo lắng...
- Em cứ thử dài dòng thêm chút nữa đi?
Đáy mắt Lâu Tư Trầm xẹt qua một tia băng lãnh,khiến người ta không rét mà run.
Mộ Sở ấm ức cắn môi,mới nói
- Tôi nói đâu có sai, hai chúng ta li hôn rồi, anh như vậy...ưm ưm ưm
Lời phía sau Mộ Sở còn chưa kịp nói ra đã bị Lâu Tư Trầm nắm lấy cằm,m ôi hắn ta mạnh mẽ phủ lên đôi môi không an phận của cô, đem những lời nói khó nghe trong miệng cô, đóng chặt lại.
Nụ hôn của hắn ta, cực kỳ mạnh mẽ, giống như một con vật bị chọc giận, nhưng lại cuồn cuộn như thác lũ, giống như muốn cắn nuốt cô vậy.
Ngón tay lạnh băng, bóp chặt cằm cô, làm cô đau đớn!
Răng môi tùy ý cắn nuốt đôi môi đỏ mọng của cô, khẽ cắn, gặm nhấm...
Ngực, kịch liệt phập phồng,tình cảm phức tạp, không ngừng đan xen trong lồng ngực hắn.
Tựa như tức, tựa như giận,tựa như hận, tựa như yêu, tựa như vui mừng...
Môi của cô, vẫn như trước,mềm mại như bông, ngọt ngào như mật, chỉ cần hôn sẽ khiến hắn không muốn dừng lại.
- Ưm ưm ưm
Mộ Sở không ngờ rằng hắn ta sẽ hôn mình, mấy giây trước cô hoàn toàn chìm đắm trong nụ hôn của hắn, cơ hồ không thể tự kiềm chế, cho đến khi cô cảm thấy môi có chút đau, cô mới bừng tỉnh lại.
Nhớ lại cô và người đàn ông trước mặt à anh em cùng cha khác mẹ, Mộ Sở trong lòng thoáng qua một chút đau đớn, cô hốt hoảng dãy giụa trong ngực hắn
- Lâu Tư Trầm, đừng làm vậy!.