Mình làm sao có thể không biết chứ! Cô ta hiện tại như con gà con mới nổi trong ngành giải trí!" Lục Dung Nhan lông mày nhíu lại thật sâu, "Hai người bọn họ bắt đầu từ lúc nào chứ? Hai người vừa mới ly hôn mới được một tuần lễ thôi mà! Không phải là trước khi hai người ly hôn thì hai người bọn họ đã...
- Ly hôn thì cũng đã ly hôn rồi, những cái kia đã sớm không còn quan trọng nữa rồi.
Mộ Sở hít vào một hơi, nhẹ như gió nói: "Quản hắn cùng ai cùng một chỗ, đó cũng là chuyện của hắn ta, không có quan hệ gì với mình."
Thật không có quan hệ gì sao?
Nếu không có quan hệ, vì sao cô ta sẽ cảm thấy trong lòng đắng chát không chịu nổi như vậy? Vì cái gì cô cảm thấy mũi dâng lên một trận chua xót?
Lục Dung Nhan thở dài một tiếng: "Cậu thật sự nghĩ như vậy thì tốt rồi..."
Nói đến đây, cô ngừng lại một chút, rồi tiếp tục nói: "Những ngày này cũng không biết Lâu chủ nhiệm trúng tà gì nữa, mới trong vài ngày ngắn ngủi đã đổi đến cả tá bạn gái, xem chừng Lý San San này cũng chuyện trong một hai ngày mà thôi, bây giờ nhìn cô ta lộ liễu như vậy, không chừng đến ngày mai thì liền bị người khác thay thế, nhìn cô còn đắc ý thế nào!"
Lục Dung Nhan hiện giờ vô cùng chán ghét Lý San San, nhắc tới cô ta thì không ngừng khinh bỉ.
Mộ Sở trong lòng trống rỗng, chỉ cảm thấy ê ẩm, giống như có cái gì đó trong ngực không ngừng khuấy động vậy.
Đúng lúc này, người phục vụ đã bưng món khai vị đi lên, Lục Dung Nhan nói với Mộ Sở: "Sở Sở, rất xin lỗi, mình không biết bọn họ sẽ tới, vô duyên vô cớ lại làm cho cậu thêm ấm ức, nếu cậu cảm thấy không tốt, chúng ta có thể chuyển sang nơi khác cũng được, dù sao vẫn chưa chọn món đâu!"
- Không cần đổi, không sao. Điểm tâm đều đã lên rồi, cũng không thể uổng phí được, hơn nữa, mình ấm ức cái gì chứ? Dù sao cùng hắn cũng đã là quá khứ.
Mộ Sở nói xong, gắp một món điểm tâm đưa vào trong miệng.
Ánh mắt lại là không kìm lòng được nhìn gian phòng kia, cửa phòng còn mở hé, cô có thể lờ mờ nhìn thấy Lâu Tư Trầm cùng Lý San San, hai người dường như vô cùng thân thiết dựa vào nhau, thân mật cùng nhau đang nói với nhau chuyện gì đó.
Mộ Sở vội vội vàng vàng nhìn đi chỗ khác.
Mộ Sở cảm thấy mình giống như khuynh hướng muốn tự ngược bản thân, vẫn chưa chọn món, các cô rõ ràng có thể đi, nhưng cô ta cứ một mực không muốn, lý do thật sự là vì cô không quan tâm sao?
Loại lí do thoái thác này, lừa gạt người khác còn được, nhưng lại không gạt được lòng mình, cô không phải không quan tâm, trái lại, lại là quá quan tâm! Biết rõ cứ ngồi nhìn như thế này, trong lòng sẽ chỉ càng ngày càng khó chịu, nhưng hết lần này tới lần khác, cô ta vẫn không đành lòng rời đi, hay là... Thà rằng khó chịu một chút miễn là được nhìn hắn ta thêm vài lần...
Đau, nhưng lại vui vẻ!
Tim vừa như bị kim nhọn ghim vào, đau âm ỷ, vừa như lại bị cơn gió mát phất qua, ấm ấm rả rích, loại mâu thuẫn có mùi vị thật khó tả, không ngừng giày vò lấy cô, chọc đến tâm tình của cô, cũng không ngừng đi theo cô.
- Dung Nhan, cậu gọi món đi, cậu tương đối quen chỗ này, biết có gì ăn ngon không?
Mộ Sở đem menu đưa cho Lục Dung Nhan, sau đó đứng lên, "Mình đi toilet một tí."
- Được.
Lục Dung Nhan nhận lấy menu, bắt đầu chọn món.
Mộ Sở thì mang theo túi đi về phía toilet.
Thực ra cô không đi vào toilet, chỉ đi đến khu hút thuốc bên cạnh toilet hút thuốc.
Cô miễn cưỡng dựa vào cửa ra vào, châm điếu thuốc, sau đó,hít vào hai cái thật sâu rồi phun ra từng vòng từng vòng khói mù nồng đậm.
Phảng phất chỉ có bị mùi thuốc lá tê tê, tim cô đau nhói, đã không còn cảm thấy mùi khói nồng nặc.
Đuôi Nhỏ bệnh nặng, rồi đến chuyện cùng hắn ly hôn, Mộ Sở không thể rời bỏ hai loại đồ vật, một là điếu thuốc lá trong tay, một nữa là thuốc ngủ.
Nhưng đối với hai thứ đồ này, cô đều không dám lộ ra trước mặt bạn bè, kể cả Cố Cẩn Ngôn cũng không biết.
Cô thực sự không muốn bọn họ lo lắng cho mình.
Nhưng trong lòng Mộ Sở lại hiểu rất rõ, gần đây bản thân thần kinh suy nhược, nếu như còn tiếp tục như vậy nữa, cô cũng chỉ sợ mình sẽ mắc bệnh trầm cảm...
Những kết quả xấu nhất, cô căn bản đến nghĩ cũng không muốn nghĩ. Bây giờ cô nhất định phải kiên cường, coi như không sống vì bản thân, cũng phải vì Đuôi Nhỏ cắn răng mà sống tiếp!
Thuốc mới hút được một nửa.
Nhưng lại chợt thấy dáng vẻ cao lơn của Lâu Tư Trầm đang tiến lại gần, hắn toàn thân lạnh lẽo, giống như ở trong hầm băng bước ra.
Mộ Sở giật nảy mình, không ngờ tới việc hút thuốc mình sẽ bị hắn bắt tại trận, còn nhớ kỹ lần thứ nhất mình hút thuốc cũng bị hắn tóm gọn, dáng vẻ kia của hắn thật giống hung thần.
Mộ Sở hoảng hốt muốn dập tắt điếu thuốc trong tay, đã thấy Lâu Tư Trầm đi qua cô, lạnh nhạt đi thoáng qua, ánh mắt cũng không thèm nhìn cô lấy một cái, một mạch tiến vào toilet nam, giống như cô với hắn, bất quá cũng chỉ là người dưng mà thôi!
Trái tim Mộ Sở, như đông cứng lại...
Tim thoáng qua một chút đau nhói.
Cầm điếu thuốc trong tay cứng ngắc, thật lâu, Mộ Sở mới bừng tỉnh, ngón tay cứng ngắc cũng mới nới lỏng một chút.
Lại đến nữa!
Cô cũng không biết bản thân bản thân yếu ớt như vậy từ khi nào!
Điếu thuốc vừa mới phun ra ngoài, cô liền hít sâu vào lần nữa, cố gắng để hương vị của thuốc lá có thể xóa đi đau đớn bên trong kia, lại nào hay biết, càng như vậy, ngực cảm giác đau, càng dày đặc, đến mức ngay cả cổ họng bên trong cũng bắt đầu khàn khàn, miệng càng ngày càng đắng đến nỗi nước mắt đều không ngừng rơi xuống.
Trong toilet, Lâu Tư Trầm chỉ đứng tại trước bồn rửa mặt, không ngừng liên tục rửa tay.
Hắn trước sau chỉ nhìn xuống tay mình, hai mắt hơi trầm xuống, suy nghĩ còn có chút mơ hồ.
Lát sau, hắn "Ba ——" một tiếng, tắt vòi nước, xoay người ra khỏi toilet.
Ánh mắt dường như lơ đãng liếc mắt nhìn về phía khu hút thuốc lá, lông mày lưỡi mác nhéo thành chữ "Xuyên" (川), lúc này, ở đó đã không còn thấy bóng dáng của người phụ nữ kia nữa rồi.
Mộ Sở đi về phía bàn ăn.
"Sao đi lâu như vậy?" Lục Dung Nhan chỉ là thuận miệng hỏi một chút.
Mộ Sở không đáp, chỉ hỏi: "Chọn món rồi sao?"
Lục Dung Nhan nhíu nhíu mày, lo lắng nhìn cô thật kĩ, lát sau, mới hỏi một câu: "Sở Sở, cậu hút thuốc lá phải không?"
- Ách...
Mộ Sở hơi có chút lúng túng, "Đoán được rồi?"
- Ừm.
- Thật xin lỗi...
Mộ Sở xin lỗi, "Lần sau đi với cậu, mình bảo đảm sẽ không hút thuốc."
Nhưng Lục Dung Nhan lại không nói gì, chỉ sâu kín thở dài.
Lục Dung Nhan hiểu rõ Mộ Sở, cô biết trong lòng Mộ Sở thực sự không dễ chịu, mới dùng khói thuốc xoa dịu tâm tình như vậy, cho nên, cô cũng không nói ra cứ để như vậy.
Cô là một bà mẹ đơn thân, vốn dĩ đã không dễ dàng, hơn nữa Đuôi Nhỏ bệnh nặng, thậm chí ngay cả sống chết đều không thể dự báo trước, bây giờ lại ly hôn...
Đang nghĩ ngợi, nhân viên phục vụ đã bưng đồ ăn nóng hổi lên, Lục Dung Nhan vội vàng gắp mấy đũa đưa vào trong chén của cô, "Hôm nay tất cả đồ ăn mà mình chọn đều là những món mà cậu thích ăn nhất, mặc kệ cậu thấy ngon miệng hay không, hôm nay nhất định phải ăn hai bát cơm, không thì mình sẽ không để cậu đi!"
Cả bàn bày đầy những món mà Mộ Sở thích, thậm chí có những món mà ngay cả Lục Dung Nhan không ưa.
Mộ Sở cảm thấy ấm áp vô cùng, cô vội bưng bát lên, nhận hết thức ăn mà Lục Dung Nhan gắp cho, "Bảo đảm ăn hai bát!"
- Cái này tạm được!
Lục Dung Nhan khá là hài lòng, vui mừng nhìn Mộ Sở ăn xong một bát, lại thêm một bát.
"Sở Sở, cậu nên ăn nhiều một chút, kiếm thêm chút thịt! Biết chưa?" Lục Dung Nhan không ngừng gắp thức ăn vào chén Mộ Sở.
Mộ Sở dở khóc dở cười, "Mình bảo này cậu còn chưa làm mẹ, mà sao mình ngửi thấy được mùi tình mẹ nồng đậm thế nhỉ? Đến cả mình cũng muốn quản. Cũng đừng gắp thêm thức ăn vào chén mình nữa, bụng sắp muốn nổ tung rồi!"
Lục Dung Nhan rốt cục cũng đã ngưng gắp thức ăn, chống cằm nhìn cô, "Sau này mình phải gọi cậu đi ăn nhiều hơn mới được!"
- ...
Thì ra giám sát cô, giám sát đến nghiện rồi.
............
Đêm đến ——
Mộ Sở đi vào quán Bar
- Cô gái, muốn anh trai mua rượu của em, có thể thôi! Em hãy uống hết bình rượu này! Uống xong thì là người của anh đây, được không?
Ở bàn rượu, một gã tóc vàng trên tay toàn hình xăm, chỉ chỉ vào ly cocktail, dương dương tự đắc xấn tới gần Mộ Sở nói.
Thực ra chuyện rót rượu như thế này ở trong quán bar đã sớm chẳng lạ lùng gì, Mộ Sở hiển nhiên cũng không phải lần đầu bị dạng người như thế này rót rượu, nhưng rót nguyên một bình như thế này thì vẫn là lần đầu tiên.
- Xin lỗi.
Mộ Sở khẽ mỉm cười, thái độ không kiêu ngạo cũng không tự ti, "Tiên sinh, tửu lượng của tôi thực sự không tốt lắm."
- Chút rượu này cũng uống không được, còn muốn anh đây mua rượu của cô sao?" Người đàn ông không vui nhướng mày.
- Thật ngại quá
Mộ Sở nói, đưa tay tới, chuẩn bị thu rượu vào trong xe để đi.
Người ta đã không muốn mua thì cô ắt sẽ không bán! Chưa có loại dưa nào thu hoạch sớm mà lại ngọt cả.
- Làm gì vậy?
Tay của cô mới vươn ra, thì bất ngờ bị tên xăm trổ đầy mình kia giữ chặt cổ tay.
Mộ Sở nhíu mày, muốn rút tay trở về, "Anh nói không mua rượu, tôi dĩ nhiên là phải thu lại rồi."
Tay người đàn ông nhéo cổ tay Mộ Sở, khóe môi trêu ghẹo, "Nếu không thì như vậy đi, rượu này anh đây cũng không cần cô em uống, em hãy phục vụ cho mấy anh đây vui vẻ, nói chuyện, chơi đùa, đừng nói là một bình rượu này, cả một xe rượu, anh đây cũng mua!"
Trong quán bar rồng rắn lẫn lộn, loại người nào cũng có, cho nên, khi tới đây cô đã có thời gian dài buồn bã, nhưng về sau vì tiền, cuối cùng cô vẫn tới! Bây giờ, đối mặt với những loại người làm ô uế cả không khí này, mặc dù cô sớm đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng khi gặp phải, cô vẫn khó mà có thể chấp nhận được.
Cô theo bản năng nhíu mày, tay vùng vẫy thoát khỏi, "Tiên sinh, tôi đây chỉ bán rượu, không thể cùng anh nói chuyện phiếm."
- Ngay cả giao tiếp cũng không biết, còn đi bán rượu? Rượu này của cô bán được cho ai?"
Người đàn ông kia nói xong, bỗng dưng dùng lực túm lấy Mộ Sở vào ngực rồi kéo đi.
Lúc này, trên lầu, khu VVIP của quán bar——
- Anh ba.