Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 175




Lúc Tiết Bỉnh đưa chứng nhận ly hôn đến tay cô, có một phút giây nào đó, Mộ Sở vẫn còn hoảng loạn đến lợi hại.

Từ lúc kết hôn, rồi đến ly hôn, Mộ Sở cảm thấy như một giấc mơ, một giấc mơ cực kì không chân thận, và đến nay, hiện thực đã chứng minh cho cô thấy là, đây thật chất chỉ là một giấc mơ! Đến hôm nay, tỉnh giấc rồi, mọi thứ lại quay về lúc ban đầu.

Nằm trên giường, cô uống liền hai vên thuốc an thần, mới có thể ngủ được.

Cô nói với bản thân, ngày mai thức dậy, sẽ lại là một ngày mới, trái đất vẫn quay, mặt trời vẫn mọc, và tất cả những khó chịu và nỗi đau bây giờ sẽ chỉ tạm thời mà thôi!

Cuộc sống của Mộ Sở, dường như lại hồi phục như lúc bình thường.

Cô tìm cho mình hai phần công việc, ban ngày ở tiệm thuốc, chỉ làm buổi sáng, chiều hai giờ thì tan làm, tuy tiền công không cao, nhưng quý ở thời gian dư dả, buổi chiều cô có thể đến bệnh viện thăm Đuôi Nhỏ, còn buổi tối cô tìm một công việc kiêm chức, ở ngay nơi quán rượu đông khách nhất của thành phố này bán rượu.

Nếu đổi là lúc trước, cô sẽ không làm công việc này, nhưng hiện tại tình hình của cô không như cũ nữa.

Cô thiếu tiền!

Cô cần rất nhiều rất nhiều tiền!

Mà công việc bán rượu này tuy không có mặt mũi, nhưng tiền kím được tuyệt đối cao hơn rất nhiều.

Ngoài ra, cô khiếng bản thân bận hơn thì càng tốt, khiếng bản thân không có thời gian suy nghĩ lung tung, khiinegs bản thân không có sức lực mà nghĩ đến người đàn ông cô không nên nghĩ đến, khiêng bản thân mệt đến về đến nhà không cần uống thuốc ngủ cũng có thể ngủ.

Cứ như vậy, Mộ Sở cứ bận đến hồ đồ cả một tuần.

Tan làm buổi sáng, vội vàng đến bệnh viện, lúc này Đuôi Nhỏ ở phòng bệnh ICU vẫn chưa ra, mộ Sở môi lần đều từ xa xa nhìn con bé.

Nhưng dù như vậy, cô cũng thấy mãn nguyện rồi.

Lúc này, Mộ Sở vẫn đang đứng ngoài cửa phòng bệnh ICU, bởi vì buổi tối hôm qua tan làm quá muộn, nên cô ngáp nhẹ một cái, nhắm mắt dưỡng thần.

Nhưng lại nghe thấy vài y tá đang đứng nói chuyện cùng nhau:

  • Các cậu xem, các cậu xem, chủ nhiệm Lâu lại đổi bạn gái khác rồi!
  • A? Để tôi xem, để tôi xem! Lần này lại là minh tinh nào vậy?
  • Woa! Không phải chứ, cư nhiển là Lý San San, qua đẹp rồi! Hai người họ thật xứng đôi!
  • Chủ nhiệm lâu tất nhiên là xứng với loại người xinh đẹp này rồi, như vậy ra ngoài nam thanh nữ tú, nhìn thích biết bao nhiêu nha!
  • ... đây là cô bạn gái thứ mấy của chủ nhiệm Lâu rồi? Mới chỉ vừa vài ngày ngắn ngủi, đã là người thứ 3 rồi?
  • ...hình như là vậy đó.
  • ......
Mấy y tá nhỏ chụm lại với nhau xem tờ báo rồi bàn luận với nhau.

“Chủ nhiệm Lâu” trong miệng họ nói là Lâu Tư Trầm?

Tim của Mộ Sở không khỏi “thình thịch” một tiếng, rõ ràng là nói với bản thân không cần để ý đến, nhưng ánh mắt vẫn nhìn vào mấy cô y tá đứng ở đằng đó.

Mà các cô ý ta cũng cảm thấy được ánh mắt của cô hướng đến họ, họ liền vội dẹp tờ báo đi, rồi bận rộn làm việc, giả vờ như lúc nãy chẳng xảy ra chuyện gì hết.

Mộ Sở thu hồi tầm nhìn.

Tim bất giác hỗn loạn lên.

Lý San San?

Cái tên này, dường như có nghe qua, nhưng Mộ Sở lại nhất thời không nhớ cô ta trông như thế nào, bởi vì ngày thường cô rất ít quan tâm đến minh tinh giới giải trí, có nghe qua tên cũng là nghe từ Lục Dung Nhan hay Vương Di tám chuyện qua thôi!

Mộ Sở không biết, thần xui quỷ khiếng thế nào lại mở điện thoại lên, tra cứu “Lý San San” ba từ này.

Sau đó, ngàn đến vạn tin tức liên quan đến cô ta xuất hiện, mà gần đây nhất là chuyện liên quan đến chuyện tình yêu của cô ta.

Đề mục khiếng người ta càng chú ý hơn: Lời đồn Lý San San bám được người kế thừa Lâu gia, bay lên cây biến thành phụng hoàng?

Mộ Sở mở mục đó lên, vừa nhìn thì thấy tấm hình của Lâu Tư Trầm.

Hắn vẫn luôn là soái khí phi phàm, phong độ ngút trời, tuy đó chỉ là một tấm hình chụp xa, nhưng cũng không che lấp được khí chất của hắn, mà bên cạnh còn có một người phụ nữ khí chất thanh khiết khoác lấy tay hắn một cách thân mật, trong tấm hình không biết hai người trò chuyện gì, tuy nhìn không rõ nhưng vẫn thấy được điểm cười trên đó.

Hiển nhiên, Lâu Tư Trầm không có Tần Mộ Sở cô, vẫn rất tốt!! Thậm chí, thiếu chủ từ trước đến nay băng lãnh, nhưng ở bên Lý San San lại có thể dễ dàng cười, như vậy.... khá tốt!

Là khá tốt sao?

Hắn hạnh phúc vui vẻ, tự nhiên sẽ tốt thôi, nhưng tại sao lúc này, tim cô như giống như uống phải hoàng liên vậy? Khiếng miệng cô cũng cảm thấy đầy cay đắng.

Tin mới còn chưa xem xong, đột nhiên, điện thoại cô vang lên, là Lục Dung Nhanh gọi đến.

Mộ Sở liền bắt máy.

- Ở bệnh viện?

Lục Dung Nhan biết mỗi ngày tan làm cô đều đên bệnh viện thăm Đuôi Nhỏ.

- Ừ.

Mộ Sở trả lời một tiếng, lại hỏi tiếp:

  • Còn cậu?
  • Vừa đúng lúc tan làm, cùng nhhau ăn tối đi!
Lục Dung Nhan hỏi mời cô.

Mộ Sở đưa điện thoại từ tay ra xem, nhìn đồng hồ trên đó, không để ý đã 5 giờ hơn rồi:

  • Được thôi! Đi đâu ăn?
  • Cậu đến cổng bệnh viện chờ mình!
  • Được.
Mộ Sở ngắt máy, đứng dậy, lại nhìn qua cửa kính phòng icu một cái, cuối cùng, mới không nỡ mà rời đi.

Sau khi ăn tối, cô phải tiếp tục đi làm rồi!

Lúc Mộ Sở đi đến cổng bệnh viện, Lục Dung Nhan đã ở đó chờ cô, nhìn thấy cô đi ra, Lục Dung Nhan liền vẫy tay với cô:

- Ở đây!!! Sở Sở, lên xe!

Sau đó cô ấy dời người vào trong một chút.

Lúc này, bụng của cô đã hiện lên rõ ràng rồi.

Mộ Sở liền ngồi vào trong xe, hỏi cô:

- Đi đâu ăn cơm nha?

Lục Dung Nhan nhìn cô, như đang so sánh một hồi, rồi chau mày:

  • Mới có vài ngày, sao lại ốm thành như vậy rồi?
  • ...không có mà?
Mộ Sở sờ sờ mặt mình, qua loa nói với cô:

  • Nhất định là tác dụng tâm lý của cậu!
  • Bọng mắt cũng đen, không ngủ đủ?
Lục Dung Nhan không quên hôm đó lúc gọi điện thoại cho cô, cô khóc đến tê tâm liệt phế, hôm nay nhớ lại, vẫn còn cảm giác đau.

Cô thật sự là thấy lần thứ hai Mộ Sở khóc, lần đầu là lúc Đuôi Nhỏ vừa phát bệnh.

  • Dắt cậu đi ăn đồ ngon, bồi bổ lại! Lúc trước Lục Ngạn Diễm có dẫn mình đến một nơi, mùi vị cũng không tệ, cậu nhất định cũng sẽ thích.
  • ...Được thôi.
Mộ Sở gắng nở ra một nụ cười.

Cho dù cô muốn che lấp đi nỗi buồn trong tim mình, nhưng Lục Dung Nhan chỉ cần nhìn một cái, là có thể đoán ra lòng cô.

Cũng có thể là, con gái của mình vẫn còn nằm trong phòng icu, lại thêm ly hôn, cho nên mới thành hai tầng đả kích, muốn tâm tình cô tốt lên, trừ khi tim cô là sắt thép.

Rất nhanh, xe đã dừng ở một nhà hàng trung hoa.

Nhà hàng này, thật ra Mộ Sở không xa lạ, lúc trước, cô đã đi qua hai lần.

Lần đầu tiên, là đi tìm Cô Lang, nhưng không ngờ lại gặp phải Lâu Tư Trầm. Bây giờ nhớ lại, vẫn cảm thấy bản thân mình quá ngu đi.

Mà lần thức hai, là Lâu tư Trầm đưa cô đến, chính là lần Lâu Trọng Bách giới thiệu mình đi xem mắt bị hắn đánh chặn nửa đường, sau đó đưa cô đến nhà hàng này.

Quá khứ cứ lặp lại trước mắt, lúc Mộ Sở suy nghĩ, tim bất giác chạy một vòng rồi lại một vòng hồn loạn, thần sắc càng thêm hoảng loạn.

- Sở Sở, sao vậy? Ngơ ngẩng gì vậy?

Lục Dung Nhan thấy Mộ Sở đúng đơ ở đó liền nhắc nhở một tiếng.

Mộ Sở lúc này mới hồi hồn mà lắc đầu:

  • Không, không có việc gì...
  • Đi thôi!
Lúc Dung Nhan kéo cô đi vào trong.

Nhà hàng này tuy theo phong cách trung hoa, nhưng dường như không ồn ào như những nhà hàng trung hoa khác, sảnh lớn sạch sẽ, có lẽ là vì người đến đây dùng bữa đều là cô chiêu cậu ấm có tiền, người có danh tiếng! Dù gì giá tiền ở đây cũng không rẻ.

Phục vụ kính cẩn đưa hai người vào chỗ ngồi.

- Muốn ăn gì? Cậu chọn đi!

Lục Dung Nhan nói xong đưa thực đơn cho Mộ Sở:

- Gọi nhiều một chút, cậu cũng ăn nhiều một chút! Nhìn cậu đi ốm thành cái gì rồi? Đứng kế bên mình một cái, cũng bị cậu biến mình thành một mập ú rồi!

Mộ Sở đưa tay nhận thực đơn:

  • Làm gì mà khoa trương đến vậy?
  • Khoa trương? Mình thấy cậu mà còn ốm nữa, cậu thật sự biến thành người giấy rồi!
Lục Dung Nhan nói xong, thâm ý nhìn cô một cía, rồi lại thờ dài, do dự một hồi mới mở miệng nói:

- Mình đến bây giờ mới hiểu được, cậu cuối cùng tại sao ly hôn, cậu rõ ràng rất thích hắn ta mà!

Mộ Sở ngơ người một hồi, mở miệng muốn nói gì đó, nhưng vừa ngẩng đầu lên, lời nói bên miệng liền bvij hai người từ cửa bước vào chặn lại nuốt lại vào trong.

Mộ Sở không ngờ đến, sẽ ở đây gặp hắn, Lâu Tư Trầm!

Nhiều ngày không gặp, hắn dường như chẳng hề thay đổi, vẫn cao lãnh như vậy, bẩm sinh hắn như một vị vua hơi thở hắn lạnh lẽo, ngăn chặn tất cả những người xung quanh muốn đến gần hắn, khiếng người khác cảm thấy không dễ đến gần.

Mà lúc này, bên cạnh hắn còn có thêm một cô gái xinh đẹp động lòng người nữa.

Không phải Lý San San, lại là ai?

Cuối cùng là vị minh tinh nào, người vừa xuất hiện đã thu hút ánh mắt của mọi người xung quanh.

Lúc này, Lâu Tư Trầm đã chú ý thấy Mộ Sở ở bên kia, đôi mắt đen láy của hắn quét qua mặt cô một cái, một giây cũng không ngừng lại, ngay lặp tức rời đi, hơi cúi đầu, cười nói vào tai của người con gái bên cạnh hai câu, sau đó, dẫn cii vào một phòng bao bên cạnh.

Mà Mộ Sở đối với hắn, dường như không đáng để để ý đến!

Hay hoặc là, hắn sớm đã quên sạch sẽ cô rồi!

Nhìn bóng lưng hai người rời đi, tim của Mộ Sở bất giác lại nhói đau lên.

Lục Dung Nhan cũng nhìn thấy hai người vừa cùng nhau đi vào phòng lúc nay, cô chau mày:

  • Đó là chủ nhiệm Lâu?
  • ......
Mộ Sở đã thu hồi lại tầm mắt:

  • ...... Có thể là vậy.
  • Vậy còn người nữ, Lý San San?
  • Cậu quen?
  • Mình làm sao mà không nhận ra! Cô ta bây giờ trong giới giải trí rất nổi đó!
Chân mày Lục Dung Nhan nhíu chặt lại:

- Bọn họ khi nào dính lấy nhau rồi? Hai người các người mới vừa ly hôn được một tuần thôi đó! không lẽ là trước khi hai người ly hôn, bọn họ đã......