Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 171




Tần Mộ Sở bỏ sủi cảo xuống rồi bước vào phòng khách. Đoạn cô cầm lấy tấm chi phiếu trên bàn ném vào người Lâu Trọng Bách.

  • Ông lấy tiền lại đi! Cho dù tôi có thiếu tiền thì cũng không thèm một xu một cắc nào của ông đâu!
  • Con không cần đâu có nghĩ là Đuôi Nhỏ không cần. Con xem đây là tiền dành cho Đuôi Nhỏ cũng không được à?
Trong mắt Lâu Trọng Bách hiện lên vẻ đau lòng, dù ông đã lường trước được chuyện này.

- Tôi tự có cách giải quyết, không cần người nhà họ Lâu bố thí!

Tần Mộ Sở chẳng biết mình tức giận vì cái gì, lẽ nào vì ông ta “ra tay cứu giúp” ư? Hay là vì bọn họ luôn dùng thủ đoạn này đối với cô, lúc nào cũng là tiền tiền tiền!!

Lúc Vương Khởi Lệ muốn cô rời khỏi con mình cũng dùng tiền đuổi cô đi! Sau này Lâu Tư Trầm lấy cô cũng dùng tiền dụ cô và tvq xuất hiện. Tới bây giờ thì Lâu Trọng Bách lại dùng tiền để bù đắp! Chẳng lẽ đồng tiền thật sự vạn năng ư? Nó có thể bù đắp được hết thảy mọi chuyện sao? Trước mặt tvq, tiền tài quyền thế còn quan trọng hơn tình thân, còn quan trọng hơn cả Tần Mộ Sở cô! Tới lượt Lâu Trọng Bách, tiền bạc vẫn quan trọng hơn tình thân ư? Hay là trong mắt ông ta, những tình thân đã mất kia có thể bù đắp bằng tiền sao?

Tần Mộ Sở vừa muốn có tiền lại rất hận tiền.

- ss, sao con lại cố chấp như vậy?

Lâu Trọng Bách nhìn cô với vẻ bất đắc dĩ.

  • Năm đó ta đã thiếu nợ mẹ con, bây giờ ta cũng thiếu nợ con...
  • Cho nên ông mới định dùng số tiền này bù đắp cho tôi sao?
  • Sao ta lại làm thế được?
Trong mắt Lâu Trọng Bách hiện lên vẻ đau lòng:

- Ta chỉ muốn giúp đỡ con mà thôi.

Md trả lời một cách lạnh nhạt:

- Không cần! Nếu như không còn việc gì nữa thì mời ông về cho!

Mộ Sở trực tiếp hạ lệnh đuổi khách, chẳng nể mặt chút nào.

Lâu Trọng Bách nhìn cô một cái rồi thở dài:

  • Vậy ta đi đây, con ráng tự chăm sóc cho mình nhé.
  • Chú Lâu để con tiễn chú.
Cẩn Ngônn theo sau Lâu Trọng Bách xuống lầu.

Trước xe.

- Cẩn Ngôn phải không?

Lâu Trọng Bách cười híp mắt nhìn Cố Cẩn Ngôn, rồi gật đầu liên tục.

  • Đúng là một đứa trẻ ngoan!
  • Chú Lâu cứ yên tâm đi, đã có con chăm sóc cho Mộ Sở rồi.
Cố Cẩn Ngôn nói, đoạn anh ta mở cửa xe cho Lâu Trọng Bách.

Lâu Trọng Bách gật gù nói:

- Có con chăm sóc cho nó, ta cũng yên tâm phần nào. Ta có lỗi với nó...

Cố Cẩn Ngôn hé môi muốn nói nhưng lại chẳng thể thốt nên lời.

Lâu Trọng Bách nhìn thấu suy nghĩ của anh ta.

  • Con cứ nói đi, đừng ngại.
  • Vâng. Lúc Mộ Sở ở nhà họ Tần, tvq đã đối xử tệ với mẹ con họ. Mà ss rất nhạy cảm lại rất hiếu thắng. Thật ra thì trong lòng chị ấy đều khao khát tình thương của ba hơn bất kỳ ai, nhưng lại sợ hãi nó, dù sao một lần bị rắn cắn sợ dây thừng mười năm. Cho nên mong chú Lâu đừng nôn nóng, chú làm gì cũng nên từ từ thôi. Nếu chứ quá nôn nóng thì e rằng sẽ khiến chị ấy ghét chú hơn.
  • Đúng đúng!
Lâu Trọng Bách gật gù nói:

  • Do chú đã quá nôn nóng rồi!
  • Thật ra con còn một chuyện nữa...
  • Con nói đi.
Cố Cẩn Ngôn mấp máy môi rồi nói:

- Sao chú lại không nói cho con trai chú biết vậy?

Nhắc tới Lâu Tư Trầm, ánh mắt Lâu Trọng Bách tối đi, ông thở dài đáp:

  • Chắc con cũng nhìn thấy thái độ của Mộ Sở rồi đấy. Nếu nói chuyện này cho tt nghe, e rằng ta cũng mấy đi đứa con trai này.
  • Vậy lỗi của chú nhưng cuối cùng lại bắt con gái chú gánh chịu sao?
Lời nói của Cố Cẩn Ngôn bỗng trở nên sắc bén.

Mà lời của anh ta khiến cho Lâu Trọng Bách sững người ra.

- Thân là người ngoài, đáng ra con không nên nói mấy lời này. Nhưng mà con thấy chú thật bất công khi chỉ nói sự thật cho Mộ Sở biết. Sao chú lại bắt chị ấy một mình gánh chịu nỗi đau đớn cô đơn này hả? Chú sợ mất con, chị ấy cũng sợ mất chồng! Nhưng thân làm ba Mộ Sở mà chú lại không nghĩ tới cảm xúc của chị ấy. Chị ấy không muốn chồng mình phải khó chịu như mình, lại không muốn anh ta có thành kiến với ba, cho nên chị ấy đã chọn cách nhân nhượng vì lợi ích toàn cục. Thậm chí chị ấy còn khiến chồng mình hiểu lầm mình. Chẳng lẽ đây chính là kết quà mà chú mong muốn sao? Hay là...

Cố Cẩn Ngôn nói tới đây thì ngừng lại, anh nhìn Lâu Trọng Bách một hồi rồi mới nói tiếp:

  • Hay là thật ra chú chỉ thương mỗi con trai chú mà thôi?!
  • Tất nhiên không phải!
Lâu Trọng Bách nghe xong thì tái mặt giải thích:

- Lòng bàn tay, mu bàn tay đều là thịt. Sao ta không thương con mình kia chứ? Nhất là con bé Mộ Sở, ta đã thiếu nợ hai mẹ con nó quá nhiều... ngay cả nằm mơ ta cũng nghĩ cách để bù đắp cho nó kia mà. Sao ta lại không thích Mộ Sở? Nếu ta không muốn nhìn nhận đứa con gái này thì cần gì phải làm nhiều việc như thế? Chẳng qua...

Ông thở dài nặng nề rồi lắc đầu nói:

  • Ta hiểu rất rõ tính tình của tt. Thằng bé cũng không thân thiết với ta mấy. Nếu như nó biết quan hệ giữa ta và Mộ Sở thì e rằng cả đời này sẽ không tha thứ cho ta mất. Con gái vẫn chưa nhìn nhận ta, sao ta dám lấy con trai ra đánh cược kia chứ? Nhưng mà mấy lời con nói khi nãy cũng là sự thật. Lỗi lầm thời còn trẻ của ta không nên để con bé gánh chịu. Đây là lỗi của ta, cho dù ta có bị con trai trách móc nặng nề cũng là chuyện của ta, không liên quan tới Mộ Sở! Được rồi, cảm ơn con đã nhắc nhở. Ta sẽ suy nghĩ thật kỹ...
  • Chú Lâu, con cũng biết mấy lời khi nãy cũng không đúng. Chú đừng trách con, con chỉ...
  • Ta biết chứ, chẳng qua con đau lòng cho ss mà thôi! Mà ta cũng thấy rõ tình cảm của con dành cho nó, chắc hẳn con bé cũng biết rõ điều này.
Cố Cẩn Ngôn nghe thấy thế chỉ mỉm cười, không đáp lời.

Tần Mộ Sở hiểu ra hay không chẳng quan trọng. Bấy lâu nay Cố Cẩn Ngôn luôn ở cạnh hai mẹ con họ, anh ta đã xem họ như người thân quan trọng nhất của mình rồi.

Người thân với nhau thì tính toán hơn thua làm gì. Hơn nữa Cố Cẩn Ngôn tin rằng không chỉ có mỗi anh ta đối xử với Tần Mộ Sở như thế, chắn chắn cô cũng vậy! Dĩ nhiên, Đuôi Nhỏ thì khỏi phải nói rồi.

- Vậy ta đi đây, có gì thì lập tức gọi cho ta.

Sau khi Lâu Trọng Bách nói xong thì bước lên xe.

- Chú Lâu đi thong thả.

Cố Cẩn Ngôn đóng cửa lại cho Lâu Trọng Bách, chiếc xe Rolls-Royce màu đen nhanh chóng rời khỏi khu chung cư.

Cố Cẩn Ngôn thấy chiếc xe mất hút thì mới lên lầu.

Lúc này, Tần Mộ Sở cũng làm xong sủi cảo. Thấy Cố Cẩn Ngôn trở lại, cô hỏi bâng quơ:

- Cậu đi lâu vậy, đã nói chuyện gì thế?

Cố Cẩn Ngôn ra vẻ cợt nhả cười nói:

- Thì nói chuyện với chú ấy, bảo chú ấy gả con gái cho ông đây thôi!

Tần Mộ Sở mỉm cười nói:

- Ông ta được làm chủ hôn nhân của chị từ khi nào thế?

Cô vừa nói vừa lấy sủi cảo nóng hổi ra.

- Chị chẳng có hài hước chút nào cả.

Sau đó Cố Cẩn Ngôn bước vào phòng bếp, cầm lấy dĩa sủi cảo trong tay Tần Mộ Sở. Cô nhắc Cố Cẩn Ngôn coi chừng phỏng tay nhưng anh ta lại lờ đi, rồi bưng dĩa vào phòng khách.

Ngay lúc Tần Mộ Sở ngồi xuống bàn ăn thì bỗng dưng điện thoại reo lên.

Cô vội vàng đứng dậy nghe điện thoại, lúc nhìn thấy số điện thoại trên đấy thì giật mình.

Không ngờ Lâu Tư Trầm lại gọi tới đây.

Cô hơi do dự không biết có nên nghe máy hay không.

Lòng cô vẫn còn do dự nhưng tay lại nhấn nút trả lời.

- Em đang ở đâu?

Đầu dây bên kia phát ra giọng nói trầm thấp, lạnh lùng của Lâu Tư Trầm.

- Đang ở nhà.

Mộ Sở vô thức trả lời hắn, cô há miệng toan nói chuyện thì người đàn ông ở đầu dây bên kia lại cúp máy.

- ...

Tần Mộ Sở ngây người ra hồi lâu vẫn chưa tỉnh táo lại.

Cố Cẩn Ngôn trông thấy Tần Mộ Sở đứng nhìn màn hình điện thoại tới ngớ người ra, anh ta nhịn không được hỏi:

- Ai gọi thế?

Lúc này Tần Mộ Sở mới sực tỉnh lại, cô để di động xuống rồi trả lời một cách hời hợt:

- Lâu Tư Trầm.

Cố Cẩn Ngôn nhướng mày hỏi:

- Anh ta nói gì thế? Có nhắc tới chuyện của Đuôi Nhỏ không?

Mộ Sở lắc đầu, ngồi xuống bàn ăn cơm. Cô cầm đũa lên rồi nói:

  • Chị đang định hỏi thì anh ấy cúp máy rồi.
  • Thế anh ta gọi tới làm gì vậy?
Chẳng qua Cố Cẩn Ngôn chỉ thuận miệng hỏi thôi, chứ cũng chẳng hứng thú với cuộc gọi của cô.

- Không biết nữa. Anh ấy vừa hỏi chị ở đâu thì cúp máy luôn.

Tần Mộ Sở nói xong gắp sủi cảo lên ăn.

  • Cậu mau ăn đi, lát nữa chị phải nấu đồ ăn dinh dưỡng cho Đuôi Nhỏ nữa. Cậu cứ về thẳng nhà, không cần đi với chị đâu.
  • Con bé vẫn chờ em tới thăm nó mà! Lời chị nói không tính!
Cố Cẩn Ngôn nói xong thì cúi đầu ăn hết dĩa sủi cảo.

Ăn xong hai dĩa sủi cảo, dù cả ngày chưa ăn gì thì giờ cũng no căng rồi.

Cố Cẩn Ngôn ngồi nghỉ trên ghế salon, còn Mộ Sở thì rót một ly trà cho anh ta. Cô đang tính vào nhà bếp thì bị Cố Cẩn Ngôn kéo tay, đoạn anh ta vỗ vào chỗ bên cạnh mà nói:

  • Chị ngồi xuống đây, nghỉ ngơi một lát đi.
  • Hửm?
Mộ Sở bị Cố Cẩn Ngôn kéo xuống, ngồi cạnh anh ta.

Sau đó Cố Cẩn Ngôn lấy hộp khăn giấy trên bàn đưa cho cô:

- Chị bận tới mức mồ hôi đầy đầu rồi kìa.

Anh ta vừa nói vừa lấy khăn giấy lau mồ hôi trên trán cô.

- Cảm ơn.

Tần Mộ Sở cầm lấy khăn giấy trong tay Cố Cẩn Ngôn.

Cố Cẩn Ngôn hỏi cô:

- Chị từ chức rồi à?

Mộ Sở gật đầu đáp:

  • Ừm.
  • Vậy sau này chị tính làm gì?
  • Cậu tuyệt đối đừng nghĩ tới chuyện giới thiệu công việc cho chị. Tự chị tìm được!
Mộ Sở vừa liếc một cái thì biết rõ suy nghĩ trong lòng Cố Cẩn Ngôn.

  • Chắc chứ?
  • Chị đã nộp hồ sơ rồi.
  • ... Ừm, thế thì tùy chị vậy.
Cố Cẩn Ngôn gật đầu.

Song lại nhìn chằm chằm vào Tần Mộ Sở, rõ ràng anh ta có chuyện muốn nói nhưng không nói nên lời.

Tần Mộ Sở bị Cố Cẩn Ngôn nhìn chằm chằm một hồi khiến cô thấy mất tự nhiên:

- Cậu muốn nói gì thì nói nhanh lên đi, làm gì nhìn chị như thế?

Cố Cẩn Ngôn nhướng mày rồi nhích lại gần cô, hỏi với vẻ nghiêm túc:

  • Thế chị nghĩ thế nào chuyện bác sĩ Lưu bảo chị sinh thêm một đứa nữa?
  • ...
Tim Mộ Sở đập loạn xạ vài giây rồi mới nói:

  • Chị với Lâu Tư Trầm...
  • Cùng mẹ khác cha thì sao?
Cô chưa kịp nói xong thì bị Cố Cẩn Ngôn cắt ngang.