Còn Lâu Tư Trầm thì tiến hành hội chẩn với đoàn bác sĩ về bệnh của Đuôi Nhỏ hơn sáu tiếng liền. Ngay cả cơm cũng do Tiết Bình sai người mang vào phòng hội nghị cho bọn họ. Sau cùng, bọn họ đã đưa ra cách chữa trị tốt nhất chính là hy vọng ba mẹ cô bé có thể sinh thêm một đứa nữa, như vậy thì tỷ lệ phù hợp mới cao nhất.
Thật ra Lâu Tư Trầm đã chuẩn bị tâm lý trước rồi, cho nên lúc hắn nghe thấy kết luận này cũng không xúc động lắm, mà Tiết Bình đứng sau lưng hắn lại đổ mồ hôi lạnh.
Cùng với ba đứa nhỏ sinh thêm một đứa hả? Sao có thể chứ? Cho dù người đàn ông rộng lượng nhất cũng không chịu được việc vợ mình sinh con với người khác kia chứ?
Tiết Bình hiểu rất rõ thiếu gia nhà mình, tuy trông Lâu Tư Trầm bình tĩnh nhưng trong lòng chưa chắc gì đã giống bề ngoài.
Trước giờ Lâu Tư Trầm rất giỏi che giấu cảm xúc của bản thân, vẻ mặt cũng chẳng lộ ra chút dấu vết, người thường căn bản không thể nào phát hiện ra được.
Một lát sau, vài bác sĩ, y tá tụ tập lại trước cửa phòng họp khoa giải phẫu thần kinh. Cả đám áp tai lên cửa hóng hớt, sau đó nhỏ giọng bàn tán:
- Nếu tôi không nhìn lầm, vậy những người ở trong đấy đều là các bác sĩ khoa huyết học nổi tiếng nhất thế giới mà nhỉ?!
- Ầy! Tôi chắc chắn cậu không nhìn lầm đâu!
Có người còn lướt web tra thông tin của nhóm bác sĩ trong phòng.
- Trời ạ! Chủ nhiệm Lâu cũng trâu bò ghê ta! Toàn bộ đều mời tới đây hết!
- Bộ mấy người không thấy kỳ lạ hả? Cho dù là hội nghị giao lưu thì cũng nên mời chuyên gia khoa giải phẫu thần kinh đúng không? Sao chủ nhiệm lại mời toàn bác sĩ khoa huyết học tới thế nhỉ?
- Đúng đó! Kỳ lạ ghê…
- Kỳ lạ quá! Chẳng lẽ có ai mắc bệnh về máu à?
- Ơ… liệu có phải là đứa bé Đuôi Nhỏ hay tới tìm anh ấy hay không? Chẳng phải cô bé ấy bị hôi chứng thực bào máu à?
- Anh ấy quan tâm cô bé ấy tới thế à? Đừng bảo là con riêng chủ nhiệm Lâu đấy nhé?
- … Trời!!
- …
Ngay lúc này, cửa phòng bỗng mở ra, Lâu Tư Trầm dẫn người ra khỏi phòng. Nhất thời nhóm hóng hớt bên ngoài chạy tán loạn, bọn họ chỉ dám núp trong góc, chụp hình giữ làm kỷ niệm.
Dẫu sao cũng chẳng dễ gì có dịp các đại thần của ngành y đều tập trung lại một chỗ như thế này!
…
Trước khi Tần Mộ Sở về nhà thì tới văn phòng tìm bác sĩ Lưu.
Bác sĩ Lưu vẫn nói như trước. Nếu như có thể thì mong cô nhanh chóng sinh thêm một đứa nữa, nhưng sao cô dám sinh nữa chứ?
Cô và Lâu Tư Trầm đã quyết định không sinh con, có bài học của Đuôi Nhỏ trước mắt, cô không dám làm hại đứa thứ hai.
Tần Mộ Sở hỏi bác sĩ Lưu:
- Vậy đứa bé cùng mẹ khác cha có được không?
Bác sĩ Lưu trả lời:
- Nếu như em không thề có con với ba của Đuôi Nhỏ, vậy thì cách đấy cũng được.
Bác sĩ Lưu biết Tần Mộ Sở đã gả cho Lâu Tư Trầm. Lễ cưới năm đó vô cùng ầm ĩ, cả bệnh viện đều biết tới vụ đó. Anh ta cứ tưởng Cố Cẩn Ngôn là ba của Đuôi Nhỏ, mà Tần Mộ Sở đã kết hôn ròi nên mới không thể có con với Cố Cẩn Ngôn nữa. Dĩ nhiên rồi, đã kết hôn rồi mà còn có con với chồng cũ thì quá hoang đường. Cho nên anh ta cũng có thể hiểu được.
- Tuy tỉ lệ không được cao như cùng ba cùng mẹ nhưng vẫn cao hơn mấy ca ghép tủy bình thường, em có thể thử một lần.
- … Dạ, em cảm ơn thầy.
Thật ra trong đầu cô đang nghĩ tới chuyện nếu không được, cô sẽ đi làm thụ tinh nhân tạo.
Nhưng mà tiền đâu? Hơn nữa tỉ lệ thất bại của thụ tinh nhân tạo rất cao, cô từng nghe nói có người mang thai tới tháng thứ tám vẫn bị sinh non. Nếu gặp phải tình huống thế này, lẽ nào Đuôi Nhỏ của cô lại phải đợi thêm tám tháng ư?
Tần Mộ Sở mất hốn mất vía ngồi vào xe của Cố Cẩn Ngôn.
Hàng ghế sau còn dính máu cảu Đuôi Nhỏ. Lúc cô nhìn thấy mảng đỏ thẫm kia thì vàng mắt cũng trở nên ươn ướt.
Sau đó cô vội cởi áo khoác ra, lấy nó lau vết máu loang lổ trên ghế. Cô vừa lau vừa xin lỗi:
- Xin lỗi nhé Cẩn Ngôn, chị làm dơ ghế của cậu rồi…
Cố Cẩn Ngôn nhíu mày nhìn Tần Mộ Sở đang lau máu ở ghế sau qua kính chiếu hậu.
- Chị đừng lau nữa! Đó là máu của Đuôi Nhỏ chứ có phải ai xa lạ đâu. Chẳng lẽ ông đây lại chê người thân mình à?
Lời của anh ta khiến Mộ Sở cảm thấy ấm áp trong lòng, cô nói với vẻ xúc động:
- Cảm ơn.
Cố Cẩn Ngôn nhướng mày:
- Chị cũng biết tôi luôn xem Đuôi Nhỏ như con gái ruột của mình mà.
Mộ Sở nghe thấy thế thì mỉm cười:
- Sau này cậu có con, chắc chắn cậu sẽ là một ông bố rất tốt!
Mà Cố Cẩn Ngôn lại chẳng ừ hử gì cà, anh ta nhìn thấy vẻ u ám trong mắt Mộ Sở bèn hỏi:
- Chị đói chưa?
Tần Mộ Sở lắc đầu.
Tần Mộ Sở chẳng thấy đói bụng, tuy cô vẫn chưa ăn gì nhưng cô cũng chẳng có tâm trạng ăn uống.
- Cậu đói à?
Cô hỏi Cố Cẩn Ngôn.
- Hơi đói thôi. Chị không đói cũng phải chút gì đi chứ, cả ngày hôm nay chị vẫn chưa ăn gì mà.
- Về nhà ăn vậy. Trong tủ lạnh còn mấy vỏ bánh sủi cảo, chẳng phải cậu thích nhất sủi cảo do chị làm sao? Về nhà rồi chị nấu cho mà ăn.
- Thật à? Vậy thì tốt quá rồi!
Dọc đường Tần Mộ Sở chẳng nói tiếng nào, trong lòng luôn nghĩ tới Đuôi Nhỏ đang nằm trong bệnh viện. Cô thầm nghĩ lát nữa sẽ mang cơm tối cho con bé.
Chiếc xe đậu vào bãi đỗ xe ngoài trời của chung cư.
Lúc hai người xuống xe, một cơn gió lạnh thổi qua khiến cho hai người rụt cổ lại, siết chặt áo khoác trên người rồi chạy vào trong hành lang.
Bão tới rồi nên trời cũng rét căm.
Lúc hai người họ lên lầu đi về nhà thì trông thấy một dáng người quen thuộc đứng trước cửa, khiến họ phải dừng bước lại.
Tần Mộ Sở thật không ngờ Lâu Trọng Bách lại tới tìm cô.
Lúc gặp lại ông ấy, lòng cô dấy lên cảm xúc khó mà nói lên lời. Tức giận? Chán ghét? Đau lòng? Buồn bã? Nói chung là vô vàn cảm xúc, nhưng lẫn trong đấy lại không có sự thoải mái.
- Có việc à?
Thái độ của Tần Mộ Sở đối với Lâu Trọng Bách không hẳn là thân thiết, nhưng cũng không quá tệ, chẳng qua có cảm giác xa lạ, lạnh lùng không muốn thân thiết mà thôi.
Lâu Trọng Bách há môi như muốn nói gì đấy nhưng lại không thể thốt ra nửa lời. Đoạn ông ấy nhìn Cố Cẩn Ngôn đứng cạnh Tần Mộ Sở với ánh mắt khó hiểu:
- Người này là… đại thiếu gia nhà họ Cố ư?
- Chào chú Lâu.
Dường như Lâu Trọng Bách rất vừa ý với Cố Cẩn Ngôn, đoạn ông mỉm cười gật đầu:
- Chú nghe lão gia nhà họ Cố nhắc tới con rồi. Hôm nay gặp con ở đây, đúng là không tầm thường chút nào, khá lắm, khá lắm!
Lâu Trọng Bách nói liên tục hai câu “khá lắm”, mà Mộ Sở cũng không thích cách ông ấy nhìn Cố Cẩn Ngôn. Nếu cô đoán không lầm thì hiện tại ông ấy đã xem Cố Cẩn Ngôn như ứng cử viên dự bị cho vị trí chồng cô.
Nhưng rõ ràng Lâu Trọng Bách đã nghĩ nhiều rối
- Chú Lâu à, có gì thì vào nhà hẵng nói!
Cố Cẩn Ngôn vừa nói vừa bảo Tần Mộ Sở mở cừa.
Vốn dĩ Tần Mộ Sở không muốn mời Lâu Trọng Bách vào nhà, nhưng Cố Cẩn Ngôn đã lên tiếng thì cô cũng nể mặt anh ta mà mở cửa.
Lâu Trọng Bách thấy Tần Mộ Sở ngầm đồng ý cho ông vào nhà, đôi mắt tang thương của ông như sáng lên.
Tần Mộ Sở vào nhà trước, sau đó hai người Cố Cẩn Ngôn và Lâu Trọng Bách mới theo cô vào.
Cô cũng chẳng có tâm trạng tiếp chuyện tlb nên bước thẳng vào bếp, lấy vỏ sủi cảo ra, chuẩn bị làm vằn thắn.
Lbt bước vào nhà thì không vội ngồi xuống ghế. Ông đi khắp nhà đánh giá từng ngóc ngách, trong mắt hiện lên cảm xúc phức tạp, vừa giống như xúc động, vui mừng lại như đau buồn. Cuối cùng ông thở dài một hơi.
- Không ngờ trải qua nhiều năm như thế mà phòng này vẫn được giữ nguyên thế này. Ta nhớ chỗ này còn cái bàn trà gỗ lim nữa...
Lâu Trọng Bách nói tới đây, đôi mắt tang thương kia như phủ một tầng sương mờ.
Mà Tần Mộ Sở đang ở trong bếp nghe thấy thế, động tác cũng dừng lại. Cô bỗng nhớ tới lời dặn lúc lâm chung của mẹ: “cho dù có xảy ra chuyện gì cũng không được phép căn phòng này!”
Tại sao lại không được bán? Trước giờ Tần Mộ Sở nghĩ mãi vẫn không ra, cho tới khi cô nghe thấy lời cảm thán của Lâu Trọng Bách, cô mới hiểu được.
Có lẽ vì trong căn nhà này chứa đựng thanh xuân, tình yêu của bà chăng!
Không biết ma xui quỷ khiến làm sao, Tần Mộ Sở lại trả lời tld:
- Tôi để cái bàn đấy ngoài ban công, trong nhà không có ai thưởng thức trà, để trong phòng khách chiếm chỗ lắm.
Cố Cẩn Ngôn nhìn ltd đầy ẩn ý.
- Nghe nói chú Lâu yêu trà như mạng phải không ạ?
Lâu Trọng Bách mỉm cười không đáp, ánh mắt vẫn nhìn quanh căn phòng. Trong mắt như chứa đựng vô số cảm xúc.
Sau khi nhìn ngắm căn phòng xong, ông bỗng nhớ tới một chuyện rồi hỏi:
- Đuôi Nhỏ đâu? Sao ta không thấy nó?
Động tác gói sủi cảo của Mộ Sở ngừng lại một chút rồi trả lời:
- Con bé nhập viện rồi.
- ...
Lâu Trọng Bách thở dài một hơi, trong lòng càng áy náy.
Nếu không phải tại ông thì ba đứa nhỏ đâu có khổ thế này?
Nhắc tới Đuôi Nhỏ, trong lòng Tần Mộ Sở có phần oán giận Lâu Trọng Bách, cô nói mát:
- Ông tới tìm tôi làm gì? Nếu như không có chuyện gì thì đi đi, tôi không tiễn!
Rõ ràng cô đang đuổi khách.
Mà Lâu Trọng Bách cũng biết rõ.
Ông nghĩ ngợi một hồi rồi lấy chi phiếu trong ví ra, đặt lên bàn.
- ss à, ta biết con đang cần tiền, ta cũng biết con khinh thường xài tiền của ta. Nhưng Đuôi Nhỏ đang cần tiền chữa bệnh, con cứ cầm lấy đi mà!
Nghe thấy chữ “tiền”, trong lòng Tần Mộ Sở đau nhói.