Lâu Tư Trầm lại đổi ánh nhìn đến Lâu Trọng Bách, nhẹ nhàng từ tốn, chau mayyf lại hỏi ông ta.
- Ba, con nghe nói không lâu trước đây ông đã gặp qua cô ấy một lần?
Chuyện này là Lâu Tư Trầm nhờ Tuyết Bỉnh đi điều tra, nhưng cụ thể họ gặp mặt đã nói những gì, thì không nào biết được.
Còn chuyện tại sao không điều tra ra được trung tâm kiểm định, là vì trước khi rời đi, Lâu Trọng Bách không muốn xảy ra chuyện gì bất trắc, đã dặn dò người phụ trách của trung tâm đó đem mọi tư liệu xóa bỏ hết, lúc đó, ông ta đã đoán trước được con ông sẽ đến điều tra, có thể che giấu ngày nào hay ngày đó! Vốn dĩ những đôi co giữa hai vợ chồng đã đủ nhiều rồi, nếu thân thế của Lâu Tư Trầm bại lộ, e là hai ba con họ sẽ không có ngày bình tâm nói chuyện được với nhau.
Đương nhiên Lâu Trọng Bách không muốn chuyện này xảy ra lúc ông còn sống, tiếc là, Mộ Sở phải chịu thiệt thòi thôi.
Sắc mẳ Lâu Trọng Bách không có gì đáng nghi, vẫn bình thản như thường, không nói gì, chỉ hỏi ngược lại Lâu Tư Trầm:
- Là Mộ Sở nói với con hả?
- Đúng như dự đoán, thật sự có gặp qua rồi.
- Đúng.
- Ba chồng gặp con dâu của mình, có vấn đề gì sao?
- Ông nói gì với cô ấy?
- Hôm đó ba nói rất nhiều với cô ấy, chỉ là không biết con muốn nghe chuyện nào?
Lâu Trọng Bách đúng là lão hồ ly mà, nói chuyện vòng vo với người khác, là nghề của ông ta.
Vương Khởi Lệ dường như mơ hồ đoán ra được, hôm nay con trai về đây là muốn hỏi tội mà, bà ta cũng không sợ mà nói ra những câu khó nghe.
- Tư Trầm, mẹ thật sự không biết họ Tần đó có gì tốt, 6 năm trước con đã chịu thiệt cho cô ta rồi, chưa đủ sao? Sáu năm sau, sao lại lặp lại nữa? Chẳng lẽ cô ta bỏ thuốc mê cho con uống sao?
Lâu Tư Trầm chuyển lại ánh nhìn vào mẹ mình, gương mặt lạnh nhạt nói:
- 6 năm trước không phải đều nhờ ơn của mẹ sao?
Gương mặt Vương Khởi Lệ trắng bệch.
Bà ta biết, bao nhiêu năm nay, con trai đối xử lạnh nhạt với mình, đều là do chuyện 6 năm trước bà ta tự ý tìm cách đuổi Tần Mộ Sở đi, bà ta không ngờ con trai mình si tình như vậy, sau năm sau đối với cô ta vẫn chưa quên được, thậm chí còn cưới cô ta luôn.
- Đúng, chuyện 6 năm trước đúng là lỗi ở mẹ, nhưng con thử nghĩ lại mà xem, nếu 6 năm trước đổi lại là con, con có vì chuyện lợi lộc đó mà rời bỏ cô ta không?
Lâu Tư Trầm hất đổ chén chưa đầy đồ ăn do Vương Khởi Lệ gắp, lạnh nhạt nói:
- Chắc mẹ cũng hiểu rõ hơn ai hết, năm đó cô ấy chia tay con không phải là vì chút lợi lộc đó…
Chuyện 6 năm trước Vương Khởi Lệ đối xử với Lý Thiện Xuân, cũng do dạo trước điều tra bà ta mới biết được, nhưng vẫn chưa điều tra rõ được, tại sao mẹ của hắn Vương Khởi Lệ lại muốn đối xử với Lý Thiện Xuân như vậy? Nếu vì chuyện của hắn và Mộ Sở, sao lại liên quan đến mẹ của cô, làm vậy cũng thật sự quá tàn nhẫn đi, nhưng nếu không phải, vậy thì vì nguyên nhân gì chứ?
Với chuyện này, không hề có chút manh mối gì hết.
Vương Khởi Lệ nghe thấy con trai nói vậy, gương mặt lại càng trắng bệch hơn, ánh mắt len lén nhìn về Lâu Trọng Bách ngồi kế bên, dường như rất sợ ông ta biết được chuyện này.
Đương nhiên Lâu Tư Trầm để ý được ánh mắt lén lút nhìn nhau của họ, trong lòng lo sợ, chẳng lẽ chuyện này có liên quan đến ba của hắn? Hình như hắn nhớ ba của hắn cũng từng có quen biết với mẹ của Mộ Sở.
Ánh mắt của Lâu Tư Trầm có chút tối lại.
Vương Khởi Lệ sợ con trai sẽ nói ra chuyện của 6 năm trước.
- Bỏ đi bỏ đi, chuyện đã qua rồi, đừng nhắc nữa, ăn cơm đi, ăn cơm đi!
Lâu Tư Trầm đã buông đũa xuống rồi.
- Ba, mẹ, tôi ăn no rồi, hai người cứ tự nhiên.
Hắn nói xong, đã đứng dậy luôn rồi.
- Tư Trầm!
Lâu Trọng Bách gọi hắn lại.
Lâu Tư Trầm quay người lại, nhìn thẳng ba của mình.
Lâu Trọng Bách thở dài một tiếng, buông đũa xuống.
- Tư Trầm, lúc cần buông tay, thì nên buông tay! Nhiều khi cố chấp quá, e là sẽ tổn thương đến bản thân!
- Ba, tôi đã cố chấp 6 năm rồi, lâu chút nữa cũng được.
Lâu Trọng Bách đứng dậy, vội vã hỏi hắn:
Còn cô ấy? Có phải cô ấy cũng cố chấp như con không? Nếu cô ấy muốn buông tay thì sao? Nếu cô ấy muốn buông tay, con cứ cố chấp, chỉ tổn thương đến cô ấy thôi!
Lâu Tư Trầm chau mày lại, không có quay lại, nhẹ giọng nói:
- Con không ngại tốn cả đời, để dạy cô ấy cách cố chấp để yêu một người!
Nói xong, liền đi khỏi đó.
- Hoang đường!! Hoang đường---
Lâu Trọng Bách ngồi bịch xuống ghế, thở dài một tiếng, liên tục lắc đầu.
Tính cách của con trai, dường như đối lập với ông ta vậy.
Nếu như lúc ông ta còn trẻ chịu đấu tranh vì tình yêu của mình giống như hắn, có lẽ, người đi đến cuối đời với ông sẽ là Thiện Xuân, và có lẽ Thiện Xuân cũng không ra đi sớm như vậy.
Lâu Tư Trầm rời khỏi nhà họ Lâu, liền gọi điện thoại cho Tiết Bỉnh.
- Mau điều tra chi rõ quan hệ giữa Lý Thiện Xuân và ba của tôi!
- Hả?
- Ba của ngài? Chuyện này…
- Không làm?
- …Ngài nói làm thì làm!
Lâu Tư Trầm cúp máy.
Đôi mắt sâu thẵm của hắn, dường như có chút âm u phức tạp, biểu cảm khó đoán.
… … …
Căn hộ nhỏ của Mộ Sở, Đuôi Nhỏ đang ngồi trước đàn piano, đang đánh bản nhạc “Melody of The Night”
Chỉ cần Cố Cẩn Ngôn đến, bé con mới chịu ngoan ngoãn ngồi trước đàn piano, Mộ Sở pha ly trà nóng cho Cố Cẩn Ngôn, nhìn Đuôi Nhỏ đang ngồi trước cây đàn, nghiêng đầu cười nói:
- Cậu nói xem bé con này đơn thuần là thích đàn, hay là vì cậu đàn nên nó mới thích?
Mộ Sở cảm thấy vấn đề này, đáng để nghiên cứu.
Cố Cẩn Ngôn nhấp nhẹ ly trà nóng, lắc lắc đầu.
- Không quan trọng, bé con thích là được. Nói về chị xem, tại sao đột nhiên lại ly hôn vậy?
Mộ Sở ngẩn người ra.
- Sao cậu biết vậy?
- Dung Nhan lo cho chị, nên đã gọi điện cho tôi. Sao vậy? Nếu tôi không hỏi, có phải chị tính giấu tôi luôn không?
- Không phải…
- Chỉ là cảm thấy chuyện này có chút hoang đường, và…nực cười chết đi được! Nói chung, không phải là chuyện đáng để khoe.
Cố Cẩn Ngôn nhướn nhướn mày.
- Chuyện gì mà không đáng để khoe? Chuyện ly hôn?
Mộ Sở nói:
- Đương nhiên không phải.
Cố Cẩn Ngôn nghi hoặc nhìn cô, lại nói tiếp:
- Nếu không tiện nói, thì thôi vậy.
- Không phải…
- Tôi có thể nói cho cậu biết.
Cô ngập ngừng chút, suy nghĩ vài giây, mới nói tiếp:
- Ba của tôi…không phải Tần Vệ Quốc…
Cố Cẩn Ngôn ngạc nhiên nhìn cô, liền nghe Mộ Sở tiếp tục nói:
- Là…Lâu Trọng Bách!
Nói xong câu này, khóe mắt của cô, lại đỏ lên nữa.
Cố Cẩn Ngôn kinh ngạc đến nỗi muốn rớt luôn hai tròng mắt ra.
Tuy anh ta chưa gặp qua Lâu Trọng Bách, nhưng cái tên này anh ta đã từng nghe qua, và cũng biết Lâu Trọng Bách là ba của Lâu Tư Trầm.
- Nhà họ Lâu đúng là ức hiếp người ta quá đáng mà! Vì muốn chị với Lâu Tư Trầm ly hôn, những lời nói dối ghê tởm như vậy cũng nói ra được!
Cố Cẩn Ngôn rất tức giận, bộ dạng như muốn kiếm nhà họ Lâu tính sổ vậy.
Mộ Sở biết, thật ra anh ta cũng như cô vậy, không dám tin chuyện này là thật.
Mộ Sở cản anh ta lại, lắc lắc đầu.
- Lâu Trọng Bách không có nói dối tôi, tôi đã theo ông ta đi trung tâm kiểm định rồi.
Cố Cẩn Ngôn:
- ……..
Mộ Sở hít một hơi thật sau, lông mày chau lại, hình như nước mắt đang tụ lại ở khóe mắt, nhưng cô lại cố gắng nuốt ngược vào trong.
- Cậu nói xem có phải ông trời đang cố ý làm khó tôi không? Khó khăn lắm tôi mới chuẩn bị quên đi những ân oán của đời trên, nhưng ai ngờ, lai xảy ra chuyện này…
Cuối cùng cũng không kiềm được nước mắt, đã rơi từ khóe mắt ra, cô sợ Đuôi Nhỏ thấy được, vội vã dùng tay lau đi.
Cố Cẩn Ngôn vội lấy khăn giấy cho cô, nhất thời không biết nên an ủi cô thế nào, nhưng đột nhiên, nghĩ đến một chuyện quan trọng, trong lòng hồi hộp một chút, nhìn về phía Đuôi Nhỏ đang đắm chìm vào trong thế giới âm nhạc của mình, hỏi Mộ Sở:
- Vậy…chuyện chị sinh thêm đứa con với Lâu Tư Trầm…
Không nhắc đến chuyện đó còn đỡ, vừa nhắc đến, nước mắt của Mộ Sở liền không kiềm được nữa, lúc đó không ngừng mà chảy xuống, cô không nói gì, chỉ liên tục lắc đầu.
Đôi mắt của Cố Cẩn Ngôn có chút tối lại, vậy có nghĩa là, sinh thêm đứa nữa để cứu Đuôi Nhỏ, đã không còn nữa!
Đúng vậy! Nếu thật sự là anh em ruột, ai dám sinh thêm đứa nữa? Đây là một ván cược lớn, ai dám cước chứ, cũng cược không nổi đâu!
Cố Cẩn Ngôn biết mình đã nhắc đến chuyện đau lòng của Mộ Sở, anh ta vỗ vỗ vai Mộ Sở, an ủi cô.
- Đừng lo lắng, mọi vấn đề đều có cách giải quyết.
Nhưng vừa lúc đó, liền ngeh tiếng ‘Bụp---“ vang lên, thấy Mộ Sở đan ngồi trên ghế rơi xuống, phía sau gáy đập mạnh xuống đất, tạo nên một tiếng động lớn, bé con liên tục chảy máu mũi không ngừng.
Mộ Sở và Cố Cẩn Ngôn đồng thời giật mình.
- Đuôi Nhỏ!!!
Hai người cùng nhau hoảng sợ, liền chạy ngay đến chô Đuôi Nhỏ đang nằm.
- Đuôi Nhỏ---
Cố Cẩn Ngôn nhanh tay ẵm Đuôi Nhỏ đang hôn mê dưới đất lên, chạy thẳng ra ngoài.
Hai người, ẵm Đuôi Nhỏ chạy nhanh xuống cầu thang.
Mộ Sở gấp rút mở cửa xe cho Cố Cẩn Ngôn, Cố Cẩn Ngôn nhẹ nhàng cẩn thận đặt Đuôi Nhỏ ở phía sau xe, vội vã dặn dò Mộ Sở nói:
- Nhanh chóng gọi điện cho bác sĩ Lưu, để anh ta chuẩn bị cấp cứu!!
- Ừ, ừ, ừ…
Cố Cẩn Ngôn lái xe nhanh như tên lửa, thẳng đến bệnh viện Phụ Nhân.