Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 16




Mẹ ơi, mẹ không cần xin lỗi Đuôi Nhỏ đâu, Đuôi Nhỏ sớm đã hết đau rồi! Con biết mẹ không phải cố ý mà.

Đứa trẻ vừa nói xong, liền tiến lại gần, hôn nhẹ vào mặt của Tần Mộ Sở, nhẹ nhàng dỗ dành,

- Mẹ ơi, mẹ đừng tự trách mình...

Không biết tại sao, khi nghe được những lời hiểu biết của con gái, đột nhiên Tần Mộ Sở cảm thấy khóe mắt mình nóng ran, có cảm giác rất muốn khóc.

Cô biết dạo này tâm trạng của mình đều do Lâu Tư Trầm, mà trở nên rất mẫn cảm.

Vì cô thật sự rất sợ sẽ mất đi!

Cô ẵm bé Diên Vĩ lên, vừa đi theo hướng về nhà, vừa hỏi:

  • Hôm nay Đuôi Nhỏ muốn ăn gì nè? Cứ nói ra đi, mẹ sẽ làm cho con ăn!
  • Vâng ạ! Con muốn ăn…lạp xưởng!
  • ……..
Đúng là hai cha con đồng lòng mà!

Hôm nay đều chọn chung một món lạp xưởng!

Nhưng Tần Mộ Sở không đồng ý,

  • Không được, trẻ con không được ăn lạp xưởng!
  • Nhưng mẹ thích ăn mà! Những gì mẹ thích, thì con Đuôi Nhỏ cũng sẽ thích!
Tần Mộ Sở nghe xong, cảm thấy rất ấm lòng, tình cảm của đứa nhỏ như đã làm cô mở rộng tấm lòng mình hơn, cô nói:

- Kể từ ngày hôm nay, mẹ sẽ không thích món lạp xưởng nữa!

Đó đã là món yêu thích của người khác rồi!

  • Vậy sau này mẹ thích ăn món gì?
  • Đuôi Nhỏ thích gì, thì mẹ cũng sẽ thích! Tối nay chúng ta sẽ ăn món bông cải mà Đuôi Nhỏ thích nhất, còn trứng hấp nữa, được không nè?
  • Được!! Đều là món Đuôi Nhỏ thích hết!
Đứa trẻ trong vòng tay cô vui mừng đến nỗi không ngừng vỗ tay.

Tần Mộ Sở mỉm cười,

  • Đồ ham ăn, nước miếng chảy ra hết rồi kìa…
  • Mẹ ơi, nghe mẹ nói, con thấy đói rồi đó.
Đứa nhỏ vừa nói, vừa vỗ vỗ cái bụng của mình,

- Ở đây đã kêu ọt ọt rồi…

Biểu cảm ngốc nghếch của đứa nhỏ đã khiến cho Tần Mộ Sở bật cười, từng bước chân của cô, liền đi nhanh hơn,

  • Được thôi! Mẹ sẽ làm cho con ăn liền! Sẽ chăm sóc cho cái bụng nhỏ của con tròn hơn nữa…
  • Vâng ạ!! Cô giáo nói con vừa trắng vừa tròn, dễ thương lắm luôn!
  • ……..
Con gái cưng à, có chắc sau này với bộ dạng tròn tròn, thật sự sẽ dễ thương sao?

E là sau khi lớn lên đứa nhỏ này sẽ hối hận mất!

Sáng sớm, Tần Mộ Sở vừa bước vào văn phòng, thậm chí còn chưa kịp đặt túi xách xuống nữa, Lục Dung Nhan và Vương Di với vẻ mặt hưng phấn chạy đến chỗ cô.

  • Mộ Sở!! Chúc mừng cô!! Ăn mừng đi! Ăn mừng đi!!
  • Chúc mừng tôi?
Chuyện gì vậy trời?

Tần Mộ Sở không hiểu gì, ngơ ngác nhìn hai người họ, “

  • Chúc mừng tôi chuyện gì vậy?
  • Giáo sư Lưu vừa công bố danh sách làm trợ lý của chủ nhiệm Lâu! Và người đó, chính là cậu!! Cậu nói xem, có phải đáng để ăn mừng không?!
  • …….
Cô ta?! Không thể nào?

Tần Mộ Sở kinh ngạc đến há hốc mồm, có chút cảm thấy không dám tin.

- Ha! Không tin đúng không? Lúc nãy mình mới nghe thấy, cũng tưởng là bản thân mình nghe nhầm đó!

Vương Di vửa nói, vẻ mặt vừa đắc ý nhìn sắc mặt của Diệp Lâm Phong đang dần biến sắc ở bên bàn đối diện,

  • Nhìn đi! Mình cứ tưởng có một số người nhờ quan hệ sẽ ghê gớm đến thế nào! Hồi đó còn thề này thề nọ nữa, giờ thì sao nào, bị tát đến ‘bốp bốp bốp’, chắc đau lắm nhỉ!
  • Hahahahaha…
Lục Dung Nhan thì cười đến nghiêng ngã, cười đến sắp chảy cả nước mắt ra luôn.

Sắc mặt Diệp Thanh Phong lúc tái lúc trắng bệt, trông càng khó coi hơn.

Cô ta liếc Tần Mộ Sở, thẹn quá hóa giận nói:

- Cô đừng đắc ý! Cuối cùng anh rể tôi chọn cô, chẳng qua là sợ miệng lưỡi nhiều chuyện của mấy người, cô đừng tưởng đi theo anh rể tôi thì sẽ như diều gặp gió, tôi sẽ không để yên cho cô đâu!