Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 153




Lâu Tư Trầm mới vừa rời đi, nước mắt Mộ Sở tràn mi như nước lũ vỡ đê, không thể kìm nén được, cũng không thể ngừng lại được.

Đúng lúc này, Lục Dung Nhan và các đồng nghiệp đều lần lượt đi ra từ nhà thờ.

- Sở Sở, cậu không thấy sau khi các cậu rời đi, màn kịch bên trong thú vị đến mức nào đâu!

Lục Dung Nhan còn muốn báo cho Mộ Sở biết tình hình bên trong. Nhưng khi thấy nước mắt trên mặt cô, lúc này mới phát hiện tình huống có gì đó sai sai.

- Sở Sở, cậu sao vậy? Sao tự nhiên lại khóc?

- Đúng đấy! Hôm nay không phải là ngày quan trọng nhất của cô và chủ nhiệm Lâu à? Sao có thể khóc được chứ?

Các đồng nghiệp cũng lần lượt đi đến an ủi cô.

Mộ Sở nghe lời hỏi han của các đồng nghiệp, không biết là vì trong lòng quá tủi thân hay là vì lý do gì khác mà không thể ngừng nước mắt lại được, thậm chí còn càng ngày càng nhiều hơn, rơi lã chã như mưa.

Mộ Sở không muốn khóc, nhất là khóc trước mặt nhiều người như vậy. Đây tuyệt đối không phải là phong cách của cô. Cô vội lau nước mắt, bắt mình phải ngừng khóc.

Lục Dung Nhan thấy vậy thì rất đau lòng. Cô cũng đoán được đại khái lý do mà Mộ Sở lại tủi thân đến vậy.

- Sở Sở…

- Mọi người đừng lo lắng cho mình. Mình không sao đâu…

Mộ Sở thu nước mắt lại, cố rặn ra một nụ cười gượng, nói với các đồng nghiệp:

- Chẳng qua là mọi chuyện ập tới quá đột nhiên, mình chưa chuẩn bị tinh thần gì cả, nên…

- Đúng! Sở Sở hạnh phúc quá nên mới không nhịn được mà khóc, đúng không?

Lục Dung Nhan vội đỡ lời cho Mộ Sở, rồi nói với các đồng nghiệp:

- Được rồi, lễ cưới đã kết thúc, chúng ta làm nhân chứng cho hạnh phúc của họ cũng coi như là thành công mỹ mãn rồi. Ai về nhà nấy đi thôi!

Qua một lúc sau, các đồng nghiệp mới đi hết.

Chỉ còn Lục Dung Nhan ở lại trấn an Mộ Sở:

- Sở Sở, có một số chuyện, tốt nhất là đừng quá bận tâm tới nó! Mình biết mình nói lời này có vẻ như là chỉ tay năm ngón, nhưng mình sợ cậu cứng đầu quá, thành ra lại tự hại mình. Hiểu không?

Lục Dung Nhan là người hiểu tính cách của Mộ Sở nhất.

- Có đôi khi quá cứng đầu quá cố chấp sẽ làm tổn thương người khác, cũng sẽ tự làm hại bản thân mình.

Mộ Sở biết, ‘người khác’ trong miệng cô chính là Lâu Tư Trầm.

Cũng biết hàm nghĩa sâu xa bên trong lời nói của cô, lại càng hiểu được chân lý trong đó. Nhưng lúc này cô lại không thể tiếp thu những lời này được, cũng thật sự không muốn nghe khuyên bảo.

Cô mệt mỏi quá rồi…

Còn có rất nhiều rất nhiều ý nghĩ, cần cô tốn thời gian tốn công sức để chỉnh lý lại.

- Dung Nhan, mình mệt rồi, mình muốn về trước để nghỉ ngơi một lát…

- Ừ! Vậy cậu về nhanh đi!

- … Cảm ơn.

Mộ Sở nói với cô.

Lục Dung Nhan nghe thấy cô nói cảm ơn, không khỏi áy náy.

- Chỉ tiếc mình không thể giúp cậu được gì cả! Nếu có khi nào cần mình ở bên thì có thể gọi điện thoại cho mình bất cứ lúc nào! Chờ lệnh 24 giờ!

- Còn chờ lệnh 24 giờ nữa chứ! Đừng quên bây giờ cậu là phụ nữ có thai đấy! Nghỉ ngơi cho khỏe, mình đi…

Tiết Bỉnh đã kéo cửa xe cho Mộ Sở:

- Thiếu phu nhân, mời lên xe!

Mộ Sở do dự trong chốc lát, nghĩ tới câu cảnh cáo mà Lâu Tư Trầm nói với Tiết Bỉnh, thở dài một tiếng rồi vẫn ngồi lên xe.

Mộ Sở cũng không muốn đối mặt với Tiết Bỉnh. Tuy biết rằng anh ta cũng chỉ làm việc theo mệnh lệnh mà thôi, nhưng trong lòng cô vẫn có khúc mắc với anh ta.

Cô vừa lên xe đã nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, môi mím chặt, im lặng không nói.

Tiết Bỉnh ngồi trên ghế lái phụ, xuyên qua gương chiếu hậu nhìn Mộ Sở ngồi trên ghế sau. Một lúc lâu sau, anh khẽ thở dài:

- Thiếu phu nhân, cô vẫn còn giận à?

Mộ Sở im lặng, không thèm nhìn anh.

Nói thật, cho tới lúc này cô vẫn không thể tin được rằng những gì vừa xảy ra là sự thật.

Cô hoàn toàn không thể liên tưởng Lâu Tư Trầm với người đàn ông kia được.

Nước mắt lại suýt nữa thì tràn vành mi, nhưng bị Mộ Sở bắt phải ngừng lại. Cô hít mũi, quay đầu nhìn Tiết Bỉnh:

- Đưa giấy kết hôn cho tôi xem.

- Ơ…

Tiết Bỉnh hơi chần chừ.

Có lẽ là sợ cô cũng sẽ xé giấy kết hôn giống như bà Lâu vậy!

- Chẳng lẽ tôi không có tư cách để xem giấy kết hôn của mình à?

Mộ Sở hơi giận dữ.

Tiết Bỉnh đâu còn dám nói gì nữa, vội lấy giấy kết hôn đưa cho Mộ Sở.

Mộ Sở mở ra xem.

Trên giấy kết hôn không chỉ có con dấu mà thậm chí còn có cả ảnh chụp của hai người!

- Ảnh chụp ở đâu ra vậy? Photoshop à?

Mộ Sở hỏi Tiết Bỉnh.

- …

Tiết Bỉnh im lặng không phát biểu ý kiến.

Mộ Sở tức giận tới mức muốn thật sự xé giấy kết hôn luôn.

- Các người làm thế là khinh rẻ pháp luật!!! Tờ giấy kết hôn này có khác gì làm giả đâu?!

- …

Mộ Sở tức giận đến mức ném giấy kết hôn vào ngực Tiết Bỉnh:

- Tóm lại tôi không chấp nhận cuộc hôn nhân này! Tôi tin rằng luật pháp cũng sẽ không thừa nhận nó!

Tiết Bỉnh thở dài:

- Thiếu phu nhân, những lời nói trong lúc tức giận này cô nói với tôi thì không sao, nhưng nhất thiết đừng nói trước mặt thiếu chủ. Rất tổn thương tình cảm vợ chồng!

Mộ Sở cắn chặt môi dưới.

Giữa họ đâu còn có tình cảm vợ chồng nào nữa. Nếu thật sự là vợ chồng thì anh có cần phải giấu cô lâu đến vậy không?

Anh hoàn toàn chưa từng coi cô là vợ anh thì có!

Mộ Sở cảm thấy mình cũng thật là ngu ngốc. Bao lâu nay, rõ ràng cô đã phát hiện ra đủ loại manh mối, thậm chí Lục Dung Nhan đã từng nhắc nhở cô rồi, nhưng cô lại chưa bao giờ liên tưởng đến chuyện này.

Nhưng đặt tay lên ngực tự hỏi, cô thật sự chưa từng nghĩ tới giả thiết này, hay là hoàn toàn không dám liên tưởng?

Cô không thể tiếp thụ được việc mình bị Lâu Tư Trầm đùa bỡn trong lòng bàn tay như một con ngốc trong thời gian dài như vậy!

- Thiếu phu nhân, thật ra thiếu chủ yêu cô thật lòng. Tình cảm chân thành mà ngài ấy dành cho cô, đừng nói là cô, cho dù là những người chung quanh như chúng tôi cũng có thể cảm nhận được nó!

Tiết Bỉnh nhìn Mộ Sở qua gương chiếu hậu, nói tiếp:

- Cô còn nhớ lần mà thiếu chủ bị thương không? Để có thể trở về gặp cô sớm một chút, ngài ấy thậm chí không quan tâm tới vết thương do súng gây ra trên người mình mà bay về, nhưng sau khi cãi cọ với cô một trận thì vết thương ấy lại bị nhiễm trùng. Sau đó nằm hôn mê trên giường bệnh suốt một tháng mới dần dần khỏe lại! Hơn nữa lần trước cô bỗng mất tích ở Dasan. Buổi tối trước khi đi, cô từng gọi một cuộc điện thoại cho thiếu chủ đúng không? Kết quả thiếu chủ bay về từ Morocco suốt cả đêm, chưa từng chợp mắt dù chỉ một phút, chỉ sợ cô sẽ gặp phải chuyện gì mà ngài ấy không thể bảo vệ cô được. Nhưng vừa về đến nơi thì cô lại biến mất…

Lần đầu tiên Mộ Sở biết tới những chuyện này. Nghe một lúc, không biết sao nước mắt cô lại tí tách tuôn rơi.

- Thật ra còn có rất nhiều chuyện giống vậy mà thiếu chủ đã làm cho cô…

Tiết Bỉnh vẫn còn nói tiếp:

- Thiếu phu nhân, cô nói đường đường là Cô Lang thiếu chủ, sao tự dưng lại an phận làm một chủ nhiệm cỏn con ở bệnh viện chứ? Người đời đều cho rằng thiếu chủ là vì cô Trình, nhưng chúng tôi đều biết, thiếu chủ vì cô nên mới cam tâm tình nguyện giấu mình trong ngôi miếu nhỏ đó! Tính cách của thiếu chủ là gì, có lẽ thiếu phu nhân cô biết rõ hơn chúng tôi. Ngài ấy luôn luôn không am hiểu diễn đạt tình cảm của mình. Việc này, đương nhiên là sẽ không nói với cô rồi.

Lời nói của Tiết Bỉnh trong khoảnh khắc kéo cô về ký ức ngày đầu tiên gặp anh trong bệnh viện.

Lúc nghe thấy các đồng nghiệp nhắc đến anh, họ đều nói anh là huyền thoại, là truyền thuyết, hơn nữa còn vì vị hôn vê bác sỹ Trình nên mới tự hạ thấp thân phận đến ngôi miếu nhỏ này từ vạn dặm xa xôi. Nhưng khi ấy mọi người đều không hiểu sao vị đại nhân vật trong truyền thuyết này không đi nơi khác mà lại cố tình chọn ngoại khoa thần kinh của họ, thậm chí còn cam nguyện chỉ làm một chủ nhiệm cỏn con!

Thắc mắc này khiến họ tò mò rất lâu, mà đến nay, dưới sự giải thích của Tiết Bỉnh, dường như mọi chuyện đều sáng tỏ…

Thật sự là vì cô ư?

Ánh mắt Mộ Sở nhìn ngoài cửa sổ dần dần trở nên mơ hồ. Cơn gió thổi qua, khiến đầu óc cô tỉnh táo hơn.

Cô khẽ hỏi Tiết Bỉnh:

- Nếu đã thế thì sao anh ta còn cố giấu tôi? Anh ta cưới tôi… Rốt cuộc là vì sao?

Những lời cuối cùng này, giống như là cô đang hỏi Tiết Bỉnh, nhưng cũng như đang tự hỏi mình.

Câu hỏi này, Tiết Bỉnh không đáp lại Mộ Sở, trong lòng Mộ Sở cũng không có đáp án.

Nếu là yêu thì sao anh lại giấu cô lâu đến vậy? Nếu chỉ đơn giản là yêu, vậy thì ngay từ ban đầu anh có thể nói thẳng với cô hết thảy. Nhưng anh không có!

Mộ Sở phát hiện, cô càng ngày càng không hiểu được người đàn ông này!

Thân phận của anh, cô không biết. Suy nghĩ của anh, cô càng không hiểu!

Mộ Sở vẫn luôn tự nhủ rằng lý do mà cô không muốn gả cho Lâu Tư Trầm là vì mẹ của cô. Cái chết của mẹ luôn là một cái gai trong lòng cô. Cô không bao giờ buông khúc mắc này được. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến cô chia tay vào sáu năm trước.

Nhưng sự thật là giờ đây, đó vẫn điều mà cô sợ hãi nhất sao? Cũng không phải!

Cô càng sợ hãi là, anh cưới cô không phải vì thật lòng, mà còn có mục đích khác mà cô không biết! Nếu thật sự là thế thì cô thà rằng ngay từ ban đầu đã không có cuộc hôn nhân này!!!

Nhưng nói là không có mục đích khác… Có thể sao? Anh là ai? Anh là Cô Lang! Anh muốn cưới ai mà chẳng được? Làm gì mà phải hao tâm tổn trí, thậm chí tốn mấy trăm triệu để cưới cô về chứ?

Nghĩ vậy, Mộ Sở bỗng cả kinh, không nhịn được hỏi Tiết Bỉnh:

- Cho nên một năm trước, các anh cố ý dùng giá cao để cám dỗ Tần Vệ Quốc đòi mua ngôi mộ của mẹ tôi, đúng không?

- …

Tiết Bỉnh cúi đầu giữ im lặng.

Mộ Sở bật cười trào phúng, cảm thấy lạnh lẽo không thể diễn tả bằng lời:

- Thì ra không chỉ mình ba tôi cảm thấy tôi là món hàng có thể mua bán, mà trong lòng các người cũng vậy, trong lòng anh ta cũng là thế!!!

- Thiếu phu nhân, thiếu chủ làm vậy cũng là…

- Yêu tôi?

Mộ Sở ngắt lời Tiết Bỉnh, nước mắt rơi lã chã như mưa, từng giọt tràn khóe mi.

Mắt cô đỏ hoe, nức nở nói:

- Chuyện này tôi thật sự phải cảm ơn thiếu chủ của các người. Nếu không phải là anh ta thì sao tôi có thể hạ quyết tâm mà cắt đứt quan hệ cha con với Tần Vệ Quốc triệt để được. Nếu đây là cách yêu một người của thiếu chủ nhà các người thì xin lỗi… Tôi không chịu được đâu! Dừng xe!!!

- Thiếu phu nhân…

- Dừng xe! Không dừng lại thì tôi sẽ nhảy xuống!

Mộ Sở nói rồi mở cửa xe ra.

“Két…!”

Tiếng phanh gấp vang lên, xe đột nhiên dừng lại.