Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 152




Dưới thập tự giá…

- Cảm ơn các vị đã đến tham dự lễ cưới của tôi và cô Tần Mộ Sở, đồng thời cũng cảm ơn các vị đã trở thành nhân chứng cho cuộc hôn nhân của chúng tôi!

Lâu Tư Trầm đứng trên đài, nắm tay Mộ Sở, lớn tiếng tuyên bố với mọi người ở bên dưới.

Lời nói đột nhiên của Lâu Tư Trầm khiến Mộ Sở hoàn toàn chấn động.

Cô hoảng sợ:

- Tư Trầm…

Lâu Tư Trầm bỗng quỳ một chân xuống, bưng một chiếc nhẫn kim cương trên tay đưa đến trước mặt Mộ Sở:

- Gả cho anh đi!

Anh ngửa đầu nhìn cô với vẻ thành kính.

- …

Trời ơi!

Mộ Sở kinh sợ!

Khoảnh khắc ấy, cô cảm thấy dường như mình đang ở trong mơ, hoặc là đang bay trên những đám mây. Mọi thứ thoạt nhìn có vẻ hư ảo tới vậy!

- Tư Trầm…

Mộ Sở rất muốn đáp lại anh một câu: Em nguyện ý!

Nhưng mà, cô có thể không?

Cô không thể!!!

Cô vẫn chưa quên thân phận đã kết hôn của mình lúc này! Cô có chồng rồi mà! Sao cô có thể đồng ý lời cầu hôn của anh được?

Vành mắt Mộ Sở ướt át, vừa cảm động lại vừa sốt ruột, mà đa phần là bối rối hốt hoảng:

- Đừng lộn xộn! Tư Trầm! Anh… Anh mau đứng lên đi…

- Đồng ý!! Đồng ý!!!

Nghe thấy có người đứng trong đám đông kêu lên.

Giọng nữ ngân vang đó, ngoài Lục Dung Nhan ra còn có thể là ai nữa đây?

Ngay cả cô ấy cũng có mặt ở đây à?!

- Sở Sở! Mau đồng ý lời cầu hôn của chủ nhiệm Lâu đi!!!

- Sở Sở! Đồng ý nhanh lên!!!

Lại có người đứng trong đám đông kêu lớn.

Lần này là Vương Di.

Còn có rất nhiều đồng nghiệp khác. Ngay cả mấy người Lưu Trị Tân cũng đều đến! Tất cả đều đứng trong đám đông mà ồn ào!

Bọn họ đến đây khi nào? Tại sao cô lại hoàn toàn không biết gì cả vậy?

- Chị ba, anh ba đã quỳ lâu như thế rồi, hãy cho anh ấy đứng dậy rồi đồng ý nhanh lên!!!

Lục Ngạn Diễm cũng ở trong đám đông chen một câu.

Vành mắt Mộ Sở đỏ hoe. Cô rất muốn gật đầu đồng ý với anh, nhưng hiện thực và lý trí đều không cho phép cô làm thế!

Đúng lúc cô còn đang do dự thì bỗng nhiên, cô cảm thấy ngón áp út bên tay phải hơi mát lạnh. Chiếc nhẫn kim cương tinh xảo trong tay Lâu Tư Trầm lúc này đã được đeo lên ngón tay cô, trói chặt lấy cô.

Mộ Sở sợ tới mức lùi về sau một bước nhỏ, nhìn chiếc nhẫn bỗng xuất hiện trên ngón tay, lại kinh hoàng nhìn Lâu Tư Trầm:

- Anh… Anh biết rõ em đã kết hôn rồi…

Cho nên, thật ra chỉ là mình cùng diễn một màn kịch với anh thôi sao? Mọi thứ đều là giả?

Lâu Tư Trầm đứng dậy, thò cánh tay mạnh mẽ ôm cô vào lòng một cách bá đạo. Rồi sau đó, trước mặt tất cả khách quý, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ au của Mộ Sở với vẻ yêu thương mặn nồng.

Trong lúc mơ màng, dường như Mộ Sở nghe thấy anh tuyên bố một cách cường thế, giọng nói trầm thấp êm tai vang lên giữa môi cô:

- Tần Mộ Sở em đời này chỉ có thể là vợ của Lâu Tư Trầm tôi đây!!!

Mộ Sở đã hoàn toàn choáng váng.

Choáng váng trong giấc mơ đẹp hư ảo mà anh thêu dệt cho cô!

Nếu đây là mơ thì Mộ Sở thật lòng hy vọng đây là một giấc mơ sẽ không bao giờ tỉnh dậy!

- Wow…

Chung quanh, tiếng thán phục hâm mộ cùng với tiếng vỗ tay nhiệt liệt ùa tới như thủy triều.

- Chủ nhiệm Lâu, ngược đãi chó quá đấy!

- Đúng đấy đúng đấy! Hôn gì mà hôn lâu thế! Kháng nghị, kháng nghị!!!

- …

Bên này náo nhiệt làm nổi bật sự hiu quạnh của Trình Huyên Oánh đang đứng trước thập tự giá.

Cô đội khăn voan, mặc váy cưới trắng tinh, đứng ở đó giống như một trò cười. Cô bất chấp ánh đèn huỳnh quang chớp lóe liên tục trước mặt mình, biểu thị ngày mai cô sẽ trở thành trò cười cho cả thành phố A!

Nhưng giờ phải trách ai đây?

Lâu Tư Trầm đã nhắc nhở cô bao nhiêu lần rồi, thậm chí là đã cảnh cáo cô!

Lễ cưới này, hoặc là không có, hoặc là sẽ khiến cho tất cả mọi người ở đây phải khắc ghi cả đời!

Hiện giờ, không thể nghi ngờ gì nữa, anh đã làm được rồi!

Thật sự là khiến cho tất cả mọi người suốt đời khó quên, khắc cốt ghi tâm!

- Lễ cưới này, ta phản đối!

Bên dưới, người đầu tiên đứng ra nói hai chữ ‘Phản đối’ không phải là bà Lâu Vương Khởi Lệ, mà lại là Lâu Trọng Bách!

- Hoang đường!

Ông chỉ vào đứa con trai đứng trên đài, sắc mặt xanh mét:

- Ta tuyệt đối không cho phép hai người ở bên nhau!

- Ba, sự phản đối của ngài không có hiệu lực!

Lâu Tư Trầm hờ hững đáp lại ông.

- Tư Trầm, con đừng xằng bậy cho ta!

Lâu Trọng Bách xưa nay gặp bất cứ chuyện gì cũng vẫn bình tĩnh vững vàng, giờ phút này mạch máu nổi lên trên trán, bàn tay chỉ vào con trai run lẩy bẩy, có thể thấy được lúc này ông ấy giận dữ tới mức nào.

- Ba, ngài hẳn là hiểu được con trai của ngài. Một khi tôi đã nhận định ai đó rồi thì sẽ không bao giờ xằng bậy cả! Nhưng bây giờ, kẻ xằng bậy là các người mới đúng!

Lâu Tư Trầm ôm Mộ Sở bằng một tay, nhìn cô thật sâu, rồi mới nói tiếp với cha mình:

- Một năm trước tôi đã đăng ký kết hôn với Mộ Sở rồi! Nhưng hiện giờ các người đang bắt tôi phải phạm tội trùng hôn!

Trong lúc Lâu Tư Trầm đang nói chuyện, Mộ Sở nhìn thấy Tiết Bỉnh đứng bên dưới đang cầm lấy hai tờ giấy chứng nhận kết hôn trên tay, cung kính đưa đến trước mặt ông Lâu bà Lâu.

- Lão gia, phu nhân, xin hãy nhìn xem!

Mộ Sở bỗng thấy đầu óc choáng váng, bước chân cũng bắt đầu trở nên nhẹ bẫng!

Không! Cô mong rằng đây chỉ là nói đùa, chỉ là một vở kịch giả dối mà thôi…

Lâu Trọng Bách cùng với Vương Khởi Lệ đồng thời mở hai tờ giấy chứng nhận kết hôn ra xem, sắc mặt từ xanh chuyển sang trắng, từ trắng chuyển sang đỏ, đều cực kỳ khó coi.

- Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra vậy?!

Trình Hách Thắng nổi giận:

- Rốt cuộc nhà họ Lâu các người coi con gái của tôi là gì vậy hả? Hả?!

- Thứ vô liêm sỉ!!!

Vương Khởi Lệ tức giận tới mức muốn xé giấy kết hôn. Nhưng may mà Tiết Bỉnh nhanh tay nhanh mắt lấy lại giấy kết hôn từ trong tay hai người.

- Vớ vẩn! Quả thực là vớ vẩn!

Lâu Trọng Bách tức giận tới mức suýt nữa thì hít thở không thông, chỉ vào con trai đứng trên đài mắng:

- Lâu Tư Trầm, mày đang tạo nghiệp chướng! Nghiệp chướng đấy!

Lâu Tư Trầm lại không bận tâm tới lời chỉ trích của cha mẹ.

Nếu không phải họ bắt ép anh thì sao anh lại đi tới bước đường này chứ? Song nếu họ đã mong cho anh kết hôn như thế thì anh cũng đành phải thỏa mãn nguyện vọng của họ, biết thời biết thế làm lễ cưới luôn vậy! Chẳng qua là đổi cô dâu trong lễ cưới thành một người khác mà thôi!

- Lễ cưới kết thúc!

Lâu Tư Trầm đích thân tuyên bố, rồi sau đó kéo tay Mộ Sở dọc theo thảm đỏ nhanh chóng đi ra ngoài, không để ý tới ánh mắt của mọi người trong nhà thờ.

Bàn tay Mộ Sở nằm gọn trong tay anh, lại lạnh tới mức giống như một viên nước đá không có độ ấm.

Thậm chí còn loáng thoáng run rẩy.

Trái tim Lâu Tư Trầm cũng run rẩy theo cô. Anh nói:

- Lát nữa tôi sẽ giải thích cho em.

- Chủ nhiệm Lâu! Trò đùa này thật sự là không đáng cười chút nào! Tôi không thích đâu!

Mộ Sở bỗng hất tay Lâu Tư Trầm ra.

Sắc mặt cô trắng bệch không còn một giọt máu, đôi mắt tràn đầy sương mù trở nên hờ hững.

Hất tay anh ra, cô muốn bỏ đi, nhưng Lâu Tư Trầm lại vươn tay kéo cô lại.

- Tôi là nghiêm túc! Mỗi một câu nói vừa rồi, đều là nghiêm túc!

- Anh đừng kéo tôi!!!

Mộ Sở tức giận khóc rống, nước mắt tủi thân tràn ra từ vành mắt như nước vỡ đê,

- Tần Mộ Sở, tôi là chồng của em!

Lâu Tư Trầm gầm nhẹ một tiếng, hổn hển biểu thị công khai quyền sở hữu của anh đối với cô.

Sự bá đạo thể hiện rõ rệt trong lời nói, hoàn toàn không cho phép người khác nhúng tay vào.

- Không phải!!!

Mộ Sở ngẩng đầu nhìn anh bằng ánh mắt căm giận:

- Chồng tôi không phải là anh!!!

Cô không muốn tin tưởng!

Không muốn tin rằng mình lại bị người đàn ông này coi là đứa ngốc mà đùa bỡn suốt một năm trời!!!

Rốt cuộc với anh mà nói cô là thứ gì?

Là trò cười? Là kẻ ngốc? Là trò cười ngu xuẩn nhất, ngốc nghếch nhất thế giới này đúng không?

- Tôi là Cô Lang! Cô Lang thiếu chủ! Là người chồng duy nhất của Tần Mộ Sở em!

Khi Lâu Tư Trầm nói những lời này bằng giọng trầm thấp từ tính đặc thù của Cô Lang, Mộ Sở hoàn toàn rung động.

Thật sự là anh!!!

Giọng nói này, cô không thể nào quên được!

Đôi mắt đỏ hoe tức giận trừng anh, thân hình cứng đờ, lệ rơi lã chã như mưa tràn ra từ vành mắt.

Cô nổi giận đẩy anh một phát, khóc rống lên:

- Lừa tôi vui lắm hay sao? Lừa tôi vui lắm đúng không? Anh có biết bao lâu qua tôi đã phải chịu giày vò tra tấn tới mức nào không hả? Tại sao anh lại lừa tôi?! Tại sao không chịu nói chân tướng cho tôi biết?! Tại sao???

Mộ Sở khóc hô, nắm đấm nhỏ xinh liên tục đập vào ngực anh:

- Nếu anh nói cho tôi biết chân tướng ngay từ đầu thì tôi không cần đến Dasan. Nếu không đi Dasan thì có lẽ đứa con của tôi sẽ không bị phá thai… Hu hu hu…

Cô thật là ngốc!!!

Thế mà cô còn sợ làm liên lụy tới anh nên dẫn cả nhà bỏ chạy tới Dasan, nơi mà cô không có người thân!

Nhưng kết quả thì sao?

Kết quả cô thật sự bị anh tát cho một phát thật mạnh bằng hiện thực!

Cô quả thực là trò hề buồn cười nhất trên thế giới này!!!

Lâu Tư Trầm mím môi im lặng, chỉ vươn tay ôm Mộ Sở đang giận dữ vào lòng, mặc cho cô trút hết cảm xúc lên người mình.

Nhưng Mộ Sở đâu chịu để cho anh ôm.

- Anh đừng chạm vào tôi!!! Lâu Tư Trầm, tôi sẽ không gả cho anh đâu! Nếu anh nói cho tôi biết Cô Lang anh chính là Lâu Tư Trầm từ sớm thì tôi sẽ không gả cho anh đâu! Có cho tôi nhiều tiền đến mấy đi nữa thì tôi cũng không gả!!!

Cánh tay Lâu Tư Trầm ôm Mộ Sở bỗng khựng lại, đôi mắt tối đen như hồ sâu bỗng trở nên âm u:

- Ý em là, em thà gả cho một kẻ xa lạ chứ không chịu gả cho tôi sao?!

- Đúng thế!

Mắt Mộ Sở đỏ hoe, nổi giận quát:

- Tôi thà rằng gả cho một kẻ xa lạ chứ không gả cho anh đâu!!!

Thà rằng bị người xa lạ xem như trò cười còn hơn là bị người đàn ông mà mình yêu sâu đậm lừa gạt! Ít nhất, trái tim cô sẽ không tổn thương, sẽ không đau đớn, sẽ không khó chịu như thế!

Ánh mắt tối đen của Lâu Tư Trầm có tình cảm phức tạp đang sôi trào hừng hực, mạch máu nổi lên trên trán, thể hiện cơn giận khó kiềm nén được trong lòng anh lúc này. Nhưng cuối cùng, anh vẫn bắt mình phải đè cơn giận xuống, chỉ lạnh lùng sai khiến Tiết Bỉnh đứng đằng sau:

- Đưa thiếu phu nhân về biệt thự ở trang viên!!!

- Vâng!

Tiết Bỉnh nhận lệnh.

- Tôi không đi…!

Mộ Sở kháng nghị.

- Không đưa thiếu phu nhân về biệt thự ở trang viên an toàn thì cậu đừng bao giờ trở về gặp tôi nữa!

Lâu Tư Trầm nói lời này với Tiết Bỉnh.

Sau khi lạnh lùng nói xong, anh lập tức ngồi vào trong chiếc xe Bentley, rời khỏi quảng trường bằng tốc độ nhanh nhất, biến mất trước mắt Mộ Sở.

Từ đầu đến cuối, anh không thèm quay đầu lại.

Lâu Tư Trầm mới vừa rời đi, nước mắt Mộ Sở đã tràn mi như nước lũ vỡ đê, không thể kìm nén được, cũng không thể ngừng lại được.