- Đó là mục đích em muốn anh cùng về nhà sao? Sắc mặt ôn hòa vừa nãy của Lục Ngạn Diễm dường như lại lạnh thêm một phần, ánh mắt chằm chằm về phía Lục Dung Nhan cũng lạnh lùng hơn nữa.
- Ừm. – Lục Dung Nhan vội vã gật đầu – Nếu không thật sự em không muốn làm phiền anh đâu! Đương nhiên, nếu lần sau anh có điểm nào cần em phối hợp, em nhất định sẽ dốc hết sức giúp anh, có được không?
Vì vậy, lúc này cô chỉ đơn thuần là đang trao đổi với anh, chỉ vậy mà thôi!
Lục Ngạn Diễm hờ hẫng nhìn cô ấy trên giường: - ngày mai có hai ca phẫu thuật, không đi được.
Nói xong, không nhìn cô ấy lần nữa, quay người, đầu không ngoảnh lại mà rời đi, thắng tiến đến phòng sách của anh.
Lục Dung Nhan ngồi trên giường, bần thần suy sụp.
- Thôi kệ...
Cô tự an ủi bản thân.
Dù gì cô cũng không ôm hi vọng gì.
Vả lại, từ chối cô ngay từ đầu mà lại hay! Vẫn còn đỡ hơn lần trước, lúc đầu đồng ý, kết quả lại cho cô leo cây, cảm giác mong đợi nhưng lại thất vọng trống rỗng như vậy càng tồi tệ hơn nữa.
Lục Dung Nhan giở bỏ tấm chăn, ngồi dậy, đi tắm.
Căn phòng ngủ này, cái giường này, và cả cô, đối với anh tất cả chỉ là công cụ để anh thỏa mãn cơn dục vọng của mình mà thôi, chỉ khi nào anh có nhu cầu, anh mới xuất hiện, sau khi xong chuyện, anh lại quay về với phòng sách của riêng anh.
Vậy cũng tốt!
Tránh được cô lại suy nghĩ nhiều, rồi lại mong đợi nhiều hơn.
Sáng hôm sau -----
Tài xế trực tiếp đưa Lục Dung Nhan về thành thị B.
Họ vẫn sống trong căn nhà một tầng với tường trắng ngói đen cạnh con suối, tuy không phồn hoa như thành thị lớn, nhưng nói về sự thoải mái thư thái, thì những tòa nhà thương mại cao tầng trong đô thị hiển nhiên không thể sánh bằng những ngôi nhà cũ kỹ này rồi.
Lục Bảo Lương là Trung y đời thứ 15 nhà họ Lục, từ lúc Viên Tấn Tâm gả vào nhà họ Lục, hai vợ chồng cùng nhau kinh doanh một trung tâm y tế nhỏ, tiếng tăm danh y Lục Bảo Lương vang danh khắp vùng địa phương, vì thế bệnh nhân nghe tiếng đến khám tại trung tâm cũng nườm nượp không ngớt, dường như muốn dẫm nát bệ cửa nhà họ Lục luôn vậy.
Hành y tần ấy năm nay, tất nhiên nhà họ Lục cũng dành dụm được chút đỉnh, tuy không phải giàu có bậc nhất, nhưng vẫn có thể mua được căn nhà thương mại trong đô thị đấy! Chẳng qua là hai lão thương lượng qua lại rồi quyết định sống trọn đời ở thị trấn nhỏ này, cũng không phải vì lý do đặc biệt nào cả, chỉ là được sống thoải mái, cũng không nỡ rời xa hàng xóm láng giềng.
Được tin con gái trở về, Lục Bảo Lương và Viên Tấn Tâm sáng sớm đã đứng chờ từ xa ở đầu chân cầu đá bên bờ suối rồi.
Chiếc Rolls Royce màu đen từ phía đối diện con suối, chạy qua cầu đá từ từ hướng về phía họ, gây sự chú ý đến hàng xóm láng giềng kề bên dừng bước lại xem.
- Tiểu Nhan về đó sao?
- Chà chà! Lợi hại thật! Chiếc xe hạng sang này, ít nhất cũng phải vài chục vạn nhỉ? Nhìn sang chảnh quá!
- Mẹ ơi, đừng nói đùa chứ! Chiếc xe này vài trăm vạn lận đó!
- Vài trăm vạn ư? Chậc chậc! Ngồi trên đống vàng hả con?
- Vàng cũng không đắc đến thế đâu!
- Tiểu Nhan thật sự lấy được chàng rễ quý giàu sang á!
- Đại thổ hào nha!
- Cũng không biết chồng Tiểu Nhan tròn méo thế nào, lần này phải nhìn cho kỹ mới được.
- .....
Hàng xóm láng giềng, người một câu kẻ một lời, tất cả đều gân cổ lên ngóng chờ, chỉ muốn nhìn thấy phong thái của chồng cô ấy.
Phía đầu cầu, chiếc xe đỗ lại vững vàng ngay trước mặt vợ chồng nhà họ Lục.
- Ba, mẹ!
Lục Dung Nhan mở cửa bước xuống.
Tài xế cũng vội vàng bước xuống, từ phía cốp xe sau lấy ra nhiều túi quà đắc tiền: - Dạ thưa ông bà, đây là chút quà mọn thiếu gia nhà cháu chuẩn bị từ trước, mong hai ông bà nhận lấy ạ.
Lục Bảo Lương và Viên Tấn Tâm nhìn nhau với ánh mắt đầy phức tạp, lại nhìn về phía cô con gái lâu ngày không gặp, họ không nói gì chỉ cười: - Nào nào nào! Vào nhà rồi hẳng nói! Ngồi xe suốt mấy tiếng đồng hồ chắc là mệt rồi nhỉ?
Hàng xóm láng giềng chờ một hồi lâu vẫn không thấy chồng tân hôn của Tiểu Nhan xuất hiện, không kiềm được bàn tán: - Không lẽ chàng rễ nhà họ Lục lại không về sao?
- Thì đó, lại là Tiểu Nhan một mình về nhà! Tôi nghe nói từ lúc hai người kết hôn, chàng rễ mới chưa từng đến thăm nhà ba mẹ vợ lần nào cả.
- Chậc chậc! Như vậy không phải quá đáng lắm sao? Khác nào không xem gia đình ba mẹ vợ là gì cả sao?
- Chắc vậy, có thể Tiểu Nhan không có địa vị nào ở nhà chồng.
- Tôi nghe nói họ ăn cơm trước kẻng đó, là vì đứa con trong bụng mà kết hôn đấy, vậy thì sao có địa vị được chứ? Vả lại, đàn ông giàu có ấy hả? 10 người hết 11 người xấu rồi, đằng này giàu có đến thế, không chừng bên ngoài còn nuôi biết bao nhiêu tiểu tam tiểu tứ nữa đó. Để loại thổ hào như vậy đến vùng quê nghèo nàn chúng ta khác nào tự hạ thấp bản thân họ chứ!
- Thì đó, thì đó....
- ......
Không phải giận hàng xóm, cũng không phải giận con gái, chỉ tức chàng rễ chưa từng gặp mặt chỉ biết tặng quà để dỗ dành họ mà thôi.
Bà đòng cửa, nói với Lục Dung Nhan: - con nghe đi, nghe mà xem, nghe người ngoài họ nói những gì? Dung Nhan, không phải mẹ làm lẫy, cũng kết hôn lâu như vậy rồi, nó là con rễ mà không nghĩ rằng phải đến thăm nhà vợ một lần hay sao? Còn là xuất thân gia tộc Hồng Sắc nữa chứ! Ngay cả lễ nghĩa thường tình cũng không biết, không! Không phải không biết, là biết mà không muốn thực hiện! Theo mẹ thấy, còn không bằng những đứa trẻ sống ở vùng quê này nữa!
- Được rồi, con gái vừa về nhà, bà đừng có ở đó mà cằn nhằn mãi nữa, coi chừng lần sau nó không dám về luôn đấy! Lục Bảo Lương thương con gái, chỉ sợ Viên Tấn Tâm nói nhiều quá, lại khiến con gái buồn lòng nên vội vàng ngắt lời bà.
Viên Tấn Tâm chỉ lặng lẽ thở dài, không nói thêm gì nữa, lo lằng hỏi con gái: - Tiểu Nhan, con ở nhà họ thực sự không bị thiệt thòi gì chứ? Ba mẹ chồng tốt không? Có ức hiếp con không vậy?
- Mẹ, mẹ thấy con bây giờ béo tròn thế này, đủ biết con không bị ức hiếp rồi chứ!
Lục Dung Nhan nói âu cũng là sự thật.
Viên Tấn Tâm nhìn cô rồi nói: - có sản phụ nào mà không tròn hả?
Lục Dung Nhan:......
Những lời này thực sự khiến cô không thể cãi lại được.
- Mẹ yên tâm đi, ba mẹ chồng con rất tốt, mẹ chồng rất nhiệt tình, còn mời cả chuyên viên dinh dưỡng để điều dưỡng cho con nữa đó!
Những lời này Lục Dung Nhan nói ra cũng là sự thật.
Viên Tấn Tâm nghe con gái nói thế, thở phào nhẹ nhõm, cũng yên tâm được phần nào: vậy chồng con thì sao? Có tốt với con không?
- Cũng rất tốt, con muốn gì có đó, chưa từng từ chối con bao giờ!
Lời này, Lục Dung Nhan nói cũng là sự thật luôn!
Không tốt sao?
Biết cô sẽ về nhà nên từ sớm đã dặn tài xế chuẩn bị quà cáp, vé tàu điện cũng đặt mua rồi nhưng “ không nỡ “ để cô ngồi, nhất định phải là tài xế đưa đi.
Thường ngày cô muốn ăn gì thì hôm sau sẽ xuất hiện trong tủ lạnh ngay, những thứ đó không phải chuẩn bị cho cô, vì đứa con torng bụng cô mà chuẩn bị đó! Nhưng nói gì nói, cuối cùng vẫn chui hết vào bụng cô còn gì? Nếu đây không phải là đối xử tốt thì thế nào mới là tốt đây?
- Thật không? – Lương Tần tâm tỏ vẻ không tin tưởng.
- Mẹ à, sao con lại phải dối mẹ chứ? Nếu con sống không tốt thì đã mách ba mẹ đòi lại công bằng cho con từ lâu rồi, không phải ba mẹ không hiểu tính con chứ!
- Thôi được rồi! – Viên Tấn Tâm lại thở dài, - con nói chồng con đối xử không tệ với con vậy thì tại sao không chịu đến thăm chứ?
- Đủ rồi, đủ rồi! Lại thế nữa!
Lục Bảo Lương kéo Viên Tấn Tâm đi vào bếp.
Lúc này Lục Dung Nhan mới thở phào nhẹ nhõm.
Trong lòng vẫn có chút gì đó buồn rầu thất vọng.
Đúng như những gì mẹ và hàng xóm nói, nếu như anh ta có thể để tâm đến mình một chút thôi thì sao lại không đến thăm nhà cô cơ chứ?
Lần đầu tiên, anh có việc bận đột xuất, cô có thể hiểu, nhưng lần này, cô đã chủ động mở lời nhưng anh vẫn từ chối...
Lẽ ra cô không nên mở lời hỏi anh ta! Thật sự không biết điều chút nào cả!
Anh ấy cưới cô vốn dĩ vì đứa con trong bụng mà thôi, những thứ khác đối với anh ấy không đáng là gì! Ngay từ đầu người ta đã nói rõ ràng rồi, là do cô, vô duyên vô cớ, sau khi có được danh phận lại muốn có nhiều hơn nữa.
Cảm giác này, thật sự rất đáng sợ!
Đêm khuya ------
Ngoài của sổ, mưa to như trút nước, bụp bụp rơi trên mặt kính cửa sổ, phát ra từng tiếng lộp bộp rõ to.
Lục Dung Nhan thời kỳ mang thai luôn khó ngủ, cộng thêm tiếng mưa to như vậy, cô càng không thể chợp mắt, mơ mơ màng màng như nghe có tiếng ai gõ cửa, cô giật mình.
Đêm hôm khuya khoắt như vậy, ngoài trời lại đang mưa to, sao lại có người gõ cửa cơ chứ? Hay là do cô nghe lầm?
Lục Dung Nhan đưa tai lắng nghe lần nữa, tiếng gõ cửa không còn, tiếng mưa đêm ngoài cửa sổ càng to hơn.
Thật sự là cô nghe lầm rồi!
Ngay lúc này, điện thoại ở đầu giường reo lên!
Cô giật nảy mình, một hồi lâu mới hoàn hồn, đưa tay với lấy điện thoại, trong lòng vẫn còn bàng hoàng thất thần.
Là Lục Ngạn Diễm gọi đến.
Thật sự ngoài sức tưởng tượng của cô.
Trong trí nhớ, ngoài những việc quan trọng ra, anh ấy chưa từng chủ động gọi điện cho cô bao giờ.
Lục Dung Nhan vội vàng nghe máy, chưa kịp cất tiếng thì nghe tiếng đàn ông đầu dây bên kia nói: - mở cửa!
- Cái gì?
Lục Dung Nhan còn chưa kịp phản ứng.
- Cốc cốc cốc.....
Bên ngoài vang đến từng tiếng nhỏ cửa cốc cốc, xen lẫn tiếng mưa, rất ồn, nhưng lần này Lục Dung Nhan nghe rõ rồi.
Cô giật mình hoàn hồn, thốt lên: - Anh đang ở bên ngoài?