Lâu Tư Trầm cũng không để ý đến lời của Mộ Sở nữa, đứng dậy, đút tay vào túi quần, nhẹ nhàng đi đến phía giá sách.
Hắn đang tìm sách.
Mộ Sở nghiêng đầu, nhìn hắn ở phía giá sách.
Hắn từ trong giá sach tìm ra một quyên sách, rồi đứng ở đó, cuối đầu, lật ra xem.
Hắn đứng đó xem sách, ý gì đây? Không lẽ lại chê cô ồn ào?
Mộ Sở có chút tự kỉ.
Kệ hắn!
Chuẩn bị sửa luận văn, thì phát hiện tài liệu của mình lúc nãy quên mang theo, chỉ còn cách quay lại nơi lúc nãy lấy sách.
Cầm lấy quyển sách, quay về chỗ ngồi, lúc đi qua Lâu Tư Trầm, Mộ sở nhịn không được dừng lại.
Ngước đầu lên nhìn bộ dáng chăm chú xem sách của hắn, cuối cùng không nhịn được nữa mà mở miệng hỏi:
- Anh đang...... cố ý tránh em?
- ......
Lâu Tư Trầm nhíu mày.
- Hay là chê em...... ưm......
Lời Mộ Sở còn chưa nói hết, thì miệng liền bị lấp lại bởi một thứ mềm mại......
Hắn đột nhiên lại vậy, một nụ hôn mát lạnh, rơi xuống môi của Mộ SỞ, sau đó, liền rời khỏi, chỉ đơn thuần như chuồn chuồn lướt nước.
Sau đó nghe hắn nhẹ nhàng nói một câu:
- Như vậy có thể quay về chỗ ngồi rồi phải không? Em làm phiền tôi xem sách rồi!
- ......
Cho nên, nụ hôn vừa nãy, có ý gì?
Không lẽ là....không lẽ là xoa dịu?!!
Cô ngây người!
Cô không phải đến đây để yêu cầu được hôn nha, cũng không phải đến để đòi hắn quan tâm!!
Nhưng mà, bị hắn hôn như vậy, nói ra thì bản thân thật sự lại có chuyện như vậy!
Mặt Mộ sở phút chốc nóng rực lên, bàn tay nhỏ cố ý sờ lên môi mình, khoa trương chùi, ngại ngùng liếc hắn:
- Ai làm phiền anh xem sách chứ! Em còn chê anh phiền em viết luận văn kìa!
Nếu không phải là hắn, luận văn của mình cũng hoàn thành hơn một nửa rồi!
Mộ Sở “nộ khí hừng hừng” cầm sách quay về chỗ ngồi, còn Lâu tư Trầm hắn thì sao? Vẫn một bộ mặt đó, đứng đó xem sách, cảm xúc cũng không bị Mộ sở ảnh hưởng đến.
Cái tên này!!
Mộ Sở ngại hóa giận lại cầm bút vẽ một dấu chéo to đùng trên cuống sổ tay của mình!
Đột nhiên, đầu nặng một cái.
Một cuốn sách dày cộm đập lên đầu cô.
Đạo lực không mạnh, nhưng Mộ Sở vẫn la lên một câu, tay ôm lấy đầu mình:
- Làm gì vậy? Đau lắm đó!
Lâu Tư Trầm biết cô đang giả vờ, sức lực của mình tất nhiên mình biết rõ rồi, rồi đưa quyển sách dày mình cầm cho cô:
- Xem quyển sách này, nó có ích cho luận văn của em.
- Hả?
Mộ Sở ngoài ý muốn.
Không phải đó là quyển sách lúc nãy hắn xem sao?
Cho nên, lúc nãy hắn xem sách, thực ra là muốn tìm tài liệu cho luận văn của cô?
Nhưng cô lại nghĩ là người ta muốn né tránh cô, chê cô, cô như vậy có tính là lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử không?
- ......Cám ơn.
Mộ Sở cầm lấy quyển sách để trước mặt mình, lén lén nuốt một ngụm nước miếng.
Cô bắt đầu xem sách, giả bộ như đang rất chăm chú.
- Tôi đi hút điếu thuốc.
Lâu tư Trầm nói xong, liền đứng dậy muốn đi.
Nhưng giây sau, liền bị tay nhỏ của Mộ sở léo lại.
Lâu Tư Trầm nhìn tay cô, rồi lại nhìn mặt cô một cái.
Gương mặt Mộ Sở xụ xuống, nói:
- Em sợ ở một mình, hay là anh cứ ngồi đây hút đi, em không ngại đâu.
- Đây là khu cấm hút thuốc.
Hắn nhắc nhở cô.
- ......Oh, vậy em đi cùng anh1
Mộ Sở nói xong liền đứng dậy.
- Thôi vậy1
Lâu Tư Trầm lại ngồi xuống ghế:
- Không hút nữa, em viết tiếp luận văn đi.
- Thật không hút nữa?
- Ừ.
Lâu Tư Trầm trả lời một tiếng.
Mộ sở thu cánh tay lúc nãy kéo hắn về:
- Cũng tốt, nên ít hút thuốc một chút, không tốt cho sức khỏe.
Lâu tư Trầm nhìn Mộ Sở mổ cái, thời gian như đong đưa trôi đi.
Thư viện to lớn, khí ấm áp từ từ tan đi, khí lạnh từ từ thổi đến.
Lúc đó đang khoác cái áo khoác dài của Lâu Tư Trầm cho cô, Mộ Sở cảm thấy mình cũng hơi lạnh, hai chân bất giác đong đưa, muốn động đậy cho thân mình ấm lên, nhưng Lâu Tư Trầm đối diện, chỉ mặc một cái sơ mi mỏng, đầu đến cuối vẫn giữ không mặt nhẹ nhàng đó.
Không lẽ hắn không lạnh sao?
Mộ sở gói bản thân chặt lại thành một cục, kéo áo khoác gói chặt bản thân lại, nghiêng đầu hỏi Lâu Tư Trầm:
- Anh thật không lạnh sao?
Lâu Tư Trầm đưa mắt lên nhìn cô, lắc đầu, nhìn vào đôi môi có chút nhợt nhạt của cô, chau mày.
- Nhiệt độ thấp như vậy, anh mặc ít như vậy,còn không lạnh? Lừa ai chứ!
Mộ Sở mới không thèm tin, lại nói:
- Hay là em trả áo lại cho anh!
Lâu Tư Trầm đưa tay lên ngoắc ngoắc cô:
- Qua đây.
- Hả?
Mộ Sở không hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng lên, đi qua phía hắn.
Vừa đến gần, Lâu Tư Trầm liền đưa tay, không chút báo trước, liền kéo cơ thể lạnh lẽo của cô trong áo khoác ôm chặt vào cơ thể mình, khiếng cô dán chặt vào lòng ngực ấm áp của hắn, như muốn truyền hơi ấm của mình sang cho cô.
Từ phía sau truyền đế hơi ấm của người nào đó, khiếng tim Mộ Sở bất giác đập nhanh.
Đầu của hắn ép xuống, cằm dựa lên người cô, dùng sức ôm chặt cô lại, khàn giọng hỏi:
- Như vậy có đỡ hơn không?
Tim Mộ Sở run động đến lợi lại, hai má cũng hiện lên một tầng ngại ngùng:
- Em thấy như vậy ấm lên nhiều......
- Ừ, tôi cũng thấy vậy!
- ......
Mộ Sở nhẹ nhàng thử áp sát người mình hơn vào lòng hắn, mà hắn dường như cũng không phản đối, cánh tay ôm lấy người cô cũng chặt hơn, khóa chặt cô vào người mình.
- Ngủ một lúc đi!
Ánh mắt hắn nhìn cô trong lòng mình.-Nhưng mà luận văn của em còn chưa xong!
Mộ Sở ngẩng đầu lên, bộ dáng đáng thương nhìn hắn:
- Chủ nhiệm Lâu, chúng ta dù gì cũng cùng sưởi ấm cho nhau, nhìn phần tình cảm đó, mà anh có thể nới tay một chút, luận văn đừng yêu cầu nghiêm khắc như vậy, được không?
- Phần tình cảm?
Đôi mắt Lâu Tư Trầm sâu lắng, nhìn về cô:
- Giữa chúng ta, không nói tình cảm! Vậy từ đâu mà có phần tình cảm nào?
- ......
Hơ! Cố ý dùng lời của cô trả cho cô!
Được thôi! Mộ Sở thừa nhận, lời này thật sự khiếng tim cô tắt nghẹn lại không ít, cô bĩu bĩu môi, lắc lắc đầu:
- Vậy thôi đi! Sửa thì sửa! Em không tin, không khiếng ông thầy biến thái anh đây hài lòng!
- ......Ừ.
Lâu Tư Trầm từ giọng mũi phát ra một tiếng, mặt hắn vùi vào hõm cổ của cô:
- Em từ từ mài*, tôi ngủ đây......
(*ý bảo có công mài sắc có ngày nên kim, bảo cô mài cho tới khi hắn hài lòng ấy)
- Anh không bồi em nữa hã?
- Bồi.
Lâu Tư Trầm nói xong, hai tay ôm chặt em thon của cô, lười biếng phát ra âm thanh:
- Bồi ngủ.
- ......
Mộ Sở hết cười nỗi.
Nhìn hắn thật sự buồn ngủ lắm rồi.
Lâu Tư Trầm dựa lên vài của cô, nhẹ nhàng ngủ đi.
Hắn khó mà có được một giấc ngủ sâu.
Hắn không nhớ nỗi từ bao giờ hắn không có ngủ ma=ột cách chân thật được như vậy, trong mơ, hắn luôn ôm chặt sự ấm áp trong lòng, dường như sợ cô sẽ biến mất vậy.
Cảm nhận được cô thật sự tồn tại của cô, giây sau, hắn ngủ càng sâu, càng an tâm.
Mộ Sở vùi đầu viết luận văn, có thể cảm thấy được cánh tay ở eo mình, càng ngày ôm càng chặt, cô có cảm giác không biết khóc hay cười nữa.
Nghiên đầu, nhìn người đàn ông đnag ngủ say trên vai mình.
Hắn trông thật rất đẹp trai.
Chân mày đậm, hai mắt khép chặt, lông mày dày đậm, hai mắt hơi cong, như ánh trăng khuyết, sóng mũi cao như được điêu khắc thành, đôi môi mỏng mà gợi cảm, khiếng người khác nhìn vào chỉ có một cảm giác...... mốn kích động mà hôn một cái.
Hắn rõ ràng có một gương mặt không quan tâm gì hết, nhưng Mộ Sở lại cảm thấy, trong lòng hắn rất ấm nóng, cực kì nóng.
Nhưng, Mộ Sở không biết là sự ấm áp đó, sự ấm nóng đó, từ trước đến nay, do cô mà tồn tại.
Lâu Tư Trầm hắn từ trước đến nay luôn có bộp dáng không quan tâm ai, lãnh đạm, nhưng ngoại trừ cô.
Mộ Sở hơi động nhnhejtay bất giác chạm nhẹ lên gương mặt anh tuấn của hắn, đột nhiên một bàn tay lớn đưa lên, chặn lấy bàn tay đang muốn làm loạn của cô.
Lâu Tư Trầm mở đôi mắt vừa tỉnh ngủ cực mê người lên.
Mắt hắn nửa mở nửa tỉnh, nhẹ nhàng híp lại thành một đường, gợi cảm khiếng Mộ Sở kích động!
Hắn như vậy, quá mê người rồi!
- Lau nước miếng đi.
Hắn lười biếng phát ra tiếng.
- A?
Mộ Sở còn tưởng thật mà vô thức chùi miệng mình, sau đó mới phát hiện là bị hắn lừa, mặt đỏ lên, đánh hắn một cía:
- Cuồng tự luyến!!
Lâu Tư Trầm cũng bật cười lên.
Đôi mắt vừa tỉnh ngủ đó, lại thêm đôi môi đầy ý cười, khiếng cho Mộ Sở mê luyến, không tự không chế được.
- Đừng nhìn nữa, nhìn nữa là thật phải nuốt nước miếng đó.
Mộ Sở tưởng thật nuốt nuốt nước miếng, gương mặt ngơ ngơ hỏi Lâu Tư Trầm:
- Có ai nói với anh là anh giống yêu tinh không?
Lâu Tư Trầm mở miệng, ngậm lấy tai cô, khàng giọng nói:
- Ngoài em ra, không ai dám lấy anh ra thảo luận!
Mộ Sở “Phụt~” một cái cười thành tiếng:
- Đây là khen anh! Yêu tình cũng chẳng phải từ xấu xa gì, em nói anh đẹp trai, cũng không được sao?
- Được, em nói gì cũng được.
Chủ nhiệm Lâu rõ là đang buồn ngủ đến lợi hại, càng không muốn tranh luận vấn đề này cũng cô, gặm lấy vành tai cô một cái:
- Tiểu yêu tinh, ngủ thôi!
Bị hắn chọc ghẹo gọi như vậy, Mộ Sở xấu hổ đến đỏ hết tai.
Cô xấu hổ gật đầu:
- ......Em cũng có chút buồn ngủ rồi.
- Nằm lên bàn ngủ một chút, dưỡng tinh thần, một lúc nữa trời sáng rồi.
- ......Được.
Mộ Sở ngoan ngoãn nằm lên bàn, Lâu Tư Trầm từ phía sau ôm lấy cô, mặt vùi vào hõm cổ cô, lại ngủ thiếp đi.