Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 119




Bác sỹ vừa viết bệnh án vừa nhìn Lục Dung Nhan đang ngồi ở đối diện.

- Cô từng phá thai chưa?

- ... Không có.

Lục Dung Nhan hốt hoảng lắc đầu rồi nói thêm:

  • Đây là lần đầu tiên.
  • Ừm.
Bác sỹ gật đầu rồi cúi đầu vừa viết bệnh án vừa nói:

- Nếu cô chuẩn bị kết hôn với bạn trai thì cứ sinh đứa bé ra đi! Cô cũng tới tuổi kết hôn rồi mà!

Nghe bác sỹ nói thế, vẻ mặt Lục Dung Nhan có chút khó coi, cô căng thẳng mấp máy môi, siết chặt tay lại rồi đáp:

- Bọn tôi chưa tính tới chuyện kết hôn...

Lục Dung Nhan không dám nói ra chuyện bản thân không có bạn trai!

- Chưa tính kết hôn mà lại mang thai à?

Bác sỹ nhíu mày rồi nói:

  • Phá thai ảnh hưởng rất lớn tới cơ thể phụ nữa đấy! Sau này cô nên chú ý dùng các biện pháp an toàn đi nhé.
  • ... Ừm.
Lục Dung Nhan tái cả mặt gật đầu đáp.

Sau này ư? Cô làm gì dám chơi thêm lần nữa đâu kia chứ?!

- Nếu cô muốn bỏ đứa bé thì tuần sau tới làm siêu âm B rồi chuẩn bị phẫu thuật.

Đoạn bác sỹ đưa bệnh án cho cô.

- ...Cảm ơn.

Lục Dung Nhan cầm lấy bệnh án rồi ra khỏi phòng.

Cô thật không ngờ, bản thân lại mang thai! Chẳng qua cô chỉ phóng túng một đêm thôi mà!

Lục Dung Nhan nhìn kết quả xét nghiệm trong tay, cô cảm giác tim mình đã hóa thành tro tàn. Cô càng không dám nghĩ tới cảm giác lúc dụng cụ lạnh lẽo đào móc trong cơ thể mình.

....

Lúc Mộ Sở kết thúc ca phẫu thuật thì Lục Dung Nhan đã về văn phòng.

Mộ Sở vội kéo cô tới vườn hoa nhỏ ở tầng một.

- Sao rồi?

Mộ Sở đút hai tay vào áo blouse, đoạn nhỏ giọng hỏi Lục Dung Nhan.

Lục Dung Nhan cắn môi, vành mắt ươn ướt, cô nhìn Tần Mộ Sở với vẻ uất ức.

- Mang thai thật sao?

Tần Mộ Sở không muốn tin vào điều này chút nào.

- ... Ừm.

Lục Dung Nhan gật đầu, vành mắt cũng đỏ ửng lên.

Tần Mộ Sở buổn bực cắn môi rồi an ủi Lục Dung Nhan:

  • Lục Dung Nhan cậu đừng sợ. Mang thai thì mang thai, chúng ta sẽ có cách giải quyết mà.
  • Sở Sở mình sợ lắm...
Lục Dung Nhan thoáng không kiềm được cảm xúc mà bật khóc.

- Đừng sợ, còn có mình ở đây mà!

Đoạn Mộ Sở đỡ cô ngồi xuống ghế rồi nói:

  • Chúng ta bàn xem nên giải quyết chuyện này như thế nào.
  • Mình không muốn giữ đứa bé.
Lục Dung Nhan nói, mà Mộ Sở ngồi cạnh cô cũng gật đầu đồng ý với cô.

- Nếu Lục Ngạn Diễm không muốn chịu trách nhiệm thì không cần phải sinh đứa bé này ra đâu.

Bản thân Tần Mộ Sở chưa lập gia đình đã làm mẹ đơn thân. Tuy rằng cô không hối hận khi sinh Đuôi Nhỏ ra, cho dù để cô lựa chọn lại lần nữa thì cô cũng không do dự sinh con bé, nhưng chẳng ai đều có thể chịu được nỗi đau đớn kia!

Mà cô khác với Lục Dung Nhan. Cô rất yêu ba của con cô mà Lục Dung Nhan thì không.

Đây là điểm khác nhau nhưng cũng là động lực lớn nhất để sinh đứa bé ra!

Căn bản Lục Dung Nhan không có động lực, dũng khí này.

- Mình không bắt anh ta chịu trách nhiệm!

Lục Dung Nhan đắc đầu nói tiếp:

- Bọn mình không có tình cảm với nhau. Khoan nói tới việc anh ta có đồng ý chịu trách nhiệm hay không. Cho dù anh ta muốn chịu trách nhiệm thì mình cũng không muốn. Nếu vì đứa nhỏ mà ép hai người không có tình cảm đến với nhau thì đấy sẽ là bất hạnh của cả ba người! Huống chi, cũng không thể trách anh ta chuyện đêm hôm đó được. Dù sao do mình... chủ động trước mà...

Tần Mộ Sở thở dài nói:

- Mình chẳng cần biết ai chủ động trước. Dù sao anh ta cũng có phần, chẳng lẽ anh ta không liên quan tới chuyện này sao? Cậu đừng giải vây thay anh ta nữa.

- ... Mình không có ý giải vây thay anh ta đâu.

Tần Mộ Sở híp mắt nhìn cô.

- Lục Dung Nhan, chẳng lẽ cậu tính gạt Lục Ngạn Diễm rồi lén đi phá thai đấy chứ?

- ... Đúng là mình định làm thế.

Lục Dung Nhan gật đầu nói tiếp:

  • Mình sợ lỡ như... lỡ như anh ta muốn chịu trách nhiệm với mình, muốn mình sinh con ra thì sao giờ? Hiện tại mình chưa chuẩn bị tâm lý làm mẹ nữa...
  • Nhưng dù sao đứa bé đó cũng là của anh ta mà. Nếu cậu lén lút phá bỏ đứa nhỏ, anh ta biết được sẽ tha cho cậu chắc?
  • Anh ta không biết đâu.
  • Cậu đã nghĩ thông rồi à?
  • ... Ừm.
Thật ra Lục Dung Nhan vẫn chưa nghĩ thông suốt.

Nhưng cô nghĩ thông suốt thì thay đổi được à? Dù sao kết quả cũng giống nhau cả thôi.

  • Được rồi,c ậu nghĩ thông thì tốt rồi. Nhưng mình thấy dù cậu có muốn đứa nhỏ hay không, cậu cũng nên báo cho ba của nó biết.
  • Để mình suy nghĩ thêm chút...
  • Ừm.
Tần Mộ Sở vỗ vai Lục Dung Nhan.

  • Tối nay cậu khỏi trực ca đêm, cứ về nhà nghỉ ngơi cho khỏe. Mình trực thay cậu.
  • Vậy sao được chứ?
  • Sao lại không được? Dù mình không có ca trực cũng ngủ lại bệnh viện thôi mà! Hơn nữa bây giờ người cậu thế này, cậu nghĩ bản thân có thể trực đêm à? Đừng ép buộc bản thân nữa.
  • Được rồi!
Lục Dung Nhan cũng không cố chấp.

  • Sở Sở, cảm ơn cậu nhé.
  • Cảm ơn gì chứ! Đi nào, chúng ta về phòng thay đồ chuẩn bị tan ca thôi.
  • Ừm...
...

Sau khi ăn cơm tối xong, Tần Mộ Sở tới khoa huyết học thăm Dung Nhan một lát, rồi mới trở về phòng trực.

Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng chân của các bác sỹ, y tá đi kiểm tra bệnh nhân ở bên ngoài.

Lúc này, Tần Mộ Sở đang cúi đầu ghi chép luận văn nhưng lại gặp phải vài tài liệu lịch sử không rõ ràng. Cô bèn vỗ vai Vương Di đang trực cùng mình.

- Vương Di, mình tới thư viện tìm tài liệu một chút. Có chuyện thì gọi cho mình nhé.

Tần Mộ Sở dùng tay làm động tác nghe điện thoại để ra hiệu.

  • Đi đi! Có gì mình sẽ báo cậu sau.
  • Ừm!
Mộ Sở nói xong thì ôm luận văn lẫn tài liệu trên bàn đi về phía thư viện bệnh viện.

Hiện giờ đã là hai giờ sáng, trong thư viện đã chẳng còn ai, trong phòng đọc sách cũng chỉ còn một hai người đang ngồi đấy.

Tần Mộ Sở rón rén bước vào rồi đặt tài liệu và luận văn xuống bàn. Sau đó cô mới tới giá sách tìm tài liệu lịch sử mình cần.

Tần Mộ Sở tốn không ít công sức mới tìm thấy tài liệu mình muốn. Đoạn cô tựa vào kệ sách, xem tài liệu trong tay một cách nghiêm túc.

Từng phút trôi qua, vốn trong phòng đọc sách chẳng còn mấy ai, nay họ cũng lần lượt rời khỏi đây. Còn Tần Mộ Sở thì đọc sách say sưa nên không để ý tới.

Mãi tới khi trong phòng thư viện to lớn chỉ còn mỗi mình Tần Mộ Sở.

Chờ tới lúc cô phản ứng lại thì người cũng đã đi hết.

Lúc này Tần Mộ Sở mới luống cuống lên. Dù sao ở một mình trong căn nhà lớn thế này cũng khiến cho người khác sợ hãi. Huống chi chỗ này lại là bệnh viện nữa.

Cô vội đóng sách lại, chuẩn bị rời khỏi đây.

Nào ngờ, cô mới đi được hai bước thì đèn trong phòng bỗng tắt ngúm.

Chết tiệt!

Tần Mộ Sở sợ tới mức tim như muốn ngừng đập, sách trong tay cô cũng rớt xuống đất.

Mộ Sở đứng run rẩy trong bóng tối. Đoạn cô vội lấy điện thoại trong túi ra, mở đèn pin lên rồi nhanh chóng bước ra ngoài.

- Ầm!

Một tiếng trầm đục vang lên như đánh lên bức tường rắn chắc.

Nhưng Mộ Sở biết rõ tuyệt đối không phải là tường! Trừ phi là quỷ đả tường thôi!

Cô sợ tới mức hai tay run lẩy bẩy, cô không dám ngẩng đầu nhìn xem ""quỷ đả tường"" kia trông như thế nào. Sau đó cô xoay người lại đi nhanh về hướng khác.

Tần Mộ Sở sợ bản thân sẽ nhìn thấy một con ma không mặt!

Nhưng cô không ngờ cô vừa bỏ chạy thì "con ma" ở phía sau cũng đuổi theo cô!

Tiếng bước chân vang vọng khắp phòng, lúc cô bước nhanh hơn thì tiếng chân kia cũng trở nên gấp gáp hơn.

Hiện giờ trái tim yếu đuối của cô sắp nhảy ra khỏi lồng ngực luôn rồi.

- Á!!!!

Cuối cùng cô không chịu được!

Cô hét chói tai, tái hết cả mặt rồi bỏ chạy! Chạy cực nhanh!

Nhưng dù cô có chạy nhanh tới đâu thì "con ma" ở đằng sau cô cũng nhanh hơn. Chưa được mấy bước thì bả vai của cô đã bị nắm lấy.

- Á á á!!!

Tần Mộ Sở sợ tới mức hét ầm lên, cô đánh loạn xạ vào bàn tay đang nắm vai cô, muốn tránh thoát.

  • Thả tôi ra!! Thả tôi ra. Tôi là người tốt mà, là bác sỹ cứu người đây! Đừng bắt tôi!
  • Bắt em là phải rồi!
Giọng nói từ tính, trầm thấp vang lên ở đằng sau cô.

Sau đó Tần Mộ Sở bị ôm lấy.

Cô ngây người một hồi.

Giọng nói này...

Sao nghe quen tai thế nhỉ?

Tần Mộ Sở bèn chỉa đèn pin soi mặt người đàn ông kia, gương mặt đẹp trai tới mức điên đảo chúng sinh hiện ra trước mắt cô.

Ánh sáng chói quá khiến Lâu Tư Trầm nhíu mày tỏ vẻ không vui, đoạn anh giơ tay cầm lấy điện thoại trong tay Tần Mộ Sở.

Rồi tắt đèn đi.

Nhất thời cả căn phòng lại chìm vào bóng tối.

Lúc này Tần Mộ Sở mới sực tỉnh, cô đấm lên ngực Lâu Tư Trầm.

- Anh bị bệnh à! Tối rồi còn giả ma giả quỷ nữa, người hù người sẽ hù chết người đó!!

Tần Mộ Sở sợ tới mức sắp khóc luôn.

Lâu Tư Trầm nghẹn họng với cô, hắn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô rồi nhíu mày, cúi đầu xuống, trầm giọng hỏi:

  • Ai giả ma giả quỷ chứ? Rốt cuộc là anh hù em hay em tự nhát mình hửm? Mới không gặp em mấy hôm thì em đã nhát gan hơn rồi, nhưng mà cũng thô lỗ hơn nhiều đấy.
  • Anh thô lỗ thì có!
Tần Mộ Sở oán giận giãy khỏi tay hắn rồi xoay người, bước về phía trước.

Lâu Tư Trầm nhìn cô với ánh mắt hiểu rõ.

Tần Mộ Sở đi được vài bước thì phát hiện người đàn ông ở phía sau cô không đi theo.

- Nè...

Tần Mộ Sở chỉ đành dừng bước, cô không dám đi về phía trước nữa.