Lâu Tư Trầm thu hồi tầm mắt rồi nói:
- Cô ấy đang ngại ngùng thôi!
Ngại ngùng hử?!
Khóe môi Lục Ngạn Diễm giật giật vài cái rồi trêu chọc Lâu Tư Trầm:
- Anh ba à, chị ba còn chẳng biết mình đã xình xịch với ai vào tối hôm đó nữa mà. Lấy đâu ra mà ngại ngùng với anh hả?
Lâu Tư Trầm liếc Lục Ngạn Diễm với ánh mắt lạnh lẽo.
- Muốn tôi khâu miệng cậu lại à?
- …
Lục Ngạn Diễm nghe thấy thế vội che miệng mình lại.
Năm phút sau.
Hai người Lâu Tư Trầm và Lục Ngạn Diễm mới mua cơm xong, bọn họ đang tính tìm chỗ ngồi xuống thì Tần Mộ Sở lại đứng dậy, cầm khay cơm của mình rồi đi về phía bồn rửa chén.
- Chị ba!!
Lục Ngạn Diễm lớn tiếng gọi Tần Mộ Sở.
Anh ta làm thế khiến cho Tần Mộ Sở thấy nhức hết cả đầu!
Tên này đang cố ý đây mà!
Tần Mộ Sở làm bộ không nghe thấy, chân lại bước nhanh hơn.
Cô vội vàng rửa sạch khay cơm của mình rồi đi ra khỏi nhà ăn cứ như đang chạy trốn thứ gì đó vậy, mà cô cũng không hề quay đầu nhìn lại hai người ở sau lưng.
Lúc này mặt Lâu Tư Trầm đen xì.
Mà Lục Ngạn Diễm lại không sợ chết chọt thêm một câu vào:
- Anh ba, nếu chị ba không né anh thì em sẽ viết ngược tên em cho anh xem.
- Diễm Ngạn Lục! Cậu rửa sạch khay cơm đi!
Lục Ngạn Diễm buồn bực nói với theo:
- Nè! Anh ba anh vẫn chưa ăn gì hết mà!
Cũng phải thôi! Tự dưng tốn bao công sức mới cứu được bà xã thân yêu ra khỏi miệng cọp, lại còn khuyến mãi thêm trinh tiết của mình nữa. Kết quả bà xã lại làm mặt lạnh với mình! Nếu đổi lại là anh ta thì chắc chết tâm từ lâu rồi! Nhưng mà chuyện này chỉ có thế trách Lâu Tư Trầm tự làm tự chịu thôi! Có cơ hôi làm anh hung cứu mỹ nhân ngon như thế, khi không lại muốn chơi trò giấu diếm, trách ai bây giờ?
Lục Ngạn Diễm lắc đầu cảm thán:
- Người thì kín miệng, người thì bị động. Hầy nếu hai người này muốn tu thành chính quả thì e rằng đường còn dài lắm!
…
Bữa cơm trưa này, Tần Mộ Sở ăn được vài miếng thì cảm thấy ăn không ngon.
Lúc cô từ căn tin về phòng thì trông thấy Lục Dung Nhan đang nôn khan trước bồn rửa mặt.
Mộ Sở thấy thế thì hoảng hốt, cô vội tới cạnh Lục Dung Nhan rồi hỏi:
- Dung Nhan cậu sao thế? Sao lại ói ra vậy!
Cô vừa vỗ lưng Lục Dung Nhan vừa hỏi han lo lắng.
Lục Dung Nhan vội xua tay đáp:
- Không… ọe!
Lục Dung Nhan chưa nói hết câu thì lại nôn tiếp.
Mộ Sở thấy vậy thì vô cùng sợ hãi, cô vội lấy nước đưa cho Lục Dung Nhan.
- Có phải ăn trúng thứ gì không? Lát nữa cậu tới khoa nội khám xem sao!
Lục Dung Nhan cầm lấy ly nước mà Tần Mộ Sở đưa súc miệng rồi hớp vài ngụm, lúc này cô mới cảm thấy đỡ hơn nhiều. Đoạn cô lắc đầu đáp:
- Không sao đây, mình uống vài viên trị đau dạ dày là khỏe ngay ấy mà, chắc chắn không có chuyện gì đâu.
- Cậu đừng như thế! Mình thấy cậu nôn dữ dội như vậy, có phải bị viêm dạ dày rồi không? Có đau không?
- Không đau!
- Cậu không đi khám thật à?
Tần Mộ Sở vẫn có chút lo lắng không yên.
- Không cần đâu! Nếu mai lại buồn nôn nữa thì mình sẽ đi khám!
- Vậy thì được! Mà cậu đã ăn uống gì chưa?
- Mình không muốn ăn gì cả.
- Không ăn sao được chứ! Để lát nữa mình mua bánh mì cho cậu nhé.
- Thôi đừng! Bây giờ mình không dám nhờ cậu đi mua đồ cho mình đâu! Mình còn bánh quy mà. Chừng nào đói thì mình sẽ ăn sau, mình có còn là con nít nữa đâu! Cậu tranh thủ thời gian thăm bé Dung Nhan đi!
- Thôi được rồi! Vậy mình đi trước nhé, lát nữa mình sẽ tới tìm cậu sau. Cậu cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi đã.
- Ừm ừm!
Chẳng lẽ dạ dày có vấn đề thật ư?
Nếu buổi chiều vẫn còn khó chịu thì cô nên đi khám xem thế nào! Dù sao mấy hôm nay cô cứ khó chịu suốt.
Buổi chiều, Lâu Tư Trầm có một ca phẫu thuật.
Còn Tần Mộ Sở, Lục Dung Nhan và Diệp Lâm Phong làm phụ mổ.
Lúc ba người họ vừa cởi áo tiệt trùng ra, đang rửa tay thì Lục Dung Nhan lại nôn khan.
- Ọe!
- Ọe!
- Dung Nhan cậu không sao chứ!
- Cậu xem đi, cậu đã nôn tới hai lần rồi đấy. Giờ cậu tranh thủ thời gian xuống khoa nội khám xem sao, mình và Tiểu Lâm sẽ đi với cậu!
Tiểu Lâm là một y tá trong nhóm y tá của khoa, bình thường quan hệ giữa ba người họ cũng khá tốt.
- Lục Dung Nhan à, tôi thấy cô nôn như vậy. Có khi nào cô đã mang thai rồi không?
Diệp Lâm Phong nửa đùa nửa thật, trên mặt lại lộ vẻ giễu cợt.
Nghe cô ta nói như thế, hai người Tần Mộ Sở và Lục Dung Nhan lập tức biến sắc.
Nhất là Lục Dung Nhan, vốn dĩ sắc mặt cô đã tái nhợt nay lại trắng bệch ra.
Diệp Lâm Phong thấy dáng vẻ hai người như thế thì nhướng mày ra chiều đắc ý, đoạn cô ta nói:
- Ý có khi bị tôi đoán trúng rồi không ta? Thì ra Lục Dung Nhan cô lại phóng túng như thế ha? Chậc chậc! Cô đang là thực tập sinh đấy, nếu để cho cấp trên biết tác phong của cô kém như thế, cô nghĩ cô còn cơ hội thăng chức à?
- Diệp Lâm Phong cô đang nói bậy bạ gì đấy hả! Chẳng qua dạ dày cô ấy khó chịu thôi mà, mang thai gì ở đây hả?
Diệp Lâm Phong thấy Tần Mộ Sở tức giận thì trừng cô đầy bực bội.
- Bộ tôi có nói gì à? Tôi chỉ đoán thôi mà, bộ không được hả?
Diệp Lâm Phong nói xong thì ném bàn chải xuống rồi quay đầu bỏ đi, thậm chí còn không khóa vòi nước lại nữa.
Tần Mộ Sở vội bước tới khóa vòi thay cho cô ta, sau đó nhỏ giọng hỏi Lục Dung Nhan:
- Dung Nhan à, tháng này có chưa?
- …
Lục Dung Nhan tái cả mặt, cô im lặng cắn chặt môi.
- Chưa có thật sao?
Tần Mộ Sở vô cùng hoảng hốt rặng hỏi:
- Bao lâu rồi hả?
- … Khoảng hai mươi ngày rồi.
- … Thế mà cậu còn không đi khám à?
Lúc này Tần Mộ Sở thấy sức chịu đựng của cô lớn thật!
- Thì cậu cũng biết kinh nguyệt của mình không đều mà. Có khi hai ba tháng không có là chuyện bình thường, cho nên mình mới không nghĩ nhiều tới vậy. Hơn nữa không phải mình đã uống thuốc tránh thai rồi à?
- Đúng thế? Lẽ nào thuốc tránh thai không có tác dụng ư?
- Được rồi, chúng ta cứ kiểm tra trước rồi bàn tiếp. Mà cậu cũng đừng tham gia ca phẫu thuật chiều nay nữa, lát nữa mình sẽ nói với chủ nhiệm Lưu cho.
- Ừm.
Tần Mộ Sở vẫn lo lắng trong lòng.
- Cậu đi một mình được không?
- Không sao đâu, mình tự đi một mình được mà. Cậu đừng quá lo lắng.
Tần Mộ Sở muốn đi với Lục Dung Nhan nhưng sắp phẫu thuật rồi, cô thật sự không thể bỏ đi được.
Một mình Lục Dung Nhan mơ màng đi về phòng thay đồ, cô cúi thấp đầu xuống, trông mất hết hồn vía.
“Ầm”
Bỗng đầu cô va phải một “bức tường” cứng rắn khiến cho cô phải lùi ra sau mấy bước liền. Đoạn cô vội cúi đầu xin lỗi:
- Xin lỗi nhé..
Giọng cô ỉu xìu, lúc cô xin lỗi cũng không hề ngẩng đầu lên, sau đó cô lách người qua tiếp tục bước lên phía trước.
Nhưng mới bước được một bước thì cổ tay bỗng dưng bị nắm chặt, kế đó cô bị kéo ngược ra sau.
- Lục Dung Nhan cô đang làm gì thế hả? Bộ thất tình à?
Lúc Lục Dung Nhan nghe thấy giọng nói của Lục Ngạn Diễm, cô mới tỉnh táo lại.
Lúc cô trông thấy Lục Ngạn Diễm thì cảm thấy hoảng hốt, cô vội hất tay anh ta ra.
Sau đó cô làm bộ nghiêm mặt lại, cố gắng tươi tỉnh hơn chút rồi nói:
- Tôi còn chẳng có bạn trai, lấy đâu ra mà thất tình hả? Tôi có việc nên xin phép đi trước!
Lục Dung Nhan nói xong toan rời khỏi đấy, nhưng Lục Ngạn Diễm vẫn nắm lấy tay cô.
- Cô đi đâu thế? Không phải lát nữa cô có một ca phẫu thuật à?
Lục Dung Nhan nhíu mày, giãy giụa hất tay anh ta ra.
- Tôi có việc nên xin nghỉ rồi,
Kỳ lạ quá, sao anh ta lại biết rõ lịch phẫu thuật của mình vậy nhỉ.
Lục Ngạn Diễm nhíu mày lại rồi nhìn chằm chằm vào Lục Dung Nhan.
- Sao sắc mặt cô kém thế?
- Hả?
- Trắng bệt như ma luôn ấy.
- …
Lục Dung Nhan che mặt mình lại rồi nói:
- Chắc..chắc do hôm nay tôi dặm phấn hơi nhiều thôi.
- …Cô tưởng tôi ngu à?
Lục Dung Nhan hất tay hắn ra rồi nói:
- Được rồi, chẳng qua tôi hơi khó chịu chút thôi. Bây giờ tôi muốn nghỉ ngơi một lát, bác sỹ Lục cứ tự nhiên đi!
Nói xong, Lục Dung Nhan vội bước vào phòng thay đồ.
Bước chân của cô trông rất vội vã, tựa như sau lưng có dã thú hung ác đang đuổi theo cô vậy.
Lục Ngạn Diễm nhíu mày, nhìn theo bóng lưng của cô.
Cô gái kia đang làm trò gì thế?
Sao anh ta có cảm giác Lục Dung Nhan hơi sợ hãi khi nhìn thấy mình vậy nhỉ, chẳng lẽ do anh ta nghĩ nhiều rồi chăng?
Sau đó Lục Ngạn Diễm nhướng mày, không để ý tới Lục Dung Nhan nữa.
Cho dù Lục Dung Nhan có bệnh cũng chẳng liên quan tới anh ta mà nhỉ? Quan hệ giữa bọn họ cùng lắm chỉ là đồng nghiệp, sâu hơn một chút thì chỉ là tình một đêm thôi. Cho nên anh ta không có trách nhiệm phải lo lắng cho cô!
…
Lục Dung Nhan không dám làm xét nghiệm ở bệnh viện cho nên cô xin nghỉ buổi chiều, sau đó tới bệnh viện gần đấy để làm.
Nhưng lúc có kết quả thì cô tái hết cả mặt, ngồi thừ ra trên ghế, hay tay không ngừng run rẩy.
Bác sỹ phụ khoa hỏi cô:
- Cô kết hôn chưa?
- … Chưa.
Giọng của Lục Dung Nhan vô cùng nhỏ, lại run run.
- Chưa kết hôn à, thế muốn giữ hay bỏ đứa bé đây?
- Tôi không muốn giữ nó!
Đương nhiên cô không thể giữ đứa bé này lại được!
Cô chẳng có chút quan hệ nào với Lục Ngạn Diễm cả, hơn nữa cô không muốn khi không hai người lại ở chung một chỗ chỉ vì đứa bé.
Nhưng nếu bảo cô sinh nó ra thì cô không có can đảm lẫn quyết đoán!