Người gọi là Lục Dung Nhan.
- Sở Sở, bây giờ cậu thấy thế nào? Khi nào cậu đi làm lại thế?
- Mình đỡ hơn nhiều rồi, chiều nay mình sẽ tới bệnh viện làm lại.
Đáng ra cô cũng không đi làm liền nhưng chị Lý cứ trông chừng cô suốt cả ngày, khiến cho cô chẳng làm được chuyện gi cả. Ngay cả chuyện của Đuôi Nhỏ, cô cũng chỉ có thể nhờ Dung Nhan chăm sóc dùm.
- Sao cậu đi làm sớm vậy? Đã khỏe hẳn chưa đấy? Nếu không khóe thì cậu cứ nghỉ ngơi đi, hai hôm nay bé Đuôi Nhỏ ổn lắm! Tình trạng của con bé cũng khá hơn rồi, cậu đừng lo lắng quá.
Lục Dung Nhan hiểu rõ tâm sự của Mộ Sở.
- Không sao đâu, mình sắp béo lên rồi đây này, cho nên mình cần hoạt động chút ấy mà.
- Không sao thì tốt rồi, bằng không mình nghiệp chướng nặng nề! Nếu mình không đòi ăn khuya thì cậu cũng không bị thương...
- Được rồi mà. Dù sao chuyện cũng qua rồi, cậu đừng nhắc lại nữa! Huống hồ chuyện này đâu có liên quan tới cậu!
- Sở Sở à, lúc đó mình sợ lắm nên đã gọi điện cầu cứu chủ nhiệm Lâu! Anh ấy nói với mình rằng cậu nhất định sẽ không sao, mình mới an tâm được chút chút. May mà cậu thật sự không sao cả. Hôm đó chủ nhiệm Lâu tới cứu cậu hả?
Nhớ lại đêm hôm đó, lúc Tần Mộ Sở bị ngấm thuốc hình như cô đã nhìn thấy Lâu Tư Trầm.
Nhưng mà cô biết đấy chỉ là ảo giác do ảnh hưởng của thuốc mà thôi! Ảo giác là gì chứ? Chẳng phải là thứ nhìn thấy không có thực sao?
Tần Mộ Sở lắc đầu nói:
- Là chồng mình chạy tới cứu mình.
Vốn Tần Mộ Sở định nói hai chữ "ông xã" nhưng cô lại cảm thấy mất tự nhiên nên mới đổi cách xưng hô.
- Chồng cậu hả?
Lục Dung Nhan lộ vẻ ngạc nhiên:
- Là ông xã bí ẩn chưa từng gặp bao giờ của cậu ấy hả?
- ... Ừm.
- Woa! Lãng mạn thế! Đúng chuẩn màn anh hùng cứu mỹ nhân luôn đấy! Vậy rốt cuộc cậu có nhìn thấy mặt anh ta không?
- ... Không có.
- Không có?
- Ông xã cậu giấu kỹ thật đấy! À phải rồi, sao anh ta lại biết chuyện cậu bị bắt cóc vậy? Bản lĩnh cao cường quá nhở? Chẳng phải chuyện đó chỉ có mỗi chủ nhiệm Lâu mới biết thôi sao?
- ...
Đúng là Tần Mộ Sở vẫn không có để ý tới chuyện này.
Dù sao thì chồng cô là ai kia chứ? Anh ta chính là Cô Lang chuyện gì cũng có thể làm được đấy! Nếu anh ta muốn biết hành tung của cô thì chỉ là chuyện nhỏ thôi! Chẳng phải chuyện ở đồn cảnh sát lần trước cũng y như vậy hay sao?
- Ối! Sở Sở! Có khi nào chồng cậu là chủ nhiệm Lâu không?
Lục Dung Nhan bỗng dưng hét lớn lên khiến cho Tần Mộ Sở vội che loa lại, cô sợ Tiết Bình sẽ nghe được cuộc đối thoại của bọn họ.
- Dung Nhan à, cậu đoán mò gì nữa vậy?
Tần Mộ Sở len lén nhìn Tiết Bình thông qua gương chiếu hậu. May mà vẻ mặt anh ta vẫn bình thường, chắc anh ta sẽ không nghe thấy lời nói khi nãy của Dung Nhan đâu nhỉ!
- Không có đâu! Cậu nghĩ kĩ lại đi. Lần thứ nhất chủ nhiệm Lâu biết chuyện cậu tới đồn cảnh sát, nhưng cuối cùng lại là chồng cậu cứu cậu ra. Trên đời làm gì có chuyện trùng hợp như thế chứ?
Lục Dung Nhan phân tích một cách nghiêm túc cho Mộ Sở nghe.
Thật ra thì Tần Mộ Sở cũng cảm thấy nếu không có thân phận "Cô Lang" kia thì những suy đoán của Lục Dung Nhan đều rất có lý, nhưng Dung Nhan lại không biết rằng ông chồng bí ẩn của cô chính là Cô Lang!
Cô Lang chính là thần long thấy đầu không thấy đuôi! Một đại boSở Sở vừa nghe thấy tên đã khiến người ta sợ vỡ mất thì sao lại là một bác sỹ nhỏ trong bệnh viện kia chứ? Huống chi cô quen với Lâu Tư Trầm lâu như thế, hắn lại là bác sỹ nổi tiếng trên thế giới thì sao có thể liên quan tới quận sự được? Chỉ nói về thân phận thôi thì cộ đã thấy không thể nào rồi!
- Nhưng mà chỉ dựa vào điểm đó thì không thể chắc chắn được. Dẫu sao nếu đúng là chủ nhiệm Lâu lấy cậu thật thì anh ấy cần gì phải giấu giấu diếm diếm đúng không?
Lục Dung Nhan cảm thấy lời nói của bản thân hơi bị mâu thuẫn.
- ...Ừm.
Mộ Sở gật đầu đồng ý.
- Mấy hôm này chủ nhiệm Lâu có gọi điện hỏi thăm cậu không?
Lục Dung Nhan lại bắt đầu tò mò, nhiều chuyện.
Mà Tần Mộ Sở thì ngại Tiết Bình đang có mặt ở đây nên cô không muốn nhắc tới chuyện của Lâu Tư Trầm.
- Dung Nhan à, mình có việc nên cúp máy trước nhé! Lát nữa gặp tại bệnh viện ha.
- Nè nè!
- Thiếu phu nhân muốn đi đâu ạ?
Tiết Bình ngồi đằng trước hỏi Mộ Sở một cách cung kính.
- Tới bệnh viện đi!
- Nhưng mà thiếu gia muốn ngài nghỉ thêm vài ngày nữa.
- Không cần đâu, nếu tôi còn nghỉ nữa thì cả người mục nát luôn đấy! Nếu anh không chịu đưa tôi tới bệnh viện thì tội tự kêu xe vậy.
- Đừng đừng! Để tôi đưa thiếu phu nhân tới đấy!
Tần Mộ Sở mỉm cười nói:
- Cảm ơn anh!
Tiết Bình cảm thấy rất bất đắc dĩ, anh ta đành phải lái xe đi về hướng bệnh viện Phụ Nhân.
Tần Mộ Sở nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa, cô không khỏi nhớ lại những lời suy đoán khi nãy của Lục Dung Nhan.
Lâu Tư Trầm là chồng cô ư?
Có thể lắm!
Mộ Sở cảm thấy giả thiết này có thể xảy ra lắm!
Nhưng mà cô không dám nghĩ tới điều đó!
Đoạn Tần Mộ Sở lấy điện thoại ra, lướt web rồi lại mở weibo lên xem, cuối cùng lại mở nhật ký cuộc gọi ra xem.
Người đàn ông kia chẳng gọi cuộc nào cả!
Tần Mộ Sở nghỉ ngơi ở nhà tận mấy ngày mà hắn lại chẳng gọi điện tới hỏi thăm gì hết. Cô cứ tưởng hắn không biết chuyện, nhưng nghe Lục Dung Nhan nói thì cô mới biết, thì ra hắn đã biết hết từ lâu rồi.
Nhưng mà, hình như trông hắn chẳng quan tâm mấy!
Phải thôi! Quan tâm hay không quan tâm thì sao chứ? Quan hệ giữa bọn họ cũng đâu tốt tới mức đó đâu nhỉ?
Bỗng dưng Mộ Sở nhớ tới một chuyện, cô nghiêng đầu hỏi Tiết Bình:
- Thư ký Tiết, có phải chủ nhiệm Lâu nói cho anh biết rằng tôi gặp chuyện không may không?
Tiết Bình sững ra một lúc rồi mới gật đầu đáp:
- ... Đúng thế ạ.
Anh ta không hề nói dối.
Lúc thiếu phu nhân nhà họ xảy ra chuyện thì chính chủ nhiệm Lâu nói cho anh ta biết mà!
- Thì ra đúng là như thế...
Vậy thì mọi chuyện đều rõ cả rồi!
Sau khi nghe thấy đáp án cảu Tiết Bình xong, giữa hai hàng chân mày của Mộ Sở hiện lên vẻ chán nản.
Cũng đúng thôi! Khi cô gặp chuyện không may thì báo cho chồng cô biết không phải là lẽ thường tình sao? Nhưng sao cô lại thấy khó chịu thế nhỉ?
Mộ Sở cũng chẳng hiểu sao bản thân lại bỗng dưng mất hứng nữa. Rõ ràng nhờ có Lâu Tư Trầm báo nên cô mới được cứu sống mà! Chẳng lẽ cô đang trách hắn đẩy cô tới bên chồng cô à?
Sau đó cô lại nhớ tới đêm phóng túng trên xe của cô với chồng mình, nhât thời cô không biết làm sao để đối mặt với Lâu Tư Trầm nữa! Bây giờ cô đúng là một chân đạp hai thuyền! Vậy chẳng phải cô rất lẳng lơ sao?
Vào buổi chiều, khi Tần Mộ Sở tới bệnh viện, cô liền đi thăm Dung Nhan trước. May thay, trong khoảng hai hôm cô vắng mặt thì tình trạng của con bé cũng khá hơn nhiều. Cô ở bên cạnh con bé khoảng hai tiếng rồi trở về văn phòng khoa, chuẩn bị đi làm.
Tần Mộ Sở vừa tới trước cửa thì gặp phải Lục Ngạn Diễm vừa mở cửa bước ra ngoài. Anh ta trông thấy cô thì sững người ra.
- Chị ba? Sao chị lại đi làm rồi? Chị đã khỏe hẳn chưa đấy?
Lục Ngạn Diễm nói xong thì cầm tài liệu chỉ về phía bụng Mộ Sở.
Mộ Sở ngạc nhiên hỏi lại:
- Sao anh biết tôi bị thương thế?
Quan trọng nhất là anh ta còn biết cô bị thương ở đâu nữa!
Lục Ngạn Diễm nghe cô hỏi thế thì ngớ người ra, vài giây sau anh ta mới phản ứng lại mà cười đáp:
- Sao em không biết được kia chứ? Em nghe anh ba nói thế mà!
- Cũng phải ha!
- À đúng rồi, chiều nay anh ba không có tới bệnh viện, mai anh ấy mới đi làm lận! Em thấy chi bằng chị về nghĩ ngơi hết chiều nay đi, rồi mai hẵng tới làm.
- Không cần đâu!
- Tôi không phải tới tìm anh ta, tôi tới để đi làm thôi.
- ...
- Còn nữa...
Mộ Sở ngừng một chút rồi nói với Lục Ngạn Diễm:
- Sau này bác sỹ Lục đừng gọi tôi là chị ba nữa.
- Sao vậy? Em gọi thuận miệng lắm mà! Chị ba.
Tần Mộ Sở vừa nói xong thì gật đầu chào Lục Ngạn Diễm, rồi lách người bước vào trong văn phòng.
- ...
Còn Lục Ngạn Diễm thì đứng yên tại chỗ, nhìn theo bóng lưng của cô với ánh mắt hoảng hốt.
Kết hôn thì sao? Anh ba cũng kết hôn rồi mà!
Tới giờ cơm trưa, ở căn tin bệnh viện.
Mộ Sở đang xếp hàng mua cơm.
- Cô muốn ăn gì?
Dì bán cơm hỏi Mộ Sở.
- Thịt xào ớt, cả rốt xắt sợi, đậu hũ chiên...
Mộ Sở gọi đại ba món.
Chừng nửa phút sau, dì bán cơm đưa thức ăn cho Mộ Sở. Sau đó cô cầm khay cơm, xếp hàng đi vào nhà ăn.
Nhưng cô vẫn chưa tới xếp hàng thì bỗng tay bị nắm lại.
- Ăn chung đi.
Mộ Sở ngạc nhiên quay đầu lại.
Cô nhìn thấy gương mặt điển trai của Lâu Tư Trầm, trong nháy mắt, mặt của hắn chồng lên người ông xã bí ẩn của cô.
Cô đã điên thật rồi!
- Chị ba!
Lúc này Lục Ngạn Diễm đứng sau lưng Lâu Tư Trầm lại kêu lớn.
Ngay lúc ấy Mộ Sở mới tỉnh táo lại, đoạn cô mỉm cười gượng gạo với hai người kia.
- Em... em đã hẹn ăn chung với đồng nghiệp mất rồi.
Nói xong, Tần Mộ Sở cũng không dám nhìn Lâu Tư Trầm mà vội vàng ngồi xuống bàn chỉ còn trống một chỗ.
Chẳng hiểu sao tim cô lại đập thình thịch như trống đánh.
Sao trong lòng cô lại thấy chột dạ với hắn vậy nhỉ? Giống như cô đã làm chuyện gì có lỗi với hắn vậy!
Còn Lâu Tư Trầm thì nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Tần Mộ Sở, ánh mắt hiện lên vẻ hiểu rõ.
- Anh ba à, sao em thấy bây giờ chị ba đang tránh né anh vậy?
Lâu Tư Trầm thu hồi tầm mắt lại rồi nói:
- Cô ấy đang ngại ngùng thôi!