Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 116




Tần nhị tiểu thư, Lưu tứ công tử, đây là Quan Âm cầu tử mà thiếu chủ nhà chúng tôi tặng cho vợ chồng hai người, hi vọng hai người sẽ thích! – Tiết Bỉnh chỉ về hướng bức tượng Quan Âm cầu tử trên bàn, mỉm cười giới thiệu, dáng vẻ khuôn mặt thật sự rất chân tình

Quan Âm cầu tử!

Mộ Sở mém chút đã không thể nhịn được mà cười to thành tiếng. Nhưng may thay, cô vẫn còn biết rằng trong bầu không khí kiềm nén này nếu cô còn châm dầu vào lửa và cười thành tiếng thì đúng là không tốt tính chút nào!

Thiếu chủ nhà cô tặng món quà to đến mức này quả thật là là tuyệt vời! So với món quà tình dục vài chục đồng cô mua trên trang Taobao thì thật là tuyệt vời con cú mèo!

Thâm quá! Chiêu xát muối lên vết thương này quả thật rất thâm!!

Thật sự thâm đến tận tâm can luôn đó!

Thâm hơn cả cô, hơn cả trăm cả vạn lần luôn! Mộ Sở thật sự cảm thấy nếu so về độ xấu tính và thâm hiểm thì cô chẳng là tép riu gì cả đối với anh ta!

Chậc chậc chậc! Nếu ai mà đắc tội anh ta thì... ôi thôi rồi!!! Chết như thế nào còn không biết ấy chứ!

Mộ Sở đột nhiên nhớ đến vụ ngoại tình giữa cô và Lâu Tư Trầm, thôi xong.....

- Ngài Tiết, con trai nhà tôi cũng đã thế này rồi, sao ngài lại xát muối lên vết thương của nó chứ?

Trên khuôn mặt đầy sự thăng trầm của Lưu Lỗ Phong, cảm xúc không thể nào kiềm nén được nữa, dù sao thì nhúm muối này không chỉ xát lên người con trai ông, mà còn xát lên trái tim chịu nhiều đắng cay của người ba thương con này!

Ngay lúc này, khuôn mặt Lưu Triệt trắng bệch không còn chút máu, đôi tay đặt trên xe lăn nắm lại thành đấm vì hận và giận dữ.

Nếu hỏi hắn có hận Cô Lang và Tần Mộ Sở hay không thì sao mà không hận chứ? Nếu không phải hai người họ thì hắn sao đến cơ sự như lúc này, ngay cả đàn ông thực sự cũng không phải! Nhưng người hắn ta hận nhất là ai? Là Tần Triều Tịch!! Chỉ có Tần Triều Tịch là hắn ta có thể gửi gắm mối hận này!! Vì thế giây phút này, mối hận ban đầu đối với Cô Lang và Tần Mộ Sở, tất cả đều đổ hết lên người Tần Triều Tịch, nếu không phải Tần Triều Tịch phá đám thì sao hắn có thể vô duyên vô cớ mà đắc tội đến Cô Lang chứ! Hắn ta cũng không thể nào đi đến bước đường cùng này!

Vì vậy, tất cả những khổ sở, dày vò và sỉ nhục mà hắn ta đang gánh chịu lúc này, chờ đến lúc cưới cô ta về nhà, hắn ta nhất định sẽ trả lại toàn bộ cho cô ta, sẽ khiến cô ta phải nếm trải những nỗi đau tột cùng, những mùi vị sống không bằng chết này!

Tiết Bỉnh đối với sự chất vấn của Lưu Lỗ Phong không hề có chút xoay chuyển, chỉ mỉm cười nhẹ vô tội nói: - Lưu chính ủy, xem cách ông nói kìa, tuy hi vọng nhỏ nhoi nhưng người sống trên đời cũng phải mang chút ảo tưởng chứ, đúng không? Nếu không sao có dũng khí sống đến già được?

Ảo tưởng? Mộ Sở nhè nhẹ nhéch mép.

Trợ lý Tiết, anh có chắc là anh đã dùng từ ngữ chính xác chưa vậy? Có thật là anh đến để trao tặng sự ấm áp cho người khác không vậy?

Lúc này đây Mộ Sở thật sự hiểu rõ hàm ý của câu thành ngữ: Gần mực thì đen gần đèn thì sáng!

Tên Tiết Bỉnh này thật sự rất giống thiếu chủ nhà anh ta ghê! Xấu tính! Cực kỳ xấu tính!

- Lưu công tử, nhị tiểu thư, thiếu gia nhà chúng tôi còn chuẩn bị một phần quà to hơn nữa cơ!

Tiết Bỉnh cười tươi vừa nói vừa lấy ra hai tập văn kiện từ trong túi công sở của mình.

Vì đã có “ bài học đáng nhớ” phía trước mà ngay lúc này, tất cả mọi người trong nhà đều cảm thấy sợ sệt trước “món quà to” của anh ta, không dám còn sự kỳ vọng nào cả.

Tiết Bỉnh đưa một văn kiện đến trước mặt Lưu Triệt, - Lưu công tử, đây là chứng nhận kết hôn thiếu chủ nhà chúng tôi nhờ bạn bè làm hộ cho hai người, hiện tại chỉ cần hai người ký tên lên hai mục chữ ký hai bên, hai người sẽ chính thức trở thành vợ chồng hợp pháp ngay lập tức!

Mộ Sở nhớ lại năm đó cô với anh ta cũng thông qua phương thức ký tên lên giấy chứng nhận kết hôn này! Cũng may chồng cô không phải là thứ rẻ mạt hạ lưu như tên Lưu Triệt này!

Thấy Lưu Triệt không phản ứng, Tiết Bỉnh như sực nhớ ra điều gì đó và kịp thời phản ứng lại, ra vẻ hiểu thấu nói: - xin lỗi, Lưu công tử, trí nhớ tôi kém thật, nhất thời quên bẵng rằng tay anh bây giờ tàn phế đến mức bút cũng không cầm nổi nữa....

Lời này nói ra thật....!

Tiết Bỉnh lại mỉn cười đưa văn kiện cho Lưu Lỗ Phong, - Thôi thì Lưu chính ủy ký thay cho Lưu công tử vậy!

Vẻ mặt của Lưu Lỗ Phong và Lưu Triết khó coi đến cực điểm, nhưng nào có cách khác? Cho dù có tức giận, có hận thì cũng phải nuốt cục tức này vào bụng! Cho dù bị nghẹn cục tức này đến chết thì dấm cũng không dám đánh một cái nữa là!

Lưu Lỗ Phong chỉ còn nước cầm bút lên ký thay cho con trai.

- Các người đang làm gì vậy? Ai muốn ký tên kết hôn chứ?

Tần Triều Tịch thấy Lưu Lỗ Phong ký tên thật thì cuống cả lên, kéo tay Lâm Lệ Lan không buông, - mẹ ơi, con không ký!! Con không lấy chồng, dù bị đánh chết con cũng không lấy tên biến thái này đâu!!

- Hứ!

Lưu Triệt ngồi trên xe lăn lạnh lùng hứ một tiếng, - cưới hay gả cũng không đến lượt cô quyết định!

Lưu Lỗ Phong ném một tập văn kiện số liệu lên trên bàn bên cạnh tượng Quan Âm cầu tử, lạnh lùng nói: - Tần Vệ Quốc, đây là tất cả những chứng cứ ông hối lộ tham nhũng bao nhiêu năm nay, nếu ông không muốn đi tù mọt gông thì con gái ông nên ngoan ngoãn ký tên vào! Nếu không thì tôi sẽ bất chấp thủ đoạn, khiến cả nhà ông chết không nơi chôn thân! Ông nên biết rằng, tôi có thể nói được làm được!

Tần Vệ Quốc cầm lấy văn kiện trên bàn, chỉ nhìn lướt qua thôi khuôn mặt đã biến sắc, thậm chí ngay cả da mặt cũng không kiềm được mà run bần bật, - ông.... sao ông lại có những thứ này???

- Ký tên!

Lưu Lỗ Phong đưa văn kiện đến trước mặt Tần Triều Tịch

Mộ Sở và Tiết Bỉnh đứng một bên xem xiếc.

Màn biểu diễn chó cắn chó này, thật sự nhờ vào hồng phúc của thiếu chủ nhà họ nên mới hay nhứ thế!

- Con không ký! Mẹ, ba ơi! Ba mẹ không thể hả con cho Lưu Triệt được đúng không?

Tần Triều Tịch cuống đến mặt trắng bệch, nước mắt dàn dụa, không ngừng chảy ròng ròng, bộ dạng thật sự rất đáng thương, nhưng nhìn Tần Vệ Quốc và Lâm Lệ Lan không dám lên tiếng, thì cô ta khóc còn thê thảm hơn – Ba, mẹ ----- huhuhu......

Ngay lúc này, Tần Triều Tịch mới sực nhớ ra Mộ Sở!

- Chị!!! Chị ơi ------

Có lẽ đây là lần đầu tiên Tần Triều Tịch gọi Mộ Sở một tiếng “ chị “, nói thật lòng, cô cảm thấy bàng hoàng lắm luôn!

  • Đừng đừng đừng!!! Đừng gọi bừa, một tiếng “ chị ” này của cô, tôi thật sự không dám nhận! Mộ Sở lạnh nhạt gạt bỏ cánh tay của cô ta đang cố với níu lấy tay cô ra, duy trì khoảng cách an toàn.
  • Chị ơi, cầu xin chị! Xin chị đừng gả em cho Lưu Triệt có được không? Chị biết đấy! Anh ta biến thái, đáng sợ như thế nào! Bây giờ lại là người tàn phế, chị gả em cho anh ta chẳng khác nào muốn thấy em chết? Chị ơi! Chị nể tình nghĩa chị em của hai chúng ta, cầu xin chị khoan hồng tha cho em được không?
Tần Triều Tịch vừa khóc vừa hét lên, thiếu điều quỳ gối xuống cầu xin Mộ Sở thôi

Mộ Sở nghe thấy lời nói của cô ta, cặp chân mày xinh đẹp nhíu lại sâu hơn, vẻ mặt càng lúc càng lãnh đạm, lạnh nhạt, chỉ hỏi Tần Triều Tịch – Ngay từ đầu cô đã biết Lưu Triệt là tên biến thái, từ đầu đã biết hắn ta đáng sợ hơn cả loài cầm thú đúng không?

Ánh mắt Mộ Sở nhìn cô ta không mang chút nhiệt độ nào

- Chị ơi, em....

- Tôi muốn nghe sự thật!! Rốt cuộc thì cô có biết hay không?

- ... Em biết. Huhuhu... Lưu Triệt là tên biến thái đáng chết!!! Không biết đã có bao nhiêu cô gái bị anh ta chơi trên giường cho đến chết, vì thế, em càng không thể....

- Tiết Bỉnh, cho cô ta ký tên ngay đi! Hôn sự ngày hôm nay, nhất định phải kết thành công!!

Lời cầu xin của Tần Triều Tịch chưa kịp nói dứt câu đã bị Mộ Sở cắt ngang.

Tần Triều Tịch nghe thế mặt biến sắc ngay, - bụp một tiếng, quỳ ngay trước mặt Mộ Sở - Chị ơi!!! Em xin chị, cầu xin chị....!!! Em vì sự lỗ mãng ngày trước xin lỗi chị, chị tha lỗi cho em nhé? Hãy xem đó là em nhất thời hồ đồ, em thật sự không muốn lấy Lưu Triệt, huhuhu.....

- Mộ Sở, con hãy tha cho em gái con nhé! Em con tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện thôi mà.... Tần Vệ Quốc cũng tiến đến cầu xin cho cô con gái bảo bối, - Nếu con ép gả nó đi thì khác nào muốn nó chết hả con?

- Nếu như là con được gả đi thì sao? Con có thể sống sót không?

-

Tần Mộ Sở nhìn Tần Vệ Quốc rồi cười lạnh lùng, - Hay là ông cho rằng sinh mạng con gái lớn của ông hèn mọn, cho dù có chết cũng đáng đời?

Giây phút này, Mộ Sở vẫn còn cảm nhận được vùng bụng nơi Lưu Triệt dùng roi quất vào, đang đau nhói từng cơn!

Đêm đó, nếu không phải chồng cô kịp thời ra tay cứu giúp thì có thể giờ này cô đã chết dưới roi da của Lưu Triệt rồi, và người đưa cô vào cánh cổng địa ngục đó, chính là gia đình ba người không có lương tâm ngay trước mắt này đây!

Trong gia đình ba người này, còn có một người là ba ruột của cô nữa, một người là em gái cùng ba khác mẹ của cô, còn một người..... cũng được xem là mẹ kế nhưng kết quả thì sao? Những suy nghĩ cả ngày của họ đều là phải làm sao đẩy cô vào con đường chết!!!

Mộ Sở quay ngoắc mặt đi, không đề cô nhìn thấy họ, không muốn cô có bất kỳ sự lung lay nào cả, vì đối với những tên hung thủ giết người này, bọn họ hoàn toàn không đáng để cô có sự lung lay nào cả!

Cô lạnh lùng nói: - Tần thị trưởng, nếu ông không muốn đi tù mọt gông thì hãy cho con gái ông ký tên đi!

Mộ Sở nói xong, quay người bước đi, đi ra khỏi cổng lớn, để lại Tiết Bỉnh xử lý hậu sự trong này.

- Tần nhị tiểu thư, ký tên nào!

- Tôi không ký! Huhuhu.... Tần Mộ Sở, cô sẽ bị trời đánh đó!

Kakaka!!

Mộ Sở cười khảy ở bên ngoài.

Nếu thật sự cô bị trời đánh thì Tần Mộ Sở cô còn có gia đình ba người bọn họ đỡ ngay trước mặt cơ, cô cần gì phải sợ chứ!

- Triều Tịch, ký đi! Nếu con không ký thì ba con sẽ tiêu đời đó.... Lâm Lệ Lan bắt đầu khuyên nhủ con gái.

- Ba ơi......

Tần Triều Tịch chìm trong nỗi tuyệt vọng, nước mắt lưng tròng nhìn mẹ Lâm Lệ Lan, - mẹ ơi ------

Đôi mắt Lâm Lệ Lan ngấn lệ nhưng lại nói với con gái vỏn vẹn hai chữ: - cưới đi!

Tần Triều Tịch – òa một tiếng, khóc sướt mướt nhưng sau cùng cô ta vẫn bị Tần vệ Quốc nắm lấy cố tay ký tên.

Tiết Bỉnh quả thật là người tốt làm tới chót, đưa Phật đến tận bờ tây, không biết tự lúc nào mà trong túi văn kiện đã chuẩn bị sẵn hai quyển chứng nhận kết hôn màu đỏ, anh ta đưa cho Lưu Triệt và Tần Triều Tịch, mỉm cười nói: - Lưu công tử, Tần nhị tiểu thư, chúc mừng hai người hỉ kết liên lý, hai người quả thật là đôi tân nhân xứng đôi nhất mà tôi từng gặp đó!

Lời nói này, rốt cuộc là chế giễu hay khen ngợi đây?