Được chị Lý khuyến khích như vậy, Mộ Sở vừa quyết tâm không đi, bây giờ lại dao động cuối cùng nói:
- Được thôi nên đến trước mặt anh ta nói một tiếng cảm ơn.
Mộ Sở được chị Lý dìu,liền đi lên thư phòng tầng 3.
Bởi vì trên người vó vết thương,Mộ Sở bước mỗi bước thật cẩn thận,chị Lý đỡ bên cạnh cũng rất chú ý.
Cuối cùng,mát mười phút mới đi tới trước cửa thư phòng.
Mộ Sở đứng ngoài cửa do dự hồi lâu cũng không có dũng khí gõ cửa,cuối cùng vẫn là chị Lý gõ cửa.
- Thiếu phu nhân, cô đừng sợ,thiếu chủ cũng không có gì dọa người.
Chị Lý trêu đùa nói
- Tôi không có ý đó
Mộ Sở vội giải thích
Khi cửa bị gõ tim Mộ Sở như nhảy lên
Trong lòng nghĩ lát nữa cô sẽ đối mặt với người đàn ông kia như thế nào? Sau khi gặp sẽ nói câu gì đầu tiên?
Liệu sao khi hai người gặp mặt anh ta sẽ ở lại đây? Nếu anh ta ở lại đây vậy buổi tối cô làm sao chăm sóc Cái đuôi nhỏ? Còn có Lâu Tư Trầm...
Trong đầu Mộ Sở nhất thời như có một lớp màng càng muốn nghĩ lại càng loạn
Bỗng nhiên...
Cửa kêu “két”một tiếng bị người bên trong kéo ra.
Một bóng đen quen thuộc hiện lên trong mắt,Mộ Sở ngơ ra
- Trợ lý Tiết?
- Thiếu phu nhân!
Tiết Bỉnh vội vàng cung kính chào Mộ Sở
Mộ Sở lễ phép cười,ánh mắt nhìn xung quanh cậu ta,tò mò nhìn vào trong,liền nghe Tiết Bỉnh nói
- Thiếu phu nhân, cô lên đây là để tìm thiếu chủ sao?
- Đúng,thiếu chủ có bên trong không?
Mộ Sở hỏi Tiết Bỉnh
Tiết Bỉnh lắc đầu,khuôn mặt đầy áy náy nói với Mộ Sở
- Thiếu chủ đi rồi
- Đi rồi?
Chị Lý và Mộng Sở đều ngơ ngác
Trong long Mộ Sở cũng không biết là cảm giác gì,bỗng dâng lên một cản giác thất vọng
Bởi vì sự chờ đợi của cô lại tan vỡ rồi
Nhưng không gặp cũng tốt đây không phải điều cô mong sao?
- Thiếu phu nhân,thiếu chủ bảo tôi ở lại chăm sóc cô,nếu thân thể cô xảy ra chuyện gì hay cô cần gi thì đều nói với tôi...
- Không cần đâu....
- Tiết trợ lí,cậu cứ đi đi,ở đây có chị Lý chăm sóc tôi,tôi cũng không cần gì cả...
- Bây giờ thiếu phu nhân chỉ cần thiếu chủ thôi cô ấy thì ốm mà thiếu chủ bỏ đi không lời từ biệt
Tiết Bỉnh chỉ cười
- Thiếu phu nhân,vẫn mong cô có thể hiểu tấm lòng của thiếu chủ dành cho cô không ai hơn được
- Tôi hiểu
Mộ Sở chỉ khách khí cười
- Trợ lí Tiết,nếu cậu gặp thiếu chủ giúp tôi nói tiếng cảm ơn
- Thiếu phu nhân,hay là cô tự mình nói đi.Lúc cô gõ cửa tôi vừa hay đang gọi điện thoại với thiếu chủ.
Tiết Bỉnh nói,đưa điện thoại trong tay cho Mộ Sở.
- .....
Mộ Sở lúng túng.
Cô nhớ lại lúc nãy những lời chị Lý nói sợ rằng cũng bị người đàn ông kia nghe thấy rồi,Mộ Sở ngượng ngùn vươn tay ra cầm lấy điện thoại,căng da đầu tiếp nhận cuộc điện thoại này.
- ...uhm
Mộ Sở di chuyển qua một nơi cách đó không xa nhận điện thoại
Chị Lý và Tiết Bỉnh im lặng đứng trước cửa.
- Cần tôi ở bên cạnh em mới khỏe được sao?
Đầu bên kia điện thoại,truyền đến tiếng đàn ông vừa trầm thấp vừa êm tai
Âm thanh kia thật quá mê người,khiến cho trái tim của Mộ Sở liền rung lên
Bỗng nhiên nhớ lại chuyện đêm qua,hắn ôm cô vào lòng,dùng chất giọng hấp dẫn mê người này nói với cô
- Tới muộn rồi, để cho vợ phải chịu khổ rồi
Nghĩ lại,trong lòng Mộ Sở liền rối loạn.hai gò mà lại bắt đầu ửng hồng
- Không,không phải,anh đừng nghe chị Lý nói bậy
Cô vội vàng giải thích
- Cảm giác tốt lên nhiều chưa?
- Tốt hơn nhiều rồi
- Miệng vết thương còn đau không?
- ....Một chút
Người đàn ông bên kia trầm mặc một chút sau đó hỏi cô
- Còn thân dưới?
Giọng của anh ta so với vừa rồi dường như lại càng thâm trầm hơn mấy lần
Mộ Sở vô cùng bối rối,hô hấp loạn nhịp,đối với câu hỏi của hắn ta cô thực sự không muốn trả lời.
- Hử?
Mộ Sở không nói gì,hắn ta lại truy hỏi
Mộ Sở thấy không thể chạy thoát được,chỉ đành nói sự thật
- Vẫn còn đau một chút
- -Hôm qua tôi đã bôi thuốc cho em rồi nếu vẫn còn đau tí nữa nhớ tiếp tục bôi thuốc
- .....
WHAT?!!
Mặt Mộ Sở đỏ lên như sắp bốc cháy tới nơi
Hắn ta...Hắn ta hôm qua đã bôi thuốc cho mình? Bôi ở chỗ đó?!!
Mộ Sở lúng túng
Thảo nào lúc nãy thân dưới có cảm giác mát lạnh,như là có lớp thuốc bôi,hóa ra...
- Sở Sở
- Hả?
Cô không ngờ hắn sữ gọi tên thân mật của cô,lần đầu nghe cô không ghề thấy hoảng hốt thậm chí còn có cảm giác dường như người bên kia gọi mình chính là...Lâu Tư Trầm!
Trời ơi!Cô thật sự điên rồi
Cô tại sao bất kì lúc nào,bất kì nơi đâu cũng nghĩ đến người đàn ông kia?
Mộ Sở cảm thấy bản thân mình không cánh nào cứu được nữa! Cô trúng độc rồi! Trúng kịch độc của Lâu Tư Trầm! Mà dưới tình huống này xem ra tạm thời không thể cứu chữa
- Hay là gọi vợ?
- ....Hả?
Mộ Sở càng lúng túng
Lần đầu nghe thấy tiếng vợ này,Mộ Sở cản thấy thật kì cục,cũng khiến cho cảm thấy thật ngượng ngùng,cô vội vàng nói
- Gọi Mộ Sở là được rồi
Không biết vì sao không muốn hắn ta gọi Sở Sở lại càng không muốn gọi là “vợ”
Người đàn ông đầu dây bên kia cũng không tiếp tục kì kèo chuyện xưng hô,liền nói
- Hai ngày nay ở nhà nghỉ ngơi cho tốt
- Nhưng còn công việc của tôi
Quan trọng hơn cô còn phải quay lại bênh viện chăm sóc đứa nhóc kia.
- Tiết Bỉnh đã thay em xin nghỉ rồi
- ...
- Trên người em bị thương.thêm chuyên hôm qua em “muốn” tôi ba tiếng đồng hồ không mệt sao?
- ....
Hắn ta vừa nói gì,nói rằng cô “muốn” hắn 3 tiếng đồng hồ?!!
OH MY GOD!!!
- Làm sao? Chuyện hôm qua quên rồi sao?
Người đàn ông bên kia dường như nhìn thấu đực tâm trạng cô,liền hỏi
Mộ Sở mặt đỏ như sắp bốc cháy,nhất thời cô lúng túng đến mức không biết nói gì
Cô ngượng ngùng sờ sờ mấy sợi tóc rủ xuống phía dưới
- Cái đó,cái đó, hôm qua bị dọa hoảng sợ như vậy,chuyện hôm qua quả thật bây giờ tôi không nhớ gì cả...!
Đương nhiên là nói dối!
Đêm qua,màn mưa gió mãnh liệt trong xe,cô làm sao quên được? Cũng làm sao có thể quên được?
- Không nhớ đực cũng là điều bình thường,hôm qua em cấp bách muốn tháo thắt lưng của tôi,không cẩn thận làm thắt lưng đứt rồi,vậy có nên tặng lại tôi một cái mới không? Vợ____
Thanh âm cuối cùng của hắn,kéo dài ra khiến Mộ Sở nghĩ hắn ta là đang cố ý
- Còn nữa,lúc em mạnh bạo ngồi lên người tôi,quá dùng lực,tư thế cũng không đúng,lần sau đừng vội vàng như vậy nữa, làm đau tôi rồi...
- ......
Mặt Mộ Sở đỏ đến mức có thể bắn ra máu,ngay lúc này,cô chỉ muốn tìm cái lỗ mà chui vào!
Thật may chị Lý và Tiết Bỉnh đứng ở cửa khong gnhe thấy không thì cô thật sự không có mặt mũi gặp ai rồi!
Hắn ta,rõ ràng là cố ý chỉnh cô mà!
- Tôi,tôi còn có việc,cúp máy đây!Đúng rồi,việc hôm qua cảm ơn anh!
- Chuyện nào?
Người đàn ông đầu dây bên kia,ẽo ràng cố tình hỏi
Trong ngữ khí còn mang theo một chút tà khí
Mộ Sở có chút sốt ruột
- Cái gì..Cái gì mà chuyện nào! Đương nhiên là việc anh cứu tôi rồi
Nếu không thì? Chẳng lẽ cảm ơn chuyện anh ta giúp cô giải thuốc sao?
Hắn ta cười như không cười
- Bất kể là chuyện gì,đều là nên làm.Bởi vì tôi là đàn ông!
- .......
Tâm trạng Mộ Sở thật sự rối loạn,
- Tôi, tôi vẫn còn có chuyện,cúp đây...
- Chờ chút
Bên kia,hắn ta lại gọi cô
- Uhm?
- Sau khi thân thể hồi phục hãy về nhà họ Tần một chuyến
- Hả?
Mộ Sở không hiểu
- Hại nhà Tần Lưu kết thông gia,chuyện vui như vậy,thân là con gái của Tần gia,cũng nên mang một phần quà tân hôn đến chúc mừng.
- Tần Lưu kết thông gia?Mộ Sở bị dọa,mấy giây sau,mới phản ứng lại
- Anh không phải đang nói Tần Triều Tịch và Lưu Triết chứ?
- Đúng vậy
- .....
Trời ơi!Chuyện này cũng thật quá là động trời đi!
Nhưng sao cô bỗng dưng cảm thấy người chồng thần bí nham hiễm này cũng thật là quá đáng yêu rồi?
Mộ Sở giả vờ ho hai tiếng,chỉnh lại sắc mặt,một bộ dạng đứng đắn nói
- Phần lễ vật này,thân là chị của cô ấy đương nhiên tôi phải đích thân mang đến tận cửa rồi!
- Uhm,tôi là anh rể của cô ta,nhưng công việc quá bận rộn,không thể tự đi được vì vậy tối sẽ bảo Tiết Bỉnh đi cùng em qua đó!
- Cho tôi chỗ dựa sao?
- Thông minh
Mộ Sở đột nhiên muốn cười.
Rõ ràng có chút mong đợi ngày trở lại Tần gia rồi!
- Còn về lễ vật,đến lúc đó tôi sẽ bảo Tiết Bỉnh chuẩn bị.
- ...Được
Tại sao Mộ Sở cảm thấy có dự cảm không lành nhỉ? Để cho anh ta chuẩn bị lễ vật vậy dó sẽ là một phần lễ vật đơn thuần ư?
Sau khi cúp điện thoại,Mộ Sở đưa điện thoại cho Tiết Bỉnh
- Tiết trợ lí,cảm ơn!Nếu không có chuyện gì nữa,tôi đi xuống đây
- Được,thiếu phu nhân đi từ từ
Tiết Bỉnh cung kính tiễn cô
Mộ Sở xoay người xuống lầu,nhưng bỗng nhiên,từ gương treo trên tường nhìn thấy trên cổ mình một sợi dây chuyền
Cô sửng sốt
Giơ tay lên sờ cổ mình,thật sự là có một sợi dây chuyền!
Cô lấy sợi dây chuyền từ bên trong áo ra,nhìn thấy mặt dây chuyền kia,liền hỏi Tiết Bỉnh
- Đây là,,,,
- Đây không phải là đồ của thiếu chủ sao?
Chị Lý nhìn một cái liền nhận ra,kích động cười nói với Mộ Sở
- đây là đồ vật mà thiếu chủ coi trọng nhất Là hồi đó lão gia tử của Cô Lang truyền lại cho thiếu chủ! Sợi dây chuyền này là vật bất li thân của thiếu chủ,cho dù không đeo trên cổ cũng sẽ để trong người,bây giờ thật không ngờ thiếu chủ lại tặng cho thiếu phu nhân! Có thể thấy tấm lòng của thiếu chủ dành cho thiếu phu nhân lớn biết bao!