Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 105




Cô giật mình, trái tim cũng chệch mất một nhịp.

Cho dù không nhìn thấy người phía sau thì cô cũng đã rõ người tới là ai rồi.

Nhìn vào tấm gương trước mặt cô thấy được khuôn mặt Lâu Tư Trầm, cùng với chính mình gần như không có mảnh vải che thân đang bị hắn ôm trong ngực...

Qua gương cô nhìn rõ đôi mắt hắn đang nhìn cô chằm chằm, trong cặp mắt đen kia ánh sáng ngày một nhiều hơn, đậm đặc hơn.

Chỉ nháy mắt là má cô đã đỏ lựng lên, hắn cứ nhìn chằm chằm khiến cô rất mất tự nhiên:

  • ...Sao anh lại vào đây? Nhân viên đâu rồi? Anh mau ra ngoài đi...
  • Người ta còn đang bận lắm! Không ai rảnh giúp em đâu, thế nên tôi mới vào đây.
Giọng Lâu Tư Trầm khàn hơn bình thường nhiều, còn bộc lộ ra sự quyến rũ khó cưỡng, khi lọt vào tai không khỏi khiến người nghe mê muội đầu óc.

Hơi thở nóng bỏng như có như không lướt qua tai cô, đôi môi mỏng lạnh băng vùi vào cần cổ trắng nõn của Tần Mộ Sở, cơ thể cô mẫn cảm run lên, lúc này lại nghe Lâu Tư Trầm nhỏ giọng hỏi:

- Còn muốn tôi phục vụ gì nữa không?

Cô chỉ cảm thấy hơi thở nóng bỏng của hắn như đang xuyên qua làn da, trực tiếp tiến vào trái tim cô. Mà hơi nóng từ lồng ngực phía sau giống như ngọn lửa vây kín cô không một kẽ hở.

Mồ hôi bắt đầu thấm ướt trán, hai má cũng nóng như lửa thiêu, tim đập thình thịch liên hồi, cô ngượng ngùng dùng khuỷu tay đẩy người đàn ông phía sau lưng:

  • Anh đừng đùa nữa! Mau ra ngoài đi, em phải thay đồ đã...
  • Tôi thay giúp em...
Cô hoảng đến mức thở không ra hơi nữa.

- Đừng đùa nữa là Lâu Tư Trầm! Mình đang ở bên ngoài đấy!

Tên này lần nào cũng thích chơi mấy trò kích thích như vậy hả?

Hắn bật cười, bỗng há miệng ngậm lấy vành tai mẫn cảm của cô vừa mút mát vừa nói:

  • Ngoan ngoãn bỏ tay ra nào, tôi hứa sẽ không muốn em ở đây đâu.
  • Là anh nói đấy nhé, nói chuyện phải giữ lời đó!
  • Tôi hứa. Tôi còn chưa có thói quen luôn cầm theo bao đâu, nhưng về sau có lẽ sẽ nghĩ đến chuyện này.
  • ...
Cô không còn lời nào nữa rồi.

Thế nên lý do cho việc không muốn làm ở đây vì không chuẩn bị áo mưa đấy à?

Chỉ đành ngoan ngoãn thả lỏng tay, nhưng cô cũng không quên cảnh cáo hắn:

  • Anh đừng có làm loạn đấy, nếu anh dám làm gì là em hô lên anh sàm sỡ cho biết mặt!
  • Được rồi! Hôm nay tôi sẽ biến tội danh này thành sự thật vậy!
  • Này ——
Cô hoảng hồn hô lên.

Nhưng Lâu Tư Trầm đã buồn bực cắn nhẹ nơi bờ vai trắng hồng của cô rồi nói:

- Em cố ý hành hạ tôi đúng không? Chỉ cho nhìn mà không cho ăn gì hết!

Lúc này Tần Mộ Sở đã xấu hổ không nâng nổi đầu, cô hờn dỗi đáp trả:

  • Đều tại anh chứ, ai bảo anh vào đây làm gì? Còn chưa chịu ra hả?
  • Không được lợi gì thì tôi chưa muốn ra.
Cô giật mình, theo bản năng kẹp chặt hai đùi, không để hắn tấn công:

  • Này!!
  • Thả lỏng nào.
Giọng Lâu Tư Trầm khàn đến khó tin, nhìn bộ dáng ngượng ngùng của cô trong gương đôi mắt đen của hắn lại càng sâu thẳm.

- Lâu Tư Trầm...

Cô ngượng ngập gọi tên hắn.

  • Ngẩng đầu, nhìn tôi nào.
  • Vâng?
Cô nghi hoặc ngẩng lên, lại bỗng thấy trước mắt tối sầm lại, khuôn mặt tuyệt đẹp của hắn đã hướng tới gần cô, rồi sau đó đôi môi mỏng kia áp chặt lên đôi môi đỏ mọng của cô.

Cô kinh ngạc mở to mắt, trong đôi mắt ướt đẫm phút chốc tràn lên từng cơn sóng tình...

Môi hắn hơi lạnh, nghiền áp đôi môi vừa mềm vừa đỏ của cô, chỉ trong chớp mắt đã khiến Tần Mộ Sở say mê, không còn tự kiểm soát được trước cái hôn sâu này nữa.

Cô chậm rãi khép mi, thỏa thích hưởng thụ sự dịu dàng của hắn, cái miệng nhỏ hé mở, đón nhận hết thảy những vui sướng hắn mang đến cho mình.

Đến tận khi mùi hương tình ái trong căn phòng nhỏ hẹp đã nồng đến mức không thể cản nổi thì Lâu Tư Trầm mới luyến tiếc buông Tần Mộ Sở ra, rồi sau đó lại đẩy cửa ra ngoài như không hề có chuyện gì hết.

Nhìn trong gương, cả người Tần Mộ Sở không còn mảnh vải, da dẻ đã nhuộm một màu hồng mê người, thậm chí đôi mắt cũng sóng sánh nhu tình.

- Trời...

Cô xấu hổ ôm má:

- Đúng là không dám gặp ai nữa rồi!

Cái tên kia căn bản là không bao giờ lựa chỗ trêu ghẹo cô hết!

Nhưng cô còn đáng thất vọng hơn... lại còn thích bị hắn chòng ghẹo thế này cơ!

Mà thử hỏi một người đàn ông quyến rũ thế này thì liệu có mấy người phụ nữ chịu được chứ?

Cô hít một hơi thật sâu, đến khi bình tĩnh lại thì thôi, rốt cuộc nhiệt độ trên người cũng bắt đầu hạ xuống và nhịp thở trở lại bình thường cô mới dám mặc lại đồ của mình rồi bước ra khỏi phòng thử.

- Thưa cô, đây là đồ của cô!

Vừa ra khỏi phòng thử thì nhân viên bán hàng đã đưa mấy chiếc túi đựng đồ cho cô một lúc.

Cô nhìn cô ta vẻ nghi hoặc.

Lúc này một cánh tay giơ ra, rồi thản nhiên cầm lấy túi xách nhân viên đưa, đó chính là Lâu Tư Trầm.

Người bán lúc này mới cười giải thích:

- Bạn trai cô đã mua hết chỗ đồ này rồi ạ.

Bạn trai á?

Đã thế lại còn mua toàn bộ sao?!

Cô đâu có định mua gì.

Cách xưng hô của nhân viên khiến cô thật sự xấu hổ, định giải thích nhưng chẳng biết phải mở miệng thế nào. Lâu Tư Trầm bên cạnh lại còn nhàn nhã đút tay vào túi quần, rồi thản nhiên liếc cô một cái, ra vẻ không nghĩ đến chuyện giải thích gì cả.

Cô đành phải giả vờ không nghe thấy, bỏ qua xưng hô kia rồi nói với Lâu Tư Trầm:

- Mấy thứ này em đều không thích, đừng mua!

Với lại chắc giá cũng không rẻ đâu!

- Tôi thích là được rồi! Đi thôi!

Hắn nói xong liền kéo tay cô ra ngoài.

- Này...

Cô buồn bực oán giận:

  • Sao anh lại bá đạo thế hả! Đồ là em mặc cơ mà, phải là em thích mới được chứ!
  • Quần áo mặc ngoài tôi không có ý kiến nhưng đồ bên trong phải nghe tôi hết!
  • ...
Đúng là ngang ngược mà!

Lâu Tư Trầm bỗng choàng tay qua vai Tần Mộ Sở rồi cúi đầu, ghé vào bên tai cô, giọng nói vô cùng bá đạo vang lên:

  • Chỉ được phép mặc cho mình tôi xem thôi!
  • ...Có ma mới muốn mặc cho anh xem ấy.
Cô hờn dỗi tránh khỏi tay hắn:

- Đi thôi, đi mua carvat nào!

Lúc chọn carvat cho Lâu Tư Trầm cũng rất xấu hổ.

Tần Mộ Sở quay trái quay phải, xem hết cái này đến cái khác cũng không thấy có thứ nào hợp với khí chất của hắn hết.

Nhưng thứ phù hợp thì sao? Thậm chí nhìn cô còn chẳng dám nhìn ấy chứ.

- Chọn được chưa?

Lâu Tư Trầm đứng phía sau hỏi người vừa chọn đến hoa cả mắt là cô.

- Haizz...

Cô thở một hơi dài thượt, ai oán lườm hắn:

  • Trưởng khoa Lâu, em thấy điều ước của anh không đơn giản đâu, mà thật ra anh đang cố tình tra tấn em, làm em khó xử có phải không hả!
  • Tôi là loại người như thế sao?
Lâu Tư Trầm từ trên cao nhìn xuống cô, nghiêm túc đặt câu hỏi.

- Giống, vô cùng giống!

Tần Mộ Sở gật đầu chắc nịch.

  • ...Thế cứ chọn đại một cái đi, tôi không có ý kiến gì hết.
  • Sao có thể chọn đại được chứ? Anh đã bao giờ dùng đồ rẻ tiền thế này đâu?
  • Vì chưa từng mang nên mới đặc biệt.
  • ...
Lý do thế này đúng là không khác gì khinh thường giai cấp bình dân như cô mà.

  • Mà cái carvat mấy trăm đồng này tôi dùng cũng có thể tạo ra khí chất như loại mấy trăm nghìn đấy! Thế nên cứ chọn đại đi! Em thấy cái nào thuận mắt thì lấy.
  • ...Đúng là không tự kỷ thì không phải trưởng khoa Lâu mà!
Tần Mộ Sở cảm thán một tiếng sau đó cứ như cố ý đùa hắn mà rút một chiếc màu đỏ đưa sang:

  • Cái này trông thế nào?
  • Được lắm!
Khiến Tần Mộ Sở càng giật mình là Lâu Tư Trầm vẫn thản nhiên nhếch mi nhìn cô:

  • Đời người ai cũng có một lần phải đeo thứ này thôi!
  • ?
Cô nghi hoặc ngẩng đầu, không hiểu ý hắn là sao.

Vừa hay có nhân viên bán hàng bên cạnh đã cười giải thích cho Tần Mộ Sở hiểu:

- Thưa cô, chiếc carvat này rất phù hợp để chú rể đeo trong lễ thành hôn đấy, hai người đang chọn lễ phục kết hôn sao?

Chú rể? Kết hôn??

Tần Mộ Sở 囧...

Khuôn mặt nhỏ nhắn hồng rực lên, cô vội nhét cái carvat về lại giá, rồi lí nhí oán thầm:

- Có ai bảo cứ mua carvat đỏ là muốn kết hôn đâu chứ?

Nhân viên bán hàng cười đáp:

  • Thế là tôi hiểu nhầm rồi, tại đến cửa hàng tôi chọn loại carvat này đều là các cặp sắp kết hôn thôi, ngại quá, xin lỗi cô nhé.
  • ...Tôi... tôi xem cái khác đã.
Cô xấu hổ cúi gằm mặt, hai tay nhỏ bé liên lục lật xem đủ loại carvat hòng che giấu cảm xúc ngượng ngùng này.