- Nhìn thấy em, tất cả mọi việc trong đầu tôi đều trở thành duy nhất một việc.... Đó chính là đè em ra, quan hệ với đủ mọi tư thế!
Mộ Sở vừa xấu hổ vừa giận
dỗi.
- Anh là tên lưu manhhhh! t*ng trùng chạy lên não rồi phải không?
Bị cô mắng nhưng Lâu Tư Trầm không hề tức giận, chỉ áp sát tai cô thì thầm:
- Hôm nay là sự cố ngoài ý muốn, chưa kịp chuẩn bị bao, sau này sẽ không vậy nữa.
- Hả?
- Không sao đâu, không mang cái đó cũng không sao, làm xong em tự uống thuốc là được.
Cô cũng chẳng muốn hắn mang cái đó!
Lâu Tư Trầm vỗ nhẹ vào mông Mộ Sở.
- Em là bác sĩ, lẽ nào em không biết thuốc nào uống nhiều sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe à?
- Ừ thì... thỉnh thoảng uống một hai viên, chắc cũng không sao mà!
- Thỉnh thoảng uống một hai viên cũng không được, lần này là ngoại lệ, không được có lần sau nữa!
- .......
- Chủ nhiệm Lâu.
- Ừ.
- Nếu như.... ý em là nếu như, nếu như em thật sự có thai thì phải làm sao?
Lúc Mộ Sở hỏi câu này, cô có thể cảm nhận được người đàn ông đang ôm lấy mình, cơ thể có hơi cứng đờ một chút.
- Không có nếu như! Tôi nhất định không để chuyện này xảy ra, trừ phi em không nghe lời tôi, hôm nay không uống thuốc.
Lâu Tư Trầm ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn cô, ánh mắt sắc bén ấy như muốn thông qua đôi mắt cô dò xét xem cô đang nghĩ gì.
- ..... Em uống rồi.
Một Sở không ngờ đến việc sẽ tự lấy đá ném chân ném chân mình, bị hắn trừng mắt nhìn như vậy, cô chột dạ không dám nhìn thẳng vào hắn nữa.
- Vậy sao có thể mang bầu?
- Thuốc đâu phải là toàn năng đâu! Nó cũng có lúc không hiệu nghiệm chứ! Cho nên em mới nói là nếu như đó? Nếu như em có con rồi thì phải làm sao?
- Thuốc này không có dễ mất hiệu lực như vậy, và dĩ nhiên chúng ta cũng không dễ dàng có con như vậy.
Hiển nhiên là hắn không muốn có con, càng không muốn cô mang thai.
Nếu như Mộ Sở nói trong lòng cô không có chút thất vọng nào, vậy điều đó chắc chắn là giả rồi.
Tâm trạng vui vẻ lúc đầu, bỗng chốc tan biến đi hết, cô cũng chẳng còn tâm trí nào để cùng anh uống rượu nhảy nhót.
Lâu Tư Trầm có lẽ đã nhìn ra được tâm tư của Mộ Sở, ngón tay dài của hắn vê chiếc cằm nhỏ của cô và tiến lại gần gương mặt cô hỏi:
- Sao thế? Không vui sao?
- Đâu có!
Lâu Tư Trầm nhíu mày:
- Đều viết hết cả lên mặt rồi, còn nói là không có?
- Thật sự không có! Mắc gì em lại không vui chứ?
Lâu Tư Trầm bẹo đôi má đỏ hồng của cô.
- Không phải không muốn cùng em sinh con, nhưng bây giờ không phải là lúc nghĩ đến chuyện đó, hiểu chứ?
Đây có được coi là lời giải thích của hắn không?
Trái tim lạnh giá của Mộ Sở cũng cảm thấy ấm áp hơn đôi chút, tâm trạng cũng ổn hơn, nhưng cô vẫn không có tâm trạng để nhảy nhót.
- Ây da! Không nhảy nữa, không nhảy nữa, ngoài này lạnh chết đi được!
Cô nói xong thì chuẩn bị quay lưng trở vào trong, nhưng nào ngờ lại bị Lâu Tư Trầm tóm trở lại, hắn trực tiếp cởi chiếc áo khoác dài trên người ra choàng lên thân hình nhỏ nhắn của cô, trong phút chốc bày ra bộ mặt nghiêm túc hỏi cô:
- Nếu như bây giờ em thực sự mang đứa con của tôi, em sẽ làm gì?
- .....
- Anh nhanh mặc áo vào đi, em không lạnh lắm, anh cởi áo ra đưa cho em thế này, sẽ bị cảm lạnh đó!
- Em đang cố ý đánh lạc hướng sao?
- Mặc đi! Tôi không sợ lạnh!
- ... Em cũng không lạnh.
- Trả lời câu hỏi của tôi!
Lâu Tư Trần nắm lấy chiếc cằm của cô và nâng mặt cô lên, để đôi mắt cô nhìn vào đôi mắt hắn.
- Trả lời tôi, nếu như em lỡ có mang con của tôi, em sẽ làm thế nào?
- Em? Em.... em không biết nữa!
- Chẳng phải anh đã nói rồi sao, anh sẽ không để việc này xảy ra, không phải sao? Cho nên, việc chưa xảy ra, em cũng không biết giải quyết thế nào....
Đôi mắt sâu hun hún của hắn nhìn cô chằm chằm, một hồi lâu, chỉ đưa tay ra ôm chặt cô vào lòng, hàm dưới đè lên đỉnh đầu cô.
Trong thoáng chốc, Mộ Sở như nghe thấy tiếng cảm thán có chút bất lực của hắn, nhưng lại nghe thấy hắn thấp giọng nói:
- Nếu như ngày nào đó, em thực sự mang thai đứa con của tôi, vậy thì.... hãy cứ để nó được sinh ra một cách tự nhiên nhé!
Mộ Sở chợt ngẩn người đầy kinh ngạc.
Trong một phút chốc nào đó, cô dường như không tin vào tai mình.
Một hồi lâu sau, cô vẫn cứng đờ trong vòng tay hắn, không hề nhúc nhích.
Chỉ còn nghe thấy tiếng tim mình đập "thình thịch" liên
hồi, đập thật nhanh và mạnh ở nơi tim.
Hắn nói...
Nếu như ngày nào đó mình thật sự mang thai đứa con của hắn, vậy thì cứ sinh con ra một cách tự nhiên!
Đúng! Cô chắc chắn điều hắn nói là sinh em bé ra!
Chứ không phải đi phá thai hay gì.
Mộ Sở chỉ thấy nơi khóe mắt nóng lên, nước mắt suýt nữa đã tuôn trào ra ngoài, nhưng may mà cô đã kiềm được.
Phía sau, bờ ngực ấm áp và săn chắc của người đàn ông đã ôm trọn lấy thân hình bé nhỏ của cô, Mộ Sở tham lam đu trên người hắn, lúc đó có một loại ảo giác giống như đây là ngọn núi to lớn sẽ mãi mãi ở bên cô, có thể che chở cho cô suốt đời.
Nếu như có thể thì tốt biết bao!
Tuyết vẫn tiếp tục rơi...
Còn hai người lúc này lại dường như chẳng còn cảm nhận được cái lạnh lẽo ấy nữa, sự ấm áp đó đã ôm chặt lấy hai người, ấm đến tận trái tim.
Trong công viên, tiếng chuông điểm 12h vang lên...
Mộ Sở ngẩng đầu lên nhìn hắn và mỉm cười ngọt ngào.
- Chủ nhiệm Lâu, chào mừng tuổi 28!
Lâu Tư Trầm cúi nhìn cô, đôi mắt đen láy và nở nụ cười rất tươi với cô.
Đó có lẽ là lần đầu tiên cô thấy hắn cười tươi như vậy.
Hắn xoa đầu cô, và hôn lên giữa đỉnh đầu cô một cái.
Trong khoảnh khắc đó, Lâu Tư Trầm lại có chút gì mong đợi, hy vọng những sinh nhật sau này của mình đều có cô ở bên, hy vọng sau này, ngày đầu tiên của tuổi mới nào cũng được nghe lời chút phúc của cô:
- Lâu chủ nhiệm, chúc mừng tuổi 29!
- Lâu chủ nhiệm, chúc mừng tuổi 30!
Cho đến năm 80 tuổi, 90 tuổi....
Cho đến khi nhắm mắt xuôi tay!
Mộ Sở ngơ ngác nhìn hắn nở nụ cười, lúc đó, cô đã nhìn hắn mê đắm rồi.
Mộ Sở không biết rằng hóa ra khi hắn cười lên lại mê hoặc đến thế.
Đôi mắt mang theo nụ cười ấy giống như dãi ngân hà sáng lấp lánh trên bầu trời.
- Lâu chủ nhiệm, anh cười lên trông thật đẹp, anh nên cười nhiều lên nhé! _ Mộ Sở quay người đối diện với hắn.
- 12h rồi, về thôi!
- Em không về được.
Mộ Sở liền nói: Em... trực ca!
Lâu Tư Trầm nghi ngờ liếc nhìn cô.
- Tôi nhớ hôm nay không phải là ca của em.
- Đúng, là của.... Dung Nhan, em đổi với cậu ấy rồi, thay thế cậu ấy. Nếu không khuya như vậy, sao em có thể ở đây? Vậy mà giờ em còn đang lén ra ngoài, thôi anh nhanh về đi, em phải trở lại bệnh viện rồi! _ Mộ Sở đã nói dối.
- Tôi đưa em vào!
Mộ Sở nhìn cái bánh kém mới ăn được mấy miếng thì đề xuất:
- Hay là đem bánh kem vào phòng làm việc chia cho mọi người cùng ăn đi! Dù sao ăn không hết cũng bỏ phí.
- Không được!
- Sao vậy? Hẹp hòi như vậy thật không đúng với phong cách của Lâu chủ nhiệm, hơn nữa, em nhớ là anh cũng không thích ăn đồ ngọt.
- Em nhớ nhầm rồi!
- Bánh kem này là em tặng tôi, vậy bây giờ đã là đồ của tôi rồi, tôi muốn xử lý nó thế nào là việc của tôi, em không có quyền quyết định.
- Đi thôi!
Một hồi, thấy Mộ Sở không có phản ứng gì, Lâu Tư Trầm nhíu nhíu mày.
- Tay, đưa tôi.
- ......
Cô một tay cầm chai rượu, tay còn lại len lén đặt vào trong bàn tay to lớn của hắn, lúc hai bàn tay chạm vào nhau, giống như có nguồn điện đang chạy ngang qua, hương vị ám mụi cũng bắt đầu lan tỏa trong bầu không khí, còn giống như mùi vị ngọt ngào của socola béo ngậy đang ngào ngạt hương.
Thật sự có chút làm người ta say đắm!
Ngày tuyết đầu mùa, quả nhiên, vạn vật đều trở nên đẹp nhất.
.............
Buổi chiều, Lâu Tư Trầm đến bệnh viện làm việc.
Lúc chạy ngang qua một nhà bể
nuôi cá cách bệnh viện không xa thì một tiếng " két", một cái thắng gấp, hắn cho xe dừng lại.
Bởi vì, hắn nhìn thấy một bóng dáng nhỏ nhắn quen thuộc ở trước cổng bể cá!
Đó là... Đuôi Nhỏ?
Bé gái lúc trước hắn gặp ở cửa hàng?
Nhưng mà, từ khi nào đầu con bé lại chẳng còn tóc thế kia?
Lúc đầu, Lâu Tư Trầm còn tưởng là mình nhìn nhầm, sau đó định thần nhìn lại lần nữa, hắn khẳng định chính xác là cô bé rồi!
Chả biết ma xui quỷ khiến thế nào mà hắn dừng xe bên đường, bước xuống xe, đi thẳng đến chỗ bể cá.
Ở cổng bể cá đã nhìn thấy con bé áp người lên một bể cá cao tầm tầm nó, đôi mắt đen láy, nhìn vào bên trong. Nhìn những chú cá màu đỏ nho nhỏ đang bơi lội vui vẻ trong bể, giọng non nớt hỏi ông chủ:
- Chú ơi, chú cá nhỏ này của chú có thể sống thọ trăm tuổi không ạ?
- Đương nhiên là có thể rồi!
- Nếu nuôi tốt thì đương nhiên có thể sống đến trăm tuổi rồi! Sao nào? Có muốn mua vài con về nuôi không?
- Thật sao ạ?
Bỗng có một bóng người đen dài ngồi xổm xuống bên cạnh con bé, bàn tay to lớn xoa chiếc đầu tròn vo của nó, lật tẩy lời nói dối của ông chủ.
- Cá vàng không thể sống đến trăm tuổi! Tuổi thọ bình quân của cá vàng là khoảng 15 năm, hơn nữa đó là đã được chăm sóc thật tốt, nếu người bình thường chăm sóc, sống được một hai năm đã được coi là lâu rồi.
Đuôi Nhỏ, đã lâu không gặp!