- Mộ Sở, nghe nói cậu đá đàn anh Lâu để yêu tài tử khoa âm nhạc à? Có thật không thế?
Tần Mộ Sở vừa tan tiết giải phẫu thì đã có bạn học thích buôn dưa chạy đến hỏi han.
Tần Mộ Sở mỉm cười:
- Đúng vậy!
- Không phải chứ? Trước kia cậu yêu anh ấy chết đi sống lại cơ mà? Sao nói đá là đá ngay được thế? Anh ấy là ai chứ hả? Người ta là Lâu Tư Trầm đấy! Bao nhiêu con gái trường này đổ xô vào anh ấy còn không kịp, cậu thì hay rồi, có mà còn không biết quý!
Tần Mộ Sở sửa lời cô bạn một cách rất nghiêm trang:
- Phải nói là mình yêu tiền nhà anh ta đến chết đi sống lại mới đúng!
- …
Cô bạn há hốc miệng ra vì ngạc nhiên.
Tần Mộ Sở nói thế cũng thẳng thắn quá rồi.
- Ôm được một trăm vạn rồi, đương nhiên cũng đến lúc bái bai thôi.
Lúc nói câu này, vẻ mặt của Tần Mộ Sở tươi rói như hoa, thoạt trông hả hê vô cùng.
Cô bạn kia đang muốn nói thêm, nhưng vừa định mở lời thì đột nhiên nghẹn họng:
- Đàn anh… đàn anh Lâu…
Lâu Tư Trầm lẳng lặng đứng phía đối diện, bóng dáng cao lớn mà cô đơn, đôi mắt lạnh lùng nhìn đăm đăm vào Tần Mộ Sở như thể muốn ăn tươi nuốt sống cô luôn vậy.
Hơi thở của Tần Mộ Sở hơi nghẹn lại, và cánh tay ôm cuốn sách bỗng siết chặt hơn.
Thực ra cô đã nhìn thấy hắn ở phía đó từ lâu.
Và những lời vừa nói ra, cũng là cô cố ý để cho hắn nghe thấy.
- Mộ Sở ơi, mình có việc bận mất rồi, mình đi trước nhé…
Bạn học vội tìm cớ đánh bài chuồn.
Lâu Tư Trầm cất bước đi tới gần cô.
Trái tim cô đau thắt lại theo từng bước chân của hắn.
Cho đến khi…
Cái bóng cao lớn của người đàn ông kia bao phủ cả người cô.
Mùi hương thơm ngát đặc biệt trên người hắn xâm lấn hơi thở của cô. Không hiểu vì sao, cô bỗng thấy sống mũi cay sè và lệ nóng suýt nữa trào lên khóe mi, may mà cô ép mình nén xuống.
- Lặp lại những lời em vừa nói cho tôi nghe!
Giọng nói khàn khàn của hắn thoạt nghe vô cùng bình thản, thế nhưng ai hiểu hắn thì đều biết sự bình thản ấy chỉ là khúc dạo đầu trước khi bão nổi mà thôi!
Tần Mộ Sở thở dồn dập.
Một lúc lâu sau, cô ngẩng đầu lên rồi nhìn thẳng vào hắn:
- Tôi chủ động tìm mẹ anh để đòi một trăm vạn kia đấy! Còn nữa, từ trước tới giờ tôi chỉ yêu một mình Cố Cẩn Ngôn. Quan hệ giữa chúng ta kết thúc rồi, hết rồi… ưm ưm ưm…
Tần Mộ Sở còn chưa nói xong thì môi cô đã bị đôi môi mỏng lạnh lẽo của người đàn ông kia phủ kín.
Hắn như một con thú hoang đang phát cuồng, một tay ấn cô áp sát bức tường sau lưng, một tay nâng cằm cô lên rồi công thành chiếm đất trên răng môi cô một cách cực kì bá đạo. Hắn cướp đoạt hương thơm đặc biệt thuộc về riêng mình cô, hắn xâm chiếm hoàn toàn từng hơi thở của cô…
- Ưm… ưm…
Tần Mộ Sở vùng vẫy, giãy dụa, đẩy hắn ra.
- Lâu Tư Trầm, đủ rồi! Buông tôi ra!
- Đủ hay không đủ, từ trước tới giờ không phải do em quyết định!
- Lúc trước, khi trăm phương ngàn kế quấn lấy tôi, đáng ra em phải biết em chưa từng có quyền quyết định lúc nào thì chúng ta chấm dứt!
Nói xong, Lâu Tư Trầm suồng sã luồn tay vào trong áo cô!
Hắn đang cố ý!!
Hắn đau khổ vì cô, hắn nổi giận vì cô, thậm chí hắn còn muốn bóp nát cô trong tay mình!
- Đừng làm thế!!
Tần Mộ Sở hô lên rồi hoảng hốt nắm lấy bàn tay đang tác loạn:
- Lâu Tư Trầm! Anh là đồ khốn…
- Đồ khốn? So độ khốn nạn, Lâu Tư Trầm tôi mặc cảm với em!
Tần Mộ Sở thở hổn hển, hai mắt đỏ bừng lên:
- Được, anh muốn lên giường với tôi đến thế thì được thôi! Một trăm vạn! Đưa cho tôi một trăm vạn nữa, tôi cho anh sờ chán thì thôi! Ngủ chán thì thôi! Anh có muốn không?!
- …
Đầu ngón tay bỗng chốc lạnh tựa tuyết giá.
Tần Mộ Sở rùng mình…
Lâu Tư Trầm rút tay ra khỏi người cô, động tác cứng đờ. Sau đó, giọng nói khàn khàn của hắn lại vang lên lạnh lẽo:
- Tần Mộ Sở, chúng ta hết thật rồi!
Nói đoạn, hắn đẩy cô ra đầy chán ghét, thế rồi quay người, hờ hững bỏ đi.
Không quay đầu lại!
Cuối cùng, vẫn là chính hắn đặt dấu chấm tròn cho quan hệ giữa hai người họ.
Tần Mộ Sở ngồi thụp xuống, ôm chặt lấy cái bụng đang đau râm ran, sắc mặt tái nhợt đi.
Bụng dưới của cô, máu râm rỉ chảy…