Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 990: Sụp đổ




"Anh, anh nhanh nhanh khỏe lại giúp em trừng trị thằng cha Thường Lịch kia, nhất định phải trừng trị cậu ta, để cho cậu ta biết thuốc thì có thể uống bậy nhưng không được nói năng bậy bạ.“

”Anh Liệt đường đường là tổng thống nước A, anh ấy vẫn định kì kiểm tra sức khỏe, sao có thể đột nhiên tử vong. Nhất định là thằng cha Thường Lịch kia khi dễ em không có ai bên cạnh.“

"Anh Liệt từng nói, anh ấy sẽ bảo vệ em suốt cuộc đời. Anh ấy nói qua tết sẽ đến New York ra mắt gia đình em. Anh ấy còn nói đợi em trưởng thành sẽ cưới em. Anh ấy còn chưa cưới em mà, sao có thể bỏ mặc em như vậy."

"Anh ấy hứa hẹn với em nhiều như vậy, anh ấy là người biết giữ lời hứa, anh ấy tuyệt đối sẽ không nuốt lời đâu."

"Em biết anh ấy vẫn luôn rất thương yêu em, hận không thể đem tất cả những thứ tốt nhất trên đời này cho em, anh ấy sao nỡ để em buồn chứ."

Trần Nhạc Nhung nói không ngừng, như đang nói cho Trần Dận Trạch nghe nhưng thực ra là đang tự nói cho bản thân cô nghe, cô phải tìm cách để tự thuyết phục mình, cô phải khiến bản thân tin rằng Quyền Nam Dương sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Cứ nói nói, thế nhưng vỏ bọc bảo vệ mà cô thiết lập cho chính mình đột nhiên sụp đổ, nước mắt lại không khống chế được chảy xuống từ hốc mắt.

Cô đang sợ hãi!

Sợ đến nỗi trong lòng cuống cuồng lên.

Lúc trước, cô đã mất anh Liệt một lần, lẽ nào ông trời lại muốn lặp lại thêm một lần nữa sao?

Cô không muốn!

Không muốn chút nào!

"Anh, anh có nghe em nói gì không? Nếu anh nghe thấy thì hãy trả lời em một tiếng đi. Anh không nói gì cả, sẽ khiến em sợ hãi. Anh có biết hay không, em rất sợ mất anh."

Trần Nhạc Nhung ngồi canh bên giường bệnh nói rất nhiều, nhưng trên giường bệnh, Trần Dận Trạch vẫn luôn nhắm nghiền hai mắt, không có một chút dấu hiệu tỉnh dậy.

Cuối cùng, ngọ núi lửa chất chứa trong lồng ngực Trần Nhạc Nhung bộc phát:" Trần Dận Trạch, sao anh không đáp lại một tiếng, lẽ nào anh muốn ngủ suốt đời sao?"

"Bác sỹ nói tình trạng sức khỏe của anh rất tốt, nhưng đã lâu như vậy rồi, anh lại không chịu tỉnh dậy, anh ghét em lắm sao?"

"Anh ghét em thì tỉnh dậy đánh em mắng em, anh muốn làm gì cũng được. Anh cứ nằm như vậy, anh nghĩ là như vậy là có thể trừng phạt em sao?"

" Em nói cho anh biết, em không buồn chút nào cả, em chỉ mong sao anh không bao giờ tỉnh lại nữa, như vậy sẽ chẳng còn ai có thể quản thúc em."

Trần Dận Trạch vì cô mà bị thương cũng không tỉnh lại, Trần Nhạc Nhung lại nhận được tin anh Liệt tử vong, giả vờ kiên cường như cô cũng không thể nào chịu nổi được.

Cô cần một hơi trút hết sự buồn phiền trong lòng ra, nếu không cô cảm thấy cô sẽ nổ tung, sẽ điên lên mất.

Tại sao? Sao các anh lại nhẫn tâm như vậy? Các anh muốn nhìn thấy em đau khổ sao? Cô gào lên như đang phát điên, " Các anh đều nói sẽ bảo vệ em, nhung các anh đều ức hiếp em..."

Các anh đều ức hiếp em! Cô chảy nước mắt, nắm chặt lấy tay Trần Dận Trạch, " Anh, lúc trước là do em sai. Anh đừng ngủ nữa, mau tỉnh dậy có được không? Em cầu xin anh đấy, Anh mau tỉnh dậy đi."

Người nằm trên giường vẫn không đáp lại, nhưng cánh tay còn lại chưa bị cô nắm và đôi lông mày lại khẽ động đậy.

Chỉ là Trần Nhạc Nhung đang đắm chìm trong đau khổ nên chưa nhận thấy được.

Cho đến khi cô khóc mệt rồi, nằm bên cạnh giường bệnh khóc nức nở, anh mới chậm rãi mở mắt ra, đôi môi khêu gợi khẽ hé ra, không tiếng thốt lên hai chữ: " Nhung Nhung..."

Đứng bên ngoài phòng bệnh có hai người, một người đàn ông cao lớn và một người phụ nữ, đương nhiên là vợ chồng Trần Việt và Giang Nhung.

Nghe thấy tiếng khóc của Trần Nhạc Nhung truyền ra từ phòng bệnh, tay Trần Việt nắm chặt, biểu cảm trên khuôn mặt lãnh đạm và bình tĩnh, phảng phất như người bên trong căn bản không ảnh hưởng gì đến anh ta.

Giang Nhung dùng sức cắn chặt môi mới khống chế được không xông vào phòng bệnh ôm con gái vào lòng, sau khi cố gắng bình ổn lại cảm xúc, cô xoay người nhìn Trần Việt đang đứng bên cạnh: " Trần Việt, anh rốt cuộc muốn như thế nào?"

" Nó không phải nói là đã lớn rồi sao, vậy thì hãy để nó gánh vác trọng trách nên gánh vác như một người trưởng thành, ngoại trừ nó ra, không ai có thể cho nó dựa dẫm cả đời."

Trần Việt vốn dĩ cao hơn Giang Nhung rất nhiều, lúc này anh ta còn đứng thẳng, lúc nói chuyện lại lạnh lùng ngước đầu, Giang Nhung nhìn không thấy được biểu cảm của anh ta.

Trần Việt nhìn như lạnh lùng nhưng kì thực, ông không muốn Giang Nhung nhìn thấy được sự đau lòng trong ánh mắt của mình đối với Trần Nhạc Nhung. Đứa trẻ sắp suy sụp trong phòng bệnh kia là do ông một tay nuôi lớn, sao ông nỡ nhìn cô bé đau lòng.

Giang Nhung nói: " Quyền Nam Dương là được rồi."

Trần Việt nói:" Con gái không được quá ỷ lại vào đàn ông, ai biết được người đàn ông đó sẽ không thay lòng, có thể dựa dẫm suốt đời?"

Giang Nhung không hiểu người đàn ông này, việc gì ông ấy cũng nghĩ thông suốt, nhưng tại sao lại cố chấp đối với những việc liên quan đến Quyền Nam Dương?

Giang Nhung cũng thật sự rất sốt ruột, đến nỗi cãi lại ông:" Em hiểu rồi, anh muốn em tự dựa vào bản thân, không nên ỷ lại vào anh chứ gì."

Trần Việt nhíu nhíu mày: " Chúng ta đang nói đến chuyện của con bé, sao em lại chuyển hướng vào chúng ta rồi?" Giang Nhung cái người này ngày càng thích cãi lại, quan trọng là ông không thể làm gì bà.

Giag Nhung hùng hồn nói: " Trước khi gả cho anh em vẫn là một cô gái. Lại nói, ai biết được anh sẽ không thay lòng, ai biết được anh có thể cho em dựa dẫm cả đời hay không?"

Em... Trần Việt cứng họng, Giang Nhung cái người này vậy mà lại lấy lời ông vừa nói để chặn họng ông

Giang Nhung cho dù tưc giận nhưng vẫn còn lý trí, hơn nữa, vợ chồng bao nhiêu năm rồi, bọn họ thật sự không thể cãi nhau được, vì vậy bà phân tích một cách lí trí cho ông thấy.

"Trần Việt, anh lo lắng Nhung Nhung tin nhầm người, tâm tình của anh em hiểu, nhưng sao anh không thể dụng tâm đi xem thử Quyền Nam Dương chứ? Không nên có cái nhìn phiến diện như vậy, anh hãy thử xem xét lại lần nữa."

Giọng nói của Giang Nhung dịu dàng như gió xuân tháng ba, nghe thấy trong lòng Trần Việt dễ chịu hơn rất nhiều, ông thở dài một tiếng, kéo Giang Nhung lại ôm vào lòng: " Anh thật sự không tin tên nhóc đó."

Giang Nhung hỏi: " Sao lại không tin?"

Trần Việt đáp:" Không tin tưởng cũng cần phải có nguyên do sao?"

Giang Nhung trợn tròn mắt: " Không tin tưởng một người lẽ nào không cần có lý do?"

Trần Việt: " Không có lý do."

Không có lý do!

Ông ấy lại trả lời là không có lý do!

Giang Nhung lắc lắc đầu: " Thôi, sau này em sẽ không cùng anh thảo luận chuyện của Quyền Nam Dương nữa. Việc này anh nghĩ không thông, em có nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng."

Trần Việt người đàn ông này thật sự cố chấp, đây cũng là điều duy nhất nhiều năm nay Giang Nhung không thể làm gì được.

Giang Nhung tiến lên trước hai bước, chuẩn bị đi vào phòng bệnh, Trần Việt lại một tay lôi Giang Nhung lại: " Giang Nhung, em vẫn đang giận anh sao?"

Ừ, biết bà có thể là đang giận, đây chính là biểu hiện tiến bộ của ông, Giang Nhung rất hài lòng, nhìn ông cười cười:" Em không giận anh."

Trần Việt: " Vậy sao em lại không thảo luận cùng anh nữa?"

Trần đại tổng tài, van anh!

Nếu bà cùng ông thảo luận tiếp mới thật sự có khả năng tức giận.