Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 962: Tình yêu chính là như vậy




Tình yêu, chính là như thế này này đi.

Có cô, có anh, còn có đứa trẻ mà bọn họ thai nghén ra, thỉnh thoảng sẽ có cãi vã, nhưng sau khi cãi nhau xong lại tiếp tục ở bên nhau.

Những tháng ngày như thế này, thực sự khiến cho Quyền Nam Dương rất là hâm mộ.

Anh lặng lẽ lên kế hoạch ở trong tim cho tương lại của anh và Trần Nhạc Nhung.

Tầm hai năm nữa, anh nhất định sẽ cưới Trần Nhạc Nhung về, hai người bọn họ cũng có thể trải qua cuộc sống gia đình bình thản ấm áp mà ngọt ngào như vậy.

Đời này, anh nhất định sẽ không giống như các đời cha chú của anh ngày trước, vì quyền thế mà từ bỏ tình yêu, từ bỏ gia đình, cả đời đều ở trong chính trường ngươi lừa ta gạt.

Anh cũng có thể nắm giữ tình yêu của mình, nắm chặt cuộc sống thuộc về gia đình của anh, anh sẽ luôn ở bên Trần Nhạc Nhung và con của hai người.

Tương lai, thực sự là đẹp đến vô hạn, cho nên anh mới càng thêm cố gắng, tranh thủ sớm ngày nhận được sự đồng ý của Trần Việt, cho phép anh được đường hoàng ở bên con gái ông.

"Anh Quyền, em thấy có thể tin tưởng anh, chẳng qua em thấy mẹ em nói cũng có phần đúng, mọi người ở trong nhà đều rất yêu thương chị gái.” Tuy Chiến Lý Mặc còn nhỏ, nhưng cậu bé vô cùng thông minh lanh lợi, sau khi hiểu được là Quyền Nam Dương không phải muốn cướp Trần Nhạc Nhung đi, cậu bé cũng không muốn gây khó dễ thêm cho người anh trai này.

Chẳng qua nói đi cũng phải nói lại, nếu không phải là bởi vì Quyền Nam Dương lớn lên nhìn có chút đẹp trai thì có lẽ nhóc con Chiến Lý Mặc yêu thích người đẹp này sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh như vây.

"Ừm, tốt tốt, đây mới là một đứa trẻ hiểu chuyện chuyện nên làm." Nghe xong Chiến Lý Mặc nói, Trần Nhạc Nhung vô cùng hạnh phúc, cúi đầu muốn hôn nhẹ cậu bé.

Ai ngờ nhóc con lại nghiêng đầu né tránh, vô cùng ghét bỏ nhìn cô, nói: "Một cô gái không nên tùy ý hôn loạn, muốn hôn thì đi hôn bạn trai của chị đi.”

"Nhóc con, chị hôn em chính là để mắt đến em, em thế mà dám ghét bỏ chị." Trần Nhạc Nhung vẻ mặt lúng túng, hiện tại mấy tên nhóc đều trưởng thành sớm như vậy hay sao?

Quyền Nam Dương ở một bên nhìn, nghe thấy thế không nhịn được đến gần nói: "Ừm, Nhóc Lý Mặc ghét bỏ em, anh không chê, em tùy tiện muốn hôn anh như thế nào cũng được."

Trần Nhạc Nhung đẩy anh ra, thở phì phò nói: "Anh Liệt, anh còn chưa đi qua được cửa nhà họ Trần đâu đấy, đã ở đây cùng với cái tên nhóc thúi này bắt nạt em rồi, rốt cục anh có còn muốn cưới em về nhà hay không?”

"Muốn, tất nhiên là anh muốn rồi, anh chỉ đang nghĩ muốn được em hôn hôn một cái.” Quyền Nam Dương nở nụ cười, nhanh chóng ra tay, chế trụ đầu của Trần Nhạc Nhung, cấp tốc ngăn chặn lại miệng của cô.

Trần Nhạc Nhung: "..."

Anh Liệt từ khi nào lại trở nên cuồng dã như vậy?

Bên cạnh bọn họ còn có một thằng nhóc chưa lớn đấy, anh lại cứ như thế không phân trường hợp mà hành dộng, nhỡ dạy như trẻ nhỏ thì sao bây giờ?

Trần Nhạc Nhung nghĩ đến hai người sẽ dạy hư nhóc con, nhưng mà nhóc Chiến Lý Mặc căn bản chẳng có chút nào quan tâm tới việc hai người đang làm, dù sao trong nhà của cậu bé ngày ngày đều sẽ trình diễn các loại hình ảnh có nội dung không thích hợp, cậu nhóc cũng đã quen.

Chỉ là, không biết mẹ đã tìm tới chỗ của cha hay chưa nha? Mẹ tới rồi, không biết cha có thể nào thu thập được mẹ, khiến cho mẹ nghe lời hay không nha?

"Ai..."

Chiến Lý Mặc lại thở dài một tiếng, cậu bé mới là trẻ con trong nhà có được không, bây giờ nhìn sao cậu nhóc cũng cảm thấy mình như là bậc cha chú vậy, hai người Trần Tiểu Bích và Chiến Niệm Bắc mới là hai đứa trẻ khiến cho người ta phải bận tâm.

Cho nên nói nha, mấy bạn nhỏ à, sau này khi đầu thai nhất định phải cảnh giác cao độ, tuyệt đối đừng giống như cậu nhóc gặp phải gia đình như vậy.

Cha mẹ có thể bất cứ lúc nào lạc khỏi cậu bé thì chưa nói, lại còn có thể ném cậu nhóc ra biển nuôi cá, cậu bé có thể cố gắng sống đến hiện tại, tuyệt đối là bởi vì nhóc con có mạng lớn.

Cùng lúc đó, tình huống mà Chiến Lý Mặc lo lắng thực sự đang diễn ra rất khốc liệt.

Địa điểm là bãi đậu xe ngầm, nhân vật nhân vật chính là Chiến Niệm Bắc và Trần Tiểu Bích.

Chiến Niệm Bắc ngồi ở trong xe, Trần Tiểu Bích thì mở hai tay ra chặn ở trước xe, khí thế hùng hổ, trừng mắt nhìn Chiến Niệm Bắc ngồi trong xe: "Chiến Niệm Bắc, anh còn không xuống xe?"

Hai tay Chiến Niệm Bắc nhẹ nhàng đặt lên trên tay lái, mắt nhìn phía trước, nhưng mà trong tầm mắt cũng không chứa Trần Tiểu Bích đang chặn ở đầu xe.

Ông thật không muốn quan tâm người phụ nữ này nữa, cũng không muốn nghe thấy giọng nói của bà, cho nên mới đóng thật chặt cửa sổ xe, mặc kệ bà đang rống lên cái gì, dù sao đều sẽ không tới được tai của ông.

"Chiến Niệm Bắc, em đang nói với anh đó, anh đến cùng có nghe hay không?" Nếu không phải là xe này thật sự có giá trị không nhỏ, đập nát rồi thì tiền sửa chữa thật sự có thể khiến cho người ta đau lòng, Trần Tiểu Bích thật sự muốn xông lên đạp ông một trận.

Bíp bíp ——

Ông không mở miệng đáp lại, còn mạnh mẽ ấn còi xe, ý tứ là để muốn bà tránh ra, chớ có đứng đây cản đường, lần này Trần Tiểu Bích tức giận đến muốn bùng nổ.

Bà lập tức quên luôn là chiếc xe Chiến Niệm Bắc đang ngồi này có giá trị không nhỏ, tiến lên hai bước, đạp mạnh một cái vào trên đầu xe, "Chiến Niệm Bắc, anh đây là đã ăn gan hùm mật gấu rồi có phải hay không?"

Người đàn ông này, không chỉ có không mở cửa xe để cho bà lên xe, ông ta còn dám để bà đứng ở bên ngoài này tức giận, để cho gió thổi bà đến mức lạnh muốn chết.

Bà cũng không có so đo với ông ấy, bởi vì bà chỉ nghĩ là vừa rồi cách bà tiếp cận ông có chút không đúng, bà đã không nói trước tình huống cho ông biết.

Cho nên bà mới nhẫn nhịn, vẫn luôn nhẫn nhịn, nghĩ thầm để cho ông có thể bớt giận rồi hẵng nói, nào biết được người đàn ông này vậy mà được voi đòi tiên, lại còn dám bấm còi xe muốn bảo bà cút đi!

Đây chính là có thể nhẫn nhịn nhưng không thể nhẫn nhục, ngày hôm nay bà không đem ông ra làm thịt nấu ăn, vậy thì bà sẽ không gọi là Trần Tiểu Bích nữa! Bà sẽ đổi tên thành Chiến Tiểu Bích.

Chiến Tiểu Bích?

Trần Tiểu Bích yên lặng ghi nhớ cái tên này, nghe chừng còn có chút không tệ, hôm nào bà và Chiến Niệm Bắc hoài thai thứ hai, có thể đặt cho nhóc con tên ở nhà là Chiến Tiểu Bích.

Họ của ông, tên của bà, ai nha kết hợp thực ra đúng là hoàn mỹ.

Bíp bíp ——

Trần Tiểu Bích đang suy nghĩ hăng say thì lại bị tiếng còi xe của Chiến Niệm Bắc cắt đứt, lúc bà nhìn về phía ông, ông cũng trừng mắt nhìn lại bà, hoàn toàn không có ý định sẽ nghe lời.

Lần này Trần Tiểu Bích tức giận đến độ bò luôn lên nóc xe ngồi, chỉ vào Chiến Niệm Bắc ở trong xe nói: “Chiến Niệm Bắc, ngày hôm nay anh muốn đi thì phải bước qua xác của bà đây.”

Bíp bíp ——

Trả lời Trần Tiểu Bích vẫn là tiếng còi chói tai.

"Chiến Niệm Bắc, anh đây là muốn đánh nhau có phải hay không?” Bà cũng đã biết sai rồi, đã chạy tới đây để nói xin lỗi với ông, ông lại còn làm bộ làm tịch cái gì?

“Người phụ nữ này lại đi bò lên trên xe của người khác ngồi, thật sự là bất lịch sự.” vì Trần Tiểu Bích đã náo loạn một lúc, những người đi xuống lấy xe cũng ngày càng nhiều, mấy người rảnh rỗi đến phát chán, cứ thế tập hợp sang đây xem náo nhiệt.

"Đúng đấy đúng đấy, bà xem, bà ta hung hăng như thế, nếu là đàn ông thì đều sẽ không chịu được. người phụ nữ dữ dằn như vậy, vẫn nên bỏ đi sớm một chút mới tốt.” Có người nói theo.

"Nhìn cái gì mà nhìn? Nói cái gì mà nói? Tiếp tục ở đây nói huyên thuyên, cẩn thận tôi đem các người từng người từng người cắt đầu lưỡi ra đấy." Trần Tiểu Bích đời này ghét nhất chính là người khác nói bà không tốt, lại còn nói ở ngay trước mặt bà, lại thêm vào việc bà đang có một bụng tức giận chưa tìm được nơi xả ra, nhóm người này tới quả thực chính là đưa tới cửa cho để cho bà hả giận đây mà.

Trần Tiểu Bích chẳng cần biết ai là ai, ai dám mắng bà, bà chắc chắn sẽ mắng lại gấp bội, ầm ĩ thoải mái một hồi, có thể so với đem mọi chuyện đều giấu ở trong lòng dễ chịu hơn nhiều.