Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 915: Không dám nhìn thẳng




Mấy năm qua, thành phố Lâm Hải cũng có tuyết rơi, nhưng không có năm nào tuyết rơi lớn như thế, không có năm nào tuyết rơi lâu như thế.

Hôm nay, đã là ngày thứ ba tuyết rơi nhiều, gió tuyết lớn vẫn còn tiếp tục, giống như định đem tuyết của mấy năm rơi một lần cho xong.

Bởi vì tuyết lớn, bởi vì tuyết đọng lại quá dày, toàn thành phố đã phát ra cảnh báo thời tiết màu đỏ, tất cả trường học nghỉ học, tất cả đơn vị nghỉ làm.

Tuyết lớn vẫn đang rơi không thể đi làm, chị Yến rảnh rỗi đến mức nhàm chán, nhớ đến nhiều ngày chưa gặp Hũ giấm nhỏ, liền gọi điện thoại tới ân cần thăm hỏi: "Hũ giấm nhỏ, đang làm gì đó? Không có chuyện gì thì mấy người chúng ta hẹn nhau ở nhà nấu lẩu đi."

Nghe được câu hỏi của chị Yến, Trần Nhạc Nhung quay đầu nhìn thoáng qua Quyền Nam Dương đang bận rộn ở phòng làm việc, tất cả các đơn vị đều nghỉ, nhưng anh lại không hề nghỉ, anh còn đang xem một chút tài liệu, còn xử lý thêm một ít chuyện.

Từ sau bữa sáng đến bây giờ, đã gần hai giờ, anh vẫn luôn bận rộn ở phòng làm việc, loay hoay ngay cả ngụm nước cũng không uống.

Nhìn thấy anh Liệt mệt mỏi như vậy, Trần Nhạc Nhung chạy tới phòng bếp, chuẩn bị nấu một bình cà phê để anh nâng cao tinh thần, vừa lúc chị Yến gọi điện thoại tới.

Cô thu hồi ánh mắt, áy náy nói: "Chị Yến, để hôm khác đi. Hôm nay em còn có chút chuyện phải làm, không thể đi ra ngoài."

Anh Liệt ở trong nhà của cô bận rộn công việc, cô không thể giúp việc khó của anh coi như bỏ qua, sao có thể bỏ anh ở nhà một mình, cô đi ra ngoài tụ họp được.

Chị Yến hỏi: "Tuyết này rơi đến nỗi ngay cả cửa cũng không ra được, em có thể có chuyện gì bận rộn được?"

Còn chưa đợi Trần Nhạc Nhung trả lời, trong đầu chị Yến ánh sáng lóe lên, cười nói: "A a a, chị biết rồi, chắc chắn em đang ở cùng anh trai yêu của em phải không."

Trần Nhạc Nhung mím môi cười cười, thoải mái thừa nhận: "Ừm, chị Yến đã đoán đúng rồi, em đang ở cùng anh trai yêu của em."

Chị Yến còn nói: "Trước kia thường nghe em nói anh trai yêu của em bộn bề nhiều việc, đoán chừng hôm nay tất cả mọi người không đi làm, anh trai yêu của em mới có thời gian ở cùng em. Khó có được thời gian tốt đẹp như vậy, em và anh ta hưởng thụ thật tốt, chị sẽ không quấy rầy hai người đâu."

Nói xong, chị Yến đang định cúp điện thoại, Trần Nhạc Nhung vội vàng gọi cô ta lại: "Chị Yến, chị chờ một lát, em có chuyện muốn hỏi chị đây."

Chị Yến nói: "Chuyện gì vậy?"

Trần Nhạc Nhung nghĩ nghĩ, vẫn quyết định trực tiếp hỏi ra, tính cách chị Yến thẳng thắn, thích có cái gì thì nói cái đó, không thích nhất là che che giấu giấu.

Trần Nhạc Nhung nói: "Chị Yến, trước đây chị nói chị đi làm ở Tập đoàn Thịnh Thiên là vì theo đuổi Trần Dận Trạch. Chị đã đi làm được một khoảng thời gian, tình hình phát triển như thế nào rồi?"

Hỏi chị Yến chuyện này, Trần Nhạc Nhung không chỉ quan tâm chị Yến, cô còn muốn biết tình hình của Trần Dận Trạch đã mấy ngày rồi không hề xuất hiện.

Tên Trần Dận Trạch kia, luôn luôn giống như một cái âm hồn, trong lúc lơ đãng sẽ xuất hiện ở bên cạnh cô, quản lý cái này quản lý cái kia, cô làm thế nào cũng không thoát khỏi được anh ta.

Mấy ngày gần đây, Trần Dận Trạch lại không hề xuất hiện, cũng không biết đã đi đâu?

Bên ngoài gió tuyết lớn như vậy, thỉnh thoảng lại truyền ra tin tức, có người bị tuyết vùi lấp, có nhà ở bị tuyết chôn vùi... Chẳng may anh ta xảy ra chuyện gì.

Trần Nhạc Nhung thừa nhận, cô có một chút lo lắng cho sự an toàn của Trần Dận Trạch.

Nhưng cô chỉ thừa nhận chỉ lo lắng cho anh ta một chút xíu xíu, tuyệt đối sẽ không thừa nhận cô rất lo lắng cho tên vô lại Trần Dận Trạch luôn luôn chọc cô tức giận kia.

Nhắc đến ba chữ Trần Dận Trạch, chị Yến thở dài một tiếng, cô ta đã sống hai mươi hai năm, cho tới bây giờ chưa từng thất bại giống như bây giờ.

Cô ta thành công trở thành thư ký của Trần Dận Trạch, khi làm việc anh ta đi tới chỗ nào, cô cũng theo tới chỗ đó, có thể nói phần lớn thời gian một ngày hai người bọn họ đều ở cùng nhau.

Nhưng có tác dụng gì đâu?

Cho dù cô cố gắng thế nào trong công việc, cho dù cô ăn mặc đẹp mắt tới mức nào, người đàn ông Trần Dận Trạch kia ngay cả con mắt cũng không hề nhìn cô một chút.

Cũng không thể nói anh ta không nhìn cô một chút, anh ta vẫn nhìn cô nhưng đều là khi làm việc, ngoài công việc ra anh ta không hề nói với cô một câu nào.

Cô làm việc ở bên cạnh anh ta đã được hai tuần lễ nửa tháng, tên Trần Dận Trạch kia hết giờ làm việc không hề nói với cô ta một câu nào.

Thử nói xem có nên tức giận hay không?

Nghĩ đến việc này, chị Yến liền tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, hận không thể tìm một cơ hội khiến Trần Dận Trạch ngất xỉu, mạnh mẽ cắn anh ta mấy cái.

Đương nhiên cô chỉ là suy nghĩ một chút mà thôi, còn chưa có gan lớn đến mức thật sự dám đem người lãnh đạo trực tiếp của cô làm như vậy.

Mặc dù cô không tính là cô gái đẹp nhất, nhưng ít nhiều cũng có mấy phần nhan sắc, những năm qua học sinh nam theo đuổi cô cũng không ít, làm sao đến lượt Trần Dận Trạch này, cô liền trở nên không đáng giá một đồng vậy?

Chị Yến cảm thấy, người đang ông Trần Dận Trạch này giống như một tảng đá vừa thối vừa cứng, cô đã dùng hết mọi biện pháp nhưng dù thế nào cũng không mềm hoá được anh ta.

"Chị Yến, sao vậy? Tình hình phát triển không tốt sao?" Nghe thấy tiếng rên rỉ thở dài của chị Yến, Trần Nhạc Nhung cũng có thể đoán được tình hình.

Cô và Trần Dận Trạch cùng sinh sống mười mấy năm dưới một mái nhà, anh ta là tính cách gì, cô ít nhiều vẫn hiểu rõ.

Trần Dận Trạch kia cũng là một người bảo thủ, anh ta đã nhận thức chuyện gì là rất khó thay đổi, chị Yến theo đuổi anh ta như thế này, có lẽ rất khó có kết quả.

Trần Nhạc Nhung muốn để cho chị Yến từ bỏ, vừa muốn mở miệng, lại nghe thấy chị Yến lòng tin tràn đầy nói: "Chị biết trong lòng của anh ta đã có một cô gái. Nhưng không sao hết, nhất định chị sẽ đem cô gái kia từ trong lòng của anh ta đá đi, chị sẽ thay vào đó."

Trần Nhạc Nhung: "..."

Ngoại trừ chúc cho chị Yến thành công, cô thật sự không biết còn có thể nói lời gì với chị Yến.

Chị Yến lại nói: "Hũ giấm nhỏ, em đừng lo cho chị, em cứ lo cho anh trai yêu quý của em trước đi."

Trần Nhạc Nhung nói: "Chị Yến..."

Chị Yến nói: "Thôi đừng nói nữa, chị biết phải làm cái gì. Em bận gì thì làm đi, chị tắt điện thoại đây."

Trần Nhạc Nhung nghe âm thanh máy bận trong điện thoại di động, lắc đầu thở dài một cái: "Tất cả mọi người đều không đi làm, nhưng ngài Tổng thống của mọi người và nhóm của anh vẫn phải đi làm. Chính là vì để cho mọi người có cuộc sống tốt hơn nữa."

Trần Nhạc Nhung đem di động cất đi, chuyên chú nấu xong cà phê, tự mình đưa đến trong tay Quyền Nam Dương: "Anh Liệt, uống ly cà phê sau đó lại làm tiếp."

"Ừm." Quyền Nam Dương lên tiếng cũng không ngẩng đầu lên, đưa tay theo thói quen đi bưng ly cà phê, nhưng sờ mãi vẫn không sờ đến được ly cà phê.

Bởi vì bình thường Quyền Nam Dương uống cà phê đều do thư ký của anh chuẩn bị, thư ký đi theo bên cạnh chăm sóc anh đã lâu, chắc chắn là hiểu rõ thói quen của anh.

Thư ký biết lúc anh bận bịu công việc cái gì cũng không để ý tới, sau khi cùng anh chào hỏi, mỗi lần đều sẽ đem cà phê đặt ở cùng một vị trí.

Cứ như vậy, cho dù Quyền Nam Dương không nhìn, nhưng khẽ vươn tay là có thể bưng cà phê, có thể cho anh tiết kiệm rất nhiều thời gian.

Những công việc này, thật ra cũng không phải là do một mình Quyền Nam Dương hoàn thành, trợ thủ của anh nhóm thư ký cộng lại cũng có hơn trăm người.

Nhưng vì có thể có thêm một ít thời gian ở cùng Trần Nhạc Nhung, Quyền Nam Dương chọn một mình làm việc ở nơi này của Trần Nhạc Nhung, mặt khác nếu cần thì chỉ cần liên hệ phụ tá và thư ký của anh thông qua điện thoại.