Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 808: Hay là em dùng cách khác




“Anh Liệt, em…… Sao anh lại đến đây?” Trần Nhạc Nhung định nói cô rất sợ hãi, nhưng ánh mắt lo lắng của Quyền Nam Dương làm cô chuyển lời.

Cô không phải đứa trẻ ba tuổi, không thể chuyện gì cũng ỷ lại vào anh Liệt, cô hẳn phải gánh vác trách nhiệm của một người trưởng thành.

“Bởi vì nhớ em.” Quyền Nam Dương xoa đầu cô nhẹ nhàng, dịu dàng nói.

Khi Trần Nhạc Nhung gửi tin cho anh, anh đã chạy sang bên này, nên không nhận được tin nhắn lại của cô, anh định tạo sự bất ngờ cho cô.

Nhưng anh không ngờ rằng, anh chỉ đến muộn hơn mười phút, cô đã gặp chuyện thế này… Nhưng cũng may anh đã đến đây, nếu đêm nay anh không tới, anh thật tình không muốn tưởng tượng đến hậu quả.

Có điều rất ít người biết nhược điểm của Trần Nhạc Nhung, đến thủ hạ anh phái tới khu thiên tai bảo vệ Trần Nhạc Nhung cũng không biết, vậy thì ai muốn dùng phương pháp này đối phó với cô?

Nghĩ tới việc những người đó nghĩ cách hãm hại bảo bối, trong đôi mắt Quyền Nam Dương lóe sự lãnh lẽo và tối tăm.

Mặc kệ là ai, anh phải xử lý sạch sẽ, dọn sạch hậu hoạ.

“Anh Liệt… Vì sao anh lại đối xử với em tốt vậy?” Trần Nhạc Nhung vẫn luôn muốn hỏi vấn đề này, nhưng chưa tìm được cơ hội thích hợp để hỏi.

Có đôi khi, cô nghĩ, chẳng lẽ anh Liệt cảm thấy, năm đó cô trong lúc vô tình cứu anh một mạng, anh phải báo đáp cô ư?

Quyền Nam Dương điều chỉnh lại cảm xúc, xoa xoa đầu cô: “Con bé ngốc này, em cảm thấy anh vì sao lại đối xử tốt với em nào?”

Trần Nhạc Nhung mím mím môi: “Anh không nói, em nào đâu có biết.”

“Bởi vì…” Quyền Nam Dương cố ý kéo dài giọng, dưới ánh nhìn chăm chú của Trần Nhạc Nhung, anh nói: “Bởi vì anh thích em.”

Cô lại hỏi: “Lúc mới gặp em trước đấy, anh đã thích em ư?”

“Đồ ngốc, anh Liệt của em không lợi dụng trẻ con. Loại thích này, đương nhiên không giống với hiện tại.” Năm đó, khi anh được nhà họ Trần cứu khi đang bị trọng thương, anh ở lại bên Trần Nhạc Nhung, đơn thuần là muốn tìm một nơi che mưa chắn gió cho anh.

Bởi anh biết, chỉ cần ở lại nhà họ Trần, những người anh cả phái đi sẽ không tìm được mình.

Dù có tìm được anh, bằng năng lực của anh và thanh danh của nhà họ Trần, những người đó cũng không dám ra tay với anh.

Sau này, liều mạng bảo vệ Trần Nhạc Nhung, chính bởi vì trong khoảng thời gian dài sống chung, cô bé đáng yêu làm mọi người rất quý mến, khiến người ta không thể không thích cô.

Nên dần dần, anh theo bản năng muốn bảo vệ cô, chăm sóc cô, hy vọng cô có thể bình an khỏe mạnh, an khang trưởng thành.

Sinh ra tình cảm khác với tình cảm đơn thuần năm đó muốn bảo vệ cô, là ngày anh thấy cô trưởng thành.

Trần Nhạc Nhung nói tiếp: “Em cũng vậy.”

Quyền Nam Dương hỏi: “Em cũng cái gì?”

Trần Nhạc Nhung đáp: “Em cũng thích anh Liệt, nhưng thích bây giờ không giống lúc trước.”

Quyền Nam Dương nhìn cô, ánh mắt nóng rực: “Sao lại không giống?”

“Trước đây, anh Liệt là người anh trai có thể bảo vệ em, bây giờ anh Liệt là người con trai em muốn cưới. Em muốn trở thành vợ anh, để anh nắm tay em đi cả đời. Giống như ba mẹ em, sống cùng nhau mãi mãi.” Tình cảm dành cho Quyền Nam Dương, Trần Nhạc Nhung rất rõ, từ trước đến nay cô là một cô gái có mục tiêu rất rõ ràng.

Trần Nhạc Nhung không ngừng thổ lộ với Quyền Nam Dương, nhưng chưa lần nào nói rõ ràng thẳng thắn như thế, trong tim Quyền Nam Dương nóng lên, ôm lấy gáy cô, cuồng nhiệt hôn môi cô.

Con bé này, miệng không biết làm từ gì nữa, ngọt ngào như mật, chỉ cần đụng tới cô, anh hận không thể nuốt cả cô vào bụng, chiếm lấy hoàn toàn.

Đàn ông, người có khả năng kiểm soát mạnh mẽ, trước người phụ nữ anh ta yêu, khả năng kiểm soát mạnh mẽ ấy sẽ bị suy giảm.

Hơn nữa vào lúc ấy, đầu óc anh hơn phân nửa bị bản năng phái mạnh kích thích thân thể anh muốn nhiều hơn, nhiều hơn nữa.

Ngay cả Quyền Nam Dương cũng không biết… Khi nào thì tay anh đã lần theo vạt áo chui vào trong.

“Anh Liệt, em…” Trần Nhạc Nhung bắt lấy cánh tay anh, khẩn trương muốn nói lại thôi, hai má đỏ bừng như đóa hoa hồng nở rộ.

Bởi Quyền Nam Dương hôn quá mức kịch liệt, động tác quá mức của anh, khiến cơ thể cô run khẽ.

Cô không phải không muốn giao mình cho anh Liệt, mà là… Cô cũng không nói rõ thứ cảm xúc ấy ra sao, chỉ là có chút sợ.

Tuy cô lớn lên từ nhỏ ở New York, nhận sự giáo dục phương Tây, nhưng gia đình cô vẫn giữ truyền thống… Nhất là bên ngoài, xung quanh xe anh Liệt là thủ hạ như thường lệ … Nghĩ đến khiến người ta cảm thấy mặt đỏ tim đập.

“Nhung Nhung, rất xin lỗi!” Giọng Quyền Nam Dương khàn khàn.

Là anh xúc động lỗ mãng quá mức, sao anh có thể làm chuyện đó với cô khi cô đang không có cảm giác an toàn cơ chứ.

“Anh Liệt, anh không phải nói lời xin lỗi!” Thật ra cô bằng lòng, nhưng cô còn chưa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng.

Quyền Nam Dương buông tay cô, quay đầu hít sâu, mạnh mẽ áp chế những ham muốn táo bạo… Nhưng dục vọng ham muốn cô của anh quá mãnh liệt, trong thời gian rất dài anh không bình tĩnh nổi.

“Anh Liệt, anh khó chịu lắm sao?” Tuy chưa từng có kinh nghiệm ở phương diện này, nhưng ít kiến thức về sinh lý nam giới Trần Nhạc Nhung vẫn biết.

“Ừ, có một chút.” Quyền Nam Dương gật đầu, sắc mặt anh khó coi, Trần Nhạc Nhung nhìn ra rồi.

Nhưng đâu chỉ có chút khó chịu, đúng là khó chịu chết người, anh hận không thể lao vào con mương ven đường ngâm trong đó hai tiếng.

“Vậy, em…” Mặt Trần Nhạc Nhung đỏ bừng: “Nếu không em dùng cách khác giúp anh?”

“Nhung Nhung, không được nghĩ linh tinh!” Vẻ mặt Quyền Nam Dương trầm xuống, lớn tiếng nói.

Con bé coi anh là dạng người gì vậy?

“Ấy, em xin lỗi!” Trần Nhạc Nhung rụt đầu. Bị dáng vẻ hung ác của anh dọa.

Thấy thế, Quyền Nam Dương lại xoa đầu cô: “Đừng nghĩ gì khác, em nói cho anh Liệt, vì sao thích anh?”

“Bởi vì…” Trần Nhạc Nhung cũng học dáng vẻ anh, nghịch ngợm cười: “Bởi vì anh Liệt rất tốt với em này. Bởi vì anh Liệt đẹp trai này. Bởi vì anh Liệt…”

Thật ra cô không rõ vì sao thích anh Liệt, dù gì đều là thích anh ấy, trước đây thích, sau khi lớn gặp lại anh, cô càng thích.

Thích anh đẹp?

Đấy là đáp án ư?

Nếu dáng vẻ anh thay đổi, cô sẽ không thích anh nữa sao?

Lúc nghĩ tới, Quyền Nam Dương đã muốn hỏi ra miệng: “Nếu anh Liệt già rồi, không còn như xưa, vậy em không thích anh Liệt nữa ư?”

“Anh Liệt sẽ không xấu đi đâu.” Trần Nhạc Nhung vỗ ngực nói: “Trong tâm trí em, dù anh Liệt có biến thành dáng vẻ gì đi chăng nữa, đều đẹp nhất.”

“Ừ, cô gái ngoan!” Câu trả lời của cô, anh rất hài lòng.

Hai người họ đếu có người ấy trong lòng, người ấy là người đã chọn.

Mặc dù con đường tương lai còn dài lắm, trên đường cũng có thể gặp khó khăn thử thách, nhưng anh có cô, cô cũng có anh, thì không còn chuyện gì có thể làm họ lui bước nữa.