Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 783: Yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu




Cái người Trần Dận Trạch kia thích nhất là lải nhải bên tai cô, không được làm cái này, không được làm cái kia, cái này muốn xen vào, cái kia cũng muốn quản, y như một bà quản gia.

Trần Nhạc Nhung cố gắng suy ngẫm, cô không biết anh ta tìm ở đâu ra cô gái sao lại để ý anh ta?

Cô tự nhận cô nhìn người rất chuẩn, chẳng lẽ ánh mắt cô gái này có vấn đề?

Hừm, giả thiết này rất hợp lí đấy chứ.

“Chị Yến, chúng ta đi thôi.” Trần Nhạc Nhung lắc tay qua lại trược mặt Yến, Yến mới lấy lại tinh thần, ngượng ngùng cười gượng hai tiếng.

Cô ấy nói: “Đám Tiến, Đại Tráng đang đợi chúng ta, chờ em tới rồi cùng dựng trại. một tháng nay hơi vất vả, hy vọng mọi người có thể cố gắng, vì khu vực gặp nạn của lũ trẻ góp chút công sức.”

“Vâng, mọi người chúng ta cùng cố gắng, chắc chắn là được.” Trần Nhạc Nhung nắm tay, nói đầy tự tin.

Có công dân tốt như thế, đúng là phúc của anh Liệt, tương lai anh ấy với công dân vĩ đại như thế chắc chắn cùng giúp quốc gia này phát triển càng thêm hưng thịnh.

Giờ phút ấy, trong đầu cô chỉ nghĩ phải làm sao để giúp lũ trẻ ở khu vực thiên tai, quên béng chuyện không vui phát sinh giữa trưa.

Đám người Nhung Nhung năng lực hành động rất mạnh, sau khi tìm thấy khu dân cư thì bắt đầu dựng trại, mọi người phân công hợp tác, chưa được bao lâu, đỉnh lều trại đã được dựng xong.

Trước đây, Trần Nhạc Nhung cũng từng tham gia các hoạt động cắm trại ngoài trời, nhưng xung quanh đều là những người lấy lòng cô, việc ấy sao đến phiên cô làm.

Cô còn chưa tới đất hạ trại, đã sớm có người làm xong hết cho cô, đây là lần đầu tiên cô dựng trại.

Nhìn thấy thành quả của cô và các bạn, tuy không tính là chuyện to tát gì, nhưng cô cũng rất có cảm giác thành tựu

Cảm ơn nhóm bạn bè của cô!

Có thể quen biết mấy người họ, coi như thu hoạch lớn cô thu được khi bỏ đến nước A tìm anh Liệt bên ngoài.

Mẹ thường nói với cô, vui là khi thấy đủ!

Một người dễ thoả mãn trái tim, càng dễ cảm thấy hạnh phúc, giờ phút này, cuối cùng cô cũng hiểu lời mẹ nói.

Có người nhà thân yêu, trong lòng còn có người mình thích, bên cạnh có những người bạn đáng yêu đến vậy, dù trong hoàn cảnh vô cùng gian ác cũng có thể khiến người ta cảm giác được hạnh phúc tràn đầy.

“Thời gian không còn sớm, chúng ta ăn bữa tối trước đi. Hôm nay vất vả cả ngày rồi, cơm tối xong mọi người đi nghỉ ngơi sớm.” Yến vẫn đóng vai trò thủ lĩnh có sức ảnh hưởng như trước.

“Vâng.” Cả đám Trần Nhạc Nhung cùng đáp.

Lúc ăn cơm, Yến ngồi cạnh bên Trần Nhạc Nhung, thậm thụt hỏi han: “Nhóc chua ngoa, mới nãy người tặng quà cho em là ai?”

“Anh trai em đó.” Trần Nhạc Nhung nuốt miếng cơm trong miệng, thuận miệng đáp.

Ngay cả Trần Nhạc Nhung cũng không nhận ra chính cô gọi hai chữ “anh trai” thuận miệng thế nào, chứng tỏ ở sâu trong trái tim cô, cô vẫn tán thành người anh trai này.

“Anh ấy là anh trai em à.” Nghe đáp án của Trần Nhạc Nhung, hai mắt Yến tỏa sáng, trong lòng cảm thấy may mắn, may rằng người con trai đó không phải anh trai của nhóc chua ngoa.

“Chị Yến, không phải chị mới nhìn đã thích anh ấy rồi đấy chứ?” Trần Nhạc Nhung không nể tình vạch trần sự thật, lại nói: “Chị Yến, em nói với chị, anh ấy là người rất thích lo chuyện bao đồng, chuyện gì cũng phải quản. Chị không quen anh ấy, chị không biết đâu. Sauk hi chị quen anh ấy, mới biết anh ấy đáng ghét thế nào. Em khuyên chị đừng thích anh ấy thì hơn.”

“Chưa chắc là thích, nhưng mà trai đẹp, không kìm được hai mắt nhìn nhiều hơn.” Yến quay đi xới bát cơm, ăn hai miếng, nói thêm: “Chúng ta thích ngắm trai đẹp, cũng giống như con trai thích nhìn gái xinh thôi.”

Ánh mắt cô ấy vô tình thấy Đại Tráng nhìn chằm chằm Trần Nhạc Nhung, lại nói: “Đại Tráng, cậu nói xem đúng không?”

“Đương nhiên rồi, yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu, nói thẳng ra là để ý như thế.” Ngắm trộm Trần Nhạc Nhung bị người khác bắt được, Đại Tráng cũng không cảm thấy có gì phải xấu hổ: “Vừa rồi lúc chúng ta dựng trại, mấy người kia qua hỗ trợ, không phải tới ngắm nhóc chua ngoa nhà chúng ta.”

Đại Tráng lấy tên rất mạnh mẽ, nhưng tạng người là thư sinh điển hình, đeo chiếc kính vuông cận tám trăm độ, thỉnh thoảng nhìn người còn không thấy rõ lắm.

“Em thừa nhận là em đẹp, nhưng anh trai em……” Trần Nhạc Nhung lắc đầu: “Các anh chị đừng khen anh ấy thì hơn…… Đó là các anh chị chưa gặp người đàn ông còn đẹp hơn anh ấy.”

Như ba cô, với anh Liệt của cô…… Ở trong mắt cô, hai người họ mới là người đàn ông dễ nhìn nhất.

“Chị thấy anh ấy cũng đẹp mắt lắm mà. Bộ tây trang chỉnh tề trên người ah ấy, mỗi hành động đều thể hiện sức quyến rũ của phái nam.” Yến không phải người khó tính, thoải mái bày tỏ sự tán thưởng với Trần Dận Trạch.

“Chị Yến, chị xác định ánh mắt của chị không có vấn đề gì chứ? Anh ấy có đẹp như chị nói không vậy?” Không biết tại sao, nghe có người khen Trần Dận Trạch, trong lòng Trần Nhạc Nhung thấy vui vẻ.

“Nhóc chua ngoa, em cảm thấy anh thế nào?” Đại Tráng nhanh tay chỉ anh, ra vẻ khoa trương mau khen anh đây nè.

“Anh à…… Trông cũng được.” Trần Nhạc Nhung từ nhỏ đã nhìn thấy trai đẹp lớn lên, ở trong mắt cô đẹp cũng được coi như đánh giá khá cao.

“Còn anh?” Tiến cũng không chịu cô đơn, lại gần gặng hỏi.

“Anh ấy à…… Tiến, anh chắc chắn muốn em nói lời thật tâm chứ?” Trần Nhạc Nhung cũng không muốn làm người có tội, nhưng không muốn lừa gạt ai, điều ấy khiến cô rất khó xử.

“Vậy thôi em đừng nói.” Tiến tỏ vẻ rất tổn thương, còn tổn thương hơn cả nói thẳng với anh ta.

“Tiến, cậu rất tốt, chỉ hơi gồng tí thôi.” Đại Tráng bên cạnh vỗ vai Tiến, rất đồng tình nói.

Trần Nhạc Nhung mân môi cười, xem ra quan hệ giữa mọi người tốt hơn cả tưởng tượng của cô, không thì sao dám nói linh tinh trước mặt Tiến.

“Mấy người…… Tôi không phải gồng.” Nhìn thấy mọi người đang cười, Tiến dậm chân, chạy đi mất.

“Mấy cậu xem này, còn nói không gồng, tôi còn chưa gặp thằng con trai nào làm động tác thế đâu.” Đại Tráng nói bổ sung.

Trong ba người họ, Yến xinh đẹp hào phóng, Đại Tráng là thư sinh điển hình, Tiến đúng là hơi gồng chút, có thể bởi do mọi người tính cách khác nhau nhưng vẫn hợp, hai năm nay ba người làm tình nguyện viên làm việc tốt, giúp đỡ người khác không ít.

Trong các học sinh trong trường, còn đặt tên riêng cho tổ hợp nhóm ba người, gọi là nhóm ba người quái dị.

“Đại Tráng, sau này nói thật ít thôi, làm Tiến giận rồi kìa, cậu thay cậu ta làm việc không?” Yến nói, nhưng không kìm được nở nụ cười.

Bạn thân không phải thế sao, bình thường không có việc gì, thi thoảng cà khịa nhau, cà khịa nhau lại làm tình cảm tốt hơn.

Giống như Đại Tráng nói câu cà khịa với Tiến, với người không thân còn lười nói lời cà khịa.

……

Ở khu xây dựng lại, tất cả vừa mới bắt đầu, điều kiện rất kém, buổi tối hôm đầu tiên do cung cấp không đủ điện, không nóng được, nước tắm cũng không đủ.

Nhân viên bộ đội tới giúp đỡ rất đông, trước hết phải bảo đảm nước đủ dùng cho người già và trẻ em, mọi người không có nước nóng tắm rửa, dùng nước lạnh rửa chân tạm cũng qua đêm được.

Trừ mấy ngày trước ở khu cứu nguy, Trần Nhạc Nhung đúng là chưa từng chịu mấy ngày khổ như thế, nhưng cô không than tiếng mệt nào, nhanh chóng hòa đồng với đại gia đình này.

Thời tiết vốn đã lạnh, lúc vào đêm còn lạnh hơn, hơn nữa chỉ có thể dùng nước lạnh rửa sơ sơ, rửa xong Trần Nhạc Nhung lạnh phát run, chạy nhanh vào ổ chăn.